Mười Năm Không Xa

1. Cứu ta, ta sẽ lấy ngươi!

2

 

Giang hồ đồn rằng, trong thành Lạc Dương có một vị thần y có thể chữa bách bệnh, cải tử hoàn sinh, cải lão hoàn đồng.

 

Lúc tỉnh lại, Nhẫn Đông thấy mình đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ. Chốn lạ khiến nàng lập tức cảnh giác ngồi bật dậy, vết thương trên người đau nhói làm nàng nhớ ra tại sao mình lại ở nơi này.

 

Nàng đã… cầu hôn một thư sinh.

 

Xem ra chính tên thư sinh đó đã cứu nàng về. Nhẫn Đông sờ vào những miếng vải được băng bó kĩ càng trên người, lòng thầm nghĩ, đợi khi gặp tên thư sinh đó, cám ơn một tiếng rồi giết luôn cho gọn. Hiện giờ, thêm một kẻ biết hành tung của nàng là thêm một phần nguy hiểm, mà điều nàng không ưa nhất chính là mạo hiểm bằng mạng sống của chính mình.

 

Ngoài sân vọng vào tiếng bước chân bình bịch, giống như có ai đó đang vội vã đi trong sân. Nhẫn Đông lắng nghe một hồi, tiếng bước chân của kẻ đang đi ngoài kia vừa nặng nề vừa chậm chạp, chắc chắn không hề luyện võ công. Thế là, nàng yên tâm tay không đẩy cửa bước ra ngoài.

 

Ánh nắng xô cửa rọi vào khiến nàng khẽ chau mày. Mất một lát nàng mới nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.

 

Đây chỉ là ngôi nhà của một thôn dân bình thường. Góc sân trồng rất nhiều thảo dược, một nam nhân áo xanh đang ngồi xổm ở đó, vừa chổng mông ngâm nga vừa xới đất cho cây: “Đào ơi đào, đào ơi đào ơi đào yêu ơi, yêu ơi yêu, lửa đốt lửa thiêu…”

 

Nghe hắn ngân nga, một kẻ lạnh lùng như Nhẫn Đông cũng khẽ nhếch khóe miệng. Nàng ho khẽ một tiếng làm nam nhân chú ý.

 

“Á!” – Nam nhân hết hồn nhảy nhổm ra xa. Hắn té lăn ra đất, trợn mắt ôm ngực nhìn sững Nhẫn Đông hồi lâu rồi mới nói đầy oán trách: “Cô nương ơi là cô nương, đi đứng cũng phải phát ra tiếng mới giống người sống chứ, sau này chết rồi cô muốn phát ra tiếng động cũng không được nữa đâu.”

 

Nhẫn Đông lạnh lẽo nhìn: “Ngươi đã cứu ta?”

 

Hắn phủi mông đứng dậy, hất mặt nói: “Ngoài bổn công tử đây còn ai cứu nổi cô nương chứ?”

 

Nhẫn Đông gật đầu: “Đa tạ.” Mấy đầu ngón tay nàng vận khí, định bụng khi nam nhân lại gần sẽ bẻ gãy cổ hắn. Song, lúc nàng sắp ra tay, nam nhân nói: “Chỉ cần uống thêm mấy thang thuốc của bổn công tử thì mấy thứ độc dược lộn xộn trong người cô nương sẽ tiêu tán hết.”

 

Nội lực ở mấy đầu ngón tay bỗng nhiên tiêu tan hết. Giọng nói xưa nay lạnh lùng không giấu nổi nét gấp gáp: “Ngươi có thể giải hết độc chất trong người ta?”

 

Nam nhân cười đắc ý: “Trên đời này không có loại độc nào làm khó được ta cả.” Mắt Nhẫn Đông sáng rỡ, cánh môi run khẽ, nhưng nam nhân nói tiếp: “Nhưng ta chỉ giải được độc chứ không giải được bùa. Ngươi đã trúng bùa cắn tim, trừ phi người bỏ bùa đích thân giải bùa, còn không thì bản lĩnh bằng trời cũng chẳng cứu được.”

