Mục Thần Ký

Chương 249: Xương cốt đỏ

Kim Đỉnh im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng lần tràng hạt, thi thoảng lại có tăng nhân tan mất phật quang sau gáy mà rơi từ trên không xuống.


Lão Như Lai đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy rõ thái độ của các vị bồ tát, tôn giả, la hán. Vị tiền ma giáo chủ Lệ Thiên Hành này dùng nhan sắc của Tư Ấu U xuất hiện trước mặt chúng tăng, gây loạn tâm trí của họ, khiến phật tâm bị tổn hại mà sinh ra tạp niệm.


Cho dù ông ta vừa thi triển phật