 

Nhẫn Đông sững sờ, lạnh lùng cười giễu cợt: “Còn đâu tham vọng được tự do…”

 

Một khi đã vào Nam Cương Ma giáo, trừ khi chết đi, chưa kẻ nào có được tự do. Nàng… chẳng qua cũng chỉ muốn được sống mà thôi.

 

Nam nhân nghiêng đầu nhìn nàng. Nét mặt ý vị đó chỉ dừng lại trên mặt Nhẫn Đông trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nàng lại lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi có thể giải độc Vãng Sinh Cưu?”

 

“Độc đó hả? Trước kia thì biết, nhưng bây giờ không biết có biết không. Thử thì biết.”

 

Nhẫn Đông quan sát hắn hồi lâu: “Ngươi chính là vị thần y trong truyền thuyết?”

 

“Chắc vậy đó.” – Nam nhân bóp trán đầy đau khổ: “Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập. Rõ ràng ta đã rất cẩn thận che giấu tài hoa kinh thế của mình nhưng vẫn bị phát hiện, ta phải làm sao, phải làm sao???”

 

Nhẫn Đông ấn cơ quan trong tay áo, ám tiễn giấu trong tay áo nhất tề lộ ra. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, chĩa thẳng đầu mũi tên vào họng nam nhân: “Nhẫn Đông sứ giả Nam Cương vu giáo, phụng mệnh giáo chủ mời thần y Nam tiến.”

 

Nam nhân dường như không nhìn thấy đầu tiễn sắc lạnh đang chĩa vào cổ họng mình. Hắn lẩm bẩm: “Nhẫn Đông? Hoa kim ngân?” Hắn đảo mắt khắp người Nhẫn Đông, cười nói: “Người xưa có câu, lụt chết hoa màu, hạn chết cỏ, lạnh chết thạch lựu, nắng hại dừa, còn hoa kim ngân chẳng bị ảnh hưởng gì. Ta thấy cô kiểu gì cũng không chết nổi đâu. Thú vị, thú vị.”

 

Nhẫn Đông lạnh lùng nói: “Mời thần y Nam tiến.”

 

“Đi chứ, ta đâu có nói là không đi.” – Nam nhân vui vẻ nói. “Nếu ta là cô, ta sẽ không đối xử với một đại phu như vậy đâu.”

 

Hắn cung kính chắp tay thi lễ, khom lưng cúi chào Nhẫn Đông. Nàng vội thu tiễn lại, sợ nếu đâm phải hắn thì không còn ai có thể giải được độc của giáo chủ. Giáo chủ mà xảy ra chuyện gì thì bùa cắn tim trong người nàng cũng không còn thuốc nào áp chế được. Lúc đó, nàng sẽ chết thảm thương…

 

“Tiểu sinh là Hoán Quy Ngôn.”

 

Lúc hắn khom mình, hương thuốc an thần phảng phất bay qua đầu mũi khiến Nhẫn Đông thất thần trong chốc lát. Ngước mắt nhìn nụ cười tỏa nắng của nam nhân trước mặt, nàng như bị ánh nắng tháng hai làm hoa cả mắt.

 

3

 

Trên đường, Nhẫn Đông thật muốn kiếm chỗ nào đó bỏ Quy Ngôn lại cho rồi. Nàng không hiểu làm sao Thượng đế có thể để một tên công tử bột một thân một mình sống tới tận bây giờ. Đi được mới nửa tiếng thì đòi nghỉ chân, nước sông phải nấu sôi để nguội mới chịu uống, hay chui vào những nơi khuất nẻo để tìm thảo dược rồi bất cẩn lộn nhào xuống dốc núi, hoặc bị dính bẫy mà thợ săn để lại, ra vẻ đáng thương cầu cứu nàng.

 

Vì hắn mà Nhẫn Đông phải đi lòng vòng, nhưng cũng chính vì vậy mà đường về Vu giáo không còn gặp bao nhiêu kẻ đuổi giết nữa.

 

Ban đêm, lại một lần nữa vì Quy Ngôn dây dưa mà hai người không kịp vào thôn, chỉ còn nước ngủ bụi ở ngoài.

 

Nhẫn Đông tức điên người. Đốt lửa xong, nàng chẳng nói chẳng rằng bỏ đi săn. Quy Ngôn ngồi bó gối bên đống lửa, vừa run lập cập vừa xoa hai tay, vừa ré lên the thé: “Vừa lạnh vừa đói, tiểu thơ xinh đẹp, cô về nhanh đi, chứ không thì thần y nhà cô sẽ ngoẻo liền đó.”

 

Ngoẻo thì ngoẻo luôn đi. Nhẫn Đông nghĩ.

 

Khi nàng xách hai con thỏ hoang về, Quy Ngôn đang ngồi xếp bằng bên đống lửa, tay cầm chiếc túi gấm màu lam đếm ngân lượng, vẻ mặt đau khổ. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhẫn Đông đang từ từ bước lại, khuôn mặt lập tức ánh lên nét cười: “Tiểu thơ xinh đẹp mau lại đây cho ấm nào, đêm lạnh quá đi mất.”

 

Nhẫn Đông ngẩn người, ánh mắt cũng dịu lại hơn. Một người như vậy… có lẽ lúc nào cũng sống vui vẻ.

 

Nàng ngồi xuống, chẳng nói chẳng rằng lột da thỏ. Quy Ngôn ngồi kế bên cứ luôn miệng tụng tội con thỏ quá, lòng dạ độc ác phải xuống địa ngục gì đó, nhưng khi Nhẫn Đông nướng chín, hắn ta ăn vô cùng sung sướng.

 

“Tiểu thơ xinh đẹp, khám bệnh cho giáo chủ nhà cô thì tiền bạc tính sao đây?” – Ăn uống no nê, Quy Ngôn ngồi bệt bên gốc cây, vừa hỏi vừa che cái túi gấm màu lam.

 

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

 

“Mười lượng vàng.”

 

Nhẫn Đông gật đầu, nói đến đây, nàng bỗng nhớ lại điều kiện mà nàng đưa ra để hắn cứu nàng. Nàng liếc nhìn Quy Ngôn thì thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng rực. Nhẫn Đông quay đầu thêm củi vào đống lửa: “Nhìn cái gì?”

 

“Tiểu thơ xinh đẹp, ta khám bệnh cho giáo chủ nhà cô xong thì chúng ta thành thân à?”

 

Ánh lửa bập bùng lách tách, tựa như nhịp tim đang đập trong lòng Nhẫn Đông bây giờ. Nàng nhếch miệng, nhìn Quy Ngôn: “Ngươi nói cái gì?”

 

Quy Ngôn vội vàng xáp lại, nhìn nàng đầy vẻ đáng thương: “Cô nương muốn xỏ lá hả? Hôm đó chính miệng cô nói mà. Ta cứu cô, cô lấy ta, cộng thêm mười lạng vàng.” – Hắn nói, “Ta là người độ lượng, ta không cần tiền của nương tử, nhưng mà… nhưng mà không cần tiền thì vẫn cần nương tử.”

 

Nhẫn Đông thản nhiên quay đi, chọc chọc vào đống lửa: “Ta cho ngươi hai mươi lượng vàng để ngươi mua vợ.”

 

Quy Ngôn rưng rưng nước mắt: “Tiểu nương tử xinh đẹp…”

 

Gân xanh ở thái dương của Nhẫn Đông giật giật. Nàng kìm nén cảm giác muốn đánh người. Quy Ngôn ở bên cạnh la lết dò xét vẻ mặt của nàng, khiến Nhẫn Đông chịu không thấu đưa tay đẩy hắn, không ngờ vừa giơ tay lên thì bị Quy Ngôn chộp lấy: “Nương tử xinh đẹp, tay của nàng bị thương nhiều quá.”

 

Những vết thương lỗ chỗ vì bị gai đâm trên đường đối với Nhẫn Đông mà nói chẳng đau đớn gì. Nàng định rút tay về, song Quy Ngôn lại cương quyết ngậm tay nàng vào miệng.

 

Đầu lưỡi ấm áp liếm qua vết thương trên ngón trỏ của Nhẫn Đông, khiến nàng nghẹn đi, mặt đỏ bừng.

 

“Ngón tay bị thương ngậm thế này sẽ hết đau và mau khỏi.”

 

Nhẫn Đông đứng dậy đánh “soạt”, bước lùi hai bước, nhìn hắn như thể nhìn mãnh thú: “Ngươi, ngươi…”

 

Quy Ngôn cười hì hì: “Tiểu nương tử xinh đẹp xấu hổ kìa.” Chưa dứt lời, mắt hắn bỗng sáng rỡ, khuôn mặt dịu dàng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao: “Nghe nói đêm đầy sao, ở một nơi có nước, sẽ mọc lên một loại hoa thảo dược vô cùng kỳ diệu, chúng ta đi hái vài đóa đi.”

 

Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến Nhẫn Đông nhất thời không phản ứng lại kịp. Nàng lặng đi một lúc rồi mới nói: “Con sông gần nhất cách đây đến mười dặm. Xa lắm.”

 

“A, ta nhớ ra rồi, để giải độc Vãng Sinh Cưu hình như phải dùng đến loại thảo dược này.”

 

Nhẫn Đông mím môi nói: “Nếu một ngày nào đó ta phát hiện ngươi đang bỡn cợt ta… Ta nhất định sẽ chặt hết tay chân nhà ngươi.”

 

Quy Ngôn cười hiền lành, quay lưng dập lửa: “Chúng ta mau đi thôi, loại hoa đó nở trong thời gian cực ngắn, nếu bỏ lỡ rồi thì rất khó kiếm lại được.”

 

1

 

Đêm trăng. Khu rừng ngoại thành Lạc Dương.

 

Cô gái áo đen phi qua ngọn cây nhanh như chớp, thân pháp xuất quỷ nhập thần. Kẻ địch đuổi sau lưng nàng dần dần bị bỏ xa. Bỗng nhiên, từ rừng cây trùng trùng điệp điệp trước mặt xuất hiện mấy bóng người xông thẳng về hướng nàng.

 

Nhẫn Đông nhíu mày, quay đầu chạy về hướng Đông. Không ngờ nàng vừa mới quay người lại thì một cái ám khí phóng tới. Nàng nghiêng đầu tránh được, nhưng vẫn bị xước ở má, chiếc mạng đen che mặt rơi xuống, để lộ một khuôn mặt thanh tú dưới ánh trăng.

 

Nàng sờ lên vết thương trên má. Bao năm lăn lộn liếm máu lưỡi dao, nàng biết ám khí có độc, lần này chỉ còn nước liều mạng, giết hết kẻ địch đang đuổi theo rồi vận khí kìm độc thì may ra còn mạng mà quay về.

 

Kẻ địch đã áp sát phía sau. Mắt Nhẫn Đông lóe lên, nàng tuốt kiếm khỏi vỏ. Nàng ra tay nhanh gọn mà tàn nhẫn, đường kiếm lạnh lùng đẫm ánh trăng sáng, tóe hoa máu đỏ tươi, chớp mắt lấy mất sinh mạng hai con người. Lại thêm nhiều người sột soạt kéo ra, Nhẫn Đông lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn chúng, khuôn mặt đẫm máu tươi khiến nàng trông như địa ngục tu la.

 

Khoảng mười kẻ vừa xuất hiện bao vây xung quanh nàng. Có kẻ nói: “Ả đã trúng độc, đợi khi độc phát chúng ta sẽ dễ dàng tước mạng ả đi!”

 

Đầu ngón tay của Nhẫn Đông đã bắt đầu tê dại. Nàng lạnh lùng chế giễu: “Bọn chuột nhắt.”

 

Những kẻ có mặt ở đó toàn là nam nhi sức lực tràn trề, làm sao có thể cam tâm để cho một nữ nhân mỉa mai như vậy. Một kẻ nói: “Nam Cương Ma giáo tàn hại bá tánh Trung Nguyên, tội ác tày trời! Bọn các ngươi mới chính là hạng chuột chạy qua đường, người người căm ghét muốn giết!”

 

Nhẫn Đông lạnh lùng nhếch môi cười: “Ngày xưa mấy vạn tên phế vật trong võ lâm Trung Nguyên mà đánh không lại mấy trăm người giáo ta. Hôm nay mấy trăm người các người cũng không thể ngăn cản ta đến Lạc Dương tìm người. Bọn Trung Nguyên bệnh tật ốm yếu các ngươi đúng là người người hô giết nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.”

 

Nàng dứt lời, tất cả bọn họ đều tức giận đến mất cả lý trí, thét lớn một tiếng, thề phải ngàn mảnh phanh thây nữ tử Ma giáo kia mới hả giận.

 

Nhẫn Đông cười thầm trong bụng. Nàng đã đạt được mục đích tốc chiến tốc thắng, dù đây là trận chiến dữ dội nhất đời Nhẫn Đông trong suốt bao năm qua, dữ dội hơn cả việc thuở nhỏ bị nhốt trong chuồng chó sói chém giết lẫn nhau, chất độc trong người nàng vì vận khí nên lại càng phát tác nhanh hơn.

 

Cuối cùng, nàng dùng chính răng nanh của mình cắn đứt cổ đối thủ cuối cùng. Nàng nuốt đầy một bụng máu. Dòng máu tươi còn nóng chầm chậm xoa dịu tứ chi lạnh cứng, mùi máu tanh còn vương khắp miệng cũng khiến thần trí nàng dần tỉnh táo hơn.

 

Nàng đẩy thân thể bất động của đối phương ra, mệt mỏi nhặt lại kiếm của mình, lảo đảo bước khỏi khu rừng hỗn loạn chém giết suốt cả đêm.

 

Bình minh xua tan màn sương, ánh nắng sớm mai đằng chân trời chiếu rọi khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

 

 

Nàng cảm thấy lần này mình không thể sống nổi nữa. Mất máu, trọng thương, thân trúng kịch độc, phía sau kẻ địch truy sát. Bất cứ điều gì cũng có thể tước mạng nàng. Nhẫn Đông gắng gượng đứng vững, mơ màng chân bước lảo đảo về phía trước dù nàng cũng chẳng biết mình như thế này thì còn đi được đến đâu.

 

Bỗng nhiên, nàng vấp ngã. Thế gian xoay vòng trong im lặng, trời xanh mây trắng trong mắt nàng dần dần hóa vào hư không. Trước khi đôi mắt khép lại, nàng mơ màng nhìn thấy một thư sinh đang vê cằm, tò mò xét nàng.

 

Nàng mơ hồ nhớ lại, ngày xưa có một tên tú tài nghèo vừa già vừa xấu cứ sầu khổ niệm đi niệm lại mỗi một câu bên tai nàng: “Thư sinh khố rách áo ôm chẳng bao giờ lấy được nương tử đâu.”

 

Không biết sức lực từ đâu ra, nàng tóm lấy tay áo của người thư sinh kia: “Cứu ta, ta sẽ lấy ngươi, tiền biếu mười lượng.”

 

Thư sinh ngớ người, mắt nhíu lại suy nghĩ một hồi: “Ta chỉ lấy vàng thôi.”

 

2

 

Giang hồ đồn rằng, trong thành Lạc Dương có một vị thần y có thể chữa bách bệnh, cải tử hoàn sinh, cải lão hoàn đồng.

 

Lúc tỉnh lại, Nhẫn Đông thấy mình đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ. Chốn lạ khiến nàng lập tức cảnh giác ngồi bật dậy, vết thương trên người đau nhói làm nàng nhớ ra tại sao mình lại ở nơi này.

 

Nàng đã… cầu hôn một thư sinh.

 

Xem ra chính tên thư sinh đó đã cứu nàng về. Nhẫn Đông sờ vào những miếng vải được băng bó kĩ càng trên người, lòng thầm nghĩ, đợi khi gặp tên thư sinh đó, cám ơn một tiếng rồi giết luôn cho gọn. Hiện giờ, thêm một kẻ biết hành tung của nàng là thêm một phần nguy hiểm, mà điều nàng không ưa nhất chính là mạo hiểm bằng mạng sống của chính mình.

 

Ngoài sân vọng vào tiếng bước chân bình bịch, giống như có ai đó đang vội vã đi trong sân. Nhẫn Đông lắng nghe một hồi, tiếng bước chân của kẻ đang đi ngoài kia vừa nặng nề vừa chậm chạp, chắc chắn không hề luyện võ công. Thế là, nàng yên tâm tay không đẩy cửa bước ra ngoài.

 

Ánh nắng xô cửa rọi vào khiến nàng khẽ chau mày. Mất một lát nàng mới nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.

 

Đây chỉ là ngôi nhà của một thôn dân bình thường. Góc sân trồng rất nhiều thảo dược, một nam nhân áo xanh đang ngồi xổm ở đó, vừa chổng mông ngâm nga vừa xới đất cho cây: “Đào ơi đào, đào ơi đào ơi đào yêu ơi, yêu ơi yêu, lửa đốt lửa thiêu…”

 

Nghe hắn ngân nga, một kẻ lạnh lùng như Nhẫn Đông cũng khẽ nhếch khóe miệng. Nàng ho khẽ một tiếng làm nam nhân chú ý.

 

“Á!” – Nam nhân hết hồn nhảy nhổm ra xa. Hắn té lăn ra đất, trợn mắt ôm ngực nhìn sững Nhẫn Đông hồi lâu rồi mới nói đầy oán trách: “Cô nương ơi là cô nương, đi đứng cũng phải phát ra tiếng mới giống người sống chứ, sau này chết rồi cô muốn phát ra tiếng động cũng không được nữa đâu.”

 

Nhẫn Đông lạnh lẽo nhìn: “Ngươi đã cứu ta?”

 

Hắn phủi mông đứng dậy, hất mặt nói: “Ngoài bổn công tử đây còn ai cứu nổi cô nương chứ?”

 

Nhẫn Đông gật đầu: “Đa tạ.” Mấy đầu ngón tay nàng vận khí, định bụng khi nam nhân lại gần sẽ bẻ gãy cổ hắn. Song, lúc nàng sắp ra tay, nam nhân nói: “Chỉ cần uống thêm mấy thang thuốc của bổn công tử thì mấy thứ độc dược lộn xộn trong người cô nương sẽ tiêu tán hết.”

 

Nội lực ở mấy đầu ngón tay bỗng nhiên tiêu tan hết. Giọng nói xưa nay lạnh lùng không giấu nổi nét gấp gáp: “Ngươi có thể giải hết độc chất trong người ta?”

 

Nam nhân cười đắc ý: “Trên đời này không có loại độc nào làm khó được ta cả.” Mắt Nhẫn Đông sáng rỡ, cánh môi run khẽ, nhưng nam nhân nói tiếp: “Nhưng ta chỉ giải được độc chứ không giải được bùa. Ngươi đã trúng bùa cắn tim, trừ phi người bỏ bùa đích thân giải bùa, còn không thì bản lĩnh bằng trời cũng chẳng cứu được.”

 

Nhẫn Đông sững sờ, lạnh lùng cười giễu cợt: “Còn đâu tham vọng được tự do…”

 

Một khi đã vào Nam Cương Ma giáo, trừ khi chết đi, chưa kẻ nào có được tự do. Nàng… chẳng qua cũng chỉ muốn được sống mà thôi.

 

Nam nhân nghiêng đầu nhìn nàng. Nét mặt ý vị đó chỉ dừng lại trên mặt Nhẫn Đông trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nàng lại lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi có thể giải độc Vãng Sinh Cưu?”

 

“Độc đó hả? Trước kia thì biết, nhưng bây giờ không biết có biết không. Thử thì biết.”

 

Nhẫn Đông quan sát hắn hồi lâu: “Ngươi chính là vị thần y trong truyền thuyết?”

 

“Chắc vậy đó.” – Nam nhân bóp trán đầy đau khổ: “Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập. Rõ ràng ta đã rất cẩn thận che giấu tài hoa kinh thế của mình nhưng vẫn bị phát hiện, ta phải làm sao, phải làm sao???”

 

Nhẫn Đông ấn cơ quan trong tay áo, ám tiễn giấu trong tay áo nhất tề lộ ra. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, chĩa thẳng đầu mũi tên vào họng nam nhân: “Nhẫn Đông sứ giả Nam Cương vu giáo, phụng mệnh giáo chủ mời thần y Nam tiến.”

 

Nam nhân dường như không nhìn thấy đầu tiễn sắc lạnh đang chĩa vào cổ họng mình. Hắn lẩm bẩm: “Nhẫn Đông? Hoa kim ngân?” Hắn đảo mắt khắp người Nhẫn Đông, cười nói: “Người xưa có câu, lụt chết hoa màu, hạn chết cỏ, lạnh chết thạch lựu, nắng hại dừa, còn hoa kim ngân chẳng bị ảnh hưởng gì. Ta thấy cô kiểu gì cũng không chết nổi đâu. Thú vị, thú vị.”

 

Nhẫn Đông lạnh lùng nói: “Mời thần y Nam tiến.”

 

“Đi chứ, ta đâu có nói là không đi.” – Nam nhân vui vẻ nói. “Nếu ta là cô, ta sẽ không đối xử với một đại phu như vậy đâu.”

 

Hắn cung kính chắp tay thi lễ, khom lưng cúi chào Nhẫn Đông. Nàng vội thu tiễn lại, sợ nếu đâm phải hắn thì không còn ai có thể giải được độc của giáo chủ. Giáo chủ mà xảy ra chuyện gì thì bùa cắn tim trong người nàng cũng không còn thuốc nào áp chế được. Lúc đó, nàng sẽ chết thảm thương…

 

“Tiểu sinh là Hoán Quy Ngôn.”

 

Lúc hắn khom mình, hương thuốc an thần phảng phất bay qua đầu mũi khiến Nhẫn Đông thất thần trong chốc lát. Ngước mắt nhìn nụ cười tỏa nắng của nam nhân trước mặt, nàng như bị ánh nắng tháng hai làm hoa cả mắt.

 

3

 

Trên đường, Nhẫn Đông thật muốn kiếm chỗ nào đó bỏ Quy Ngôn lại cho rồi. Nàng không hiểu làm sao Thượng đế có thể để một tên công tử bột một thân một mình sống tới tận bây giờ. Đi được mới nửa tiếng thì đòi nghỉ chân, nước sông phải nấu sôi để nguội mới chịu uống, hay chui vào những nơi khuất nẻo để tìm thảo dược rồi bất cẩn lộn nhào xuống dốc núi, hoặc bị dính bẫy mà thợ săn để lại, ra vẻ đáng thương cầu cứu nàng.

 

Vì hắn mà Nhẫn Đông phải đi lòng vòng, nhưng cũng chính vì vậy mà đường về Vu giáo không còn gặp bao nhiêu kẻ đuổi giết nữa.

 

Ban đêm, lại một lần nữa vì Quy Ngôn dây dưa mà hai người không kịp vào thôn, chỉ còn nước ngủ bụi ở ngoài.

 

Nhẫn Đông tức điên người. Đốt lửa xong, nàng chẳng nói chẳng rằng bỏ đi săn. Quy Ngôn ngồi bó gối bên đống lửa, vừa run lập cập vừa xoa hai tay, vừa ré lên the thé: “Vừa lạnh vừa đói, tiểu thơ xinh đẹp, cô về nhanh đi, chứ không thì thần y nhà cô sẽ ngoẻo liền đó.”

 

Ngoẻo thì ngoẻo luôn đi. Nhẫn Đông nghĩ.

 

Khi nàng xách hai con thỏ hoang về, Quy Ngôn đang ngồi xếp bằng bên đống lửa, tay cầm chiếc túi gấm màu lam đếm ngân lượng, vẻ mặt đau khổ. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhẫn Đông đang từ từ bước lại, khuôn mặt lập tức ánh lên nét cười: “Tiểu thơ xinh đẹp mau lại đây cho ấm nào, đêm lạnh quá đi mất.”

 

Nhẫn Đông ngẩn người, ánh mắt cũng dịu lại hơn. Một người như vậy… có lẽ lúc nào cũng sống vui vẻ.

 

Nàng ngồi xuống, chẳng nói chẳng rằng lột da thỏ. Quy Ngôn ngồi kế bên cứ luôn miệng tụng tội con thỏ quá, lòng dạ độc ác phải xuống địa ngục gì đó, nhưng khi Nhẫn Đông nướng chín, hắn ta ăn vô cùng sung sướng.

 

“Tiểu thơ xinh đẹp, khám bệnh cho giáo chủ nhà cô thì tiền bạc tính sao đây?” – Ăn uống no nê, Quy Ngôn ngồi bệt bên gốc cây, vừa hỏi vừa che cái túi gấm màu lam.

 

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

 

“Mười lượng vàng.”

 

Nhẫn Đông gật đầu, nói đến đây, nàng bỗng nhớ lại điều kiện mà nàng đưa ra để hắn cứu nàng. Nàng liếc nhìn Quy Ngôn thì thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng rực. Nhẫn Đông quay đầu thêm củi vào đống lửa: “Nhìn cái gì?”

 

“Tiểu thơ xinh đẹp, ta khám bệnh cho giáo chủ nhà cô xong thì chúng ta thành thân à?”

 

Ánh lửa bập bùng lách tách, tựa như nhịp tim đang đập trong lòng Nhẫn Đông bây giờ. Nàng nhếch miệng, nhìn Quy Ngôn: “Ngươi nói cái gì?”

 

Quy Ngôn vội vàng xáp lại, nhìn nàng đầy vẻ đáng thương: “Cô nương muốn xỏ lá hả? Hôm đó chính miệng cô nói mà. Ta cứu cô, cô lấy ta, cộng thêm mười lạng vàng.” – Hắn nói, “Ta là người độ lượng, ta không cần tiền của nương tử, nhưng mà… nhưng mà không cần tiền thì vẫn cần nương tử.”

 

Nhẫn Đông thản nhiên quay đi, chọc chọc vào đống lửa: “Ta cho ngươi hai mươi lượng vàng để ngươi mua vợ.”

 

Quy Ngôn rưng rưng nước mắt: “Tiểu nương tử xinh đẹp…”

 

Gân xanh ở thái dương của Nhẫn Đông giật giật. Nàng kìm nén cảm giác muốn đánh người. Quy Ngôn ở bên cạnh la lết dò xét vẻ mặt của nàng, khiến Nhẫn Đông chịu không thấu đưa tay đẩy hắn, không ngờ vừa giơ tay lên thì bị Quy Ngôn chộp lấy: “Nương tử xinh đẹp, tay của nàng bị thương nhiều quá.”

 

Những vết thương lỗ chỗ vì bị gai đâm trên đường đối với Nhẫn Đông mà nói chẳng đau đớn gì. Nàng định rút tay về, song Quy Ngôn lại cương quyết ngậm tay nàng vào miệng.

 

Đầu lưỡi ấm áp liếm qua vết thương trên ngón trỏ của Nhẫn Đông, khiến nàng nghẹn đi, mặt đỏ bừng.

 

“Ngón tay bị thương ngậm thế này sẽ hết đau và mau khỏi.”

 

Nhẫn Đông đứng dậy đánh “soạt”, bước lùi hai bước, nhìn hắn như thể nhìn mãnh thú: “Ngươi, ngươi…”

 

Quy Ngôn cười hì hì: “Tiểu nương tử xinh đẹp xấu hổ kìa.” Chưa dứt lời, mắt hắn bỗng sáng rỡ, khuôn mặt dịu dàng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao: “Nghe nói đêm đầy sao, ở một nơi có nước, sẽ mọc lên một loại hoa thảo dược vô cùng kỳ diệu, chúng ta đi hái vài đóa đi.”

 

Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến Nhẫn Đông nhất thời không phản ứng lại kịp. Nàng lặng đi một lúc rồi mới nói: “Con sông gần nhất cách đây đến mười dặm. Xa lắm.”

 

“A, ta nhớ ra rồi, để giải độc Vãng Sinh Cưu hình như phải dùng đến loại thảo dược này.”

 

Nhẫn Đông mím môi nói: “Nếu một ngày nào đó ta phát hiện ngươi đang bỡn cợt ta… Ta nhất định sẽ chặt hết tay chân nhà ngươi.”

 

Quy Ngôn cười hiền lành, quay lưng dập lửa: “Chúng ta mau đi thôi, loại hoa đó nở trong thời gian cực ngắn, nếu bỏ lỡ rồi thì rất khó kiếm lại được.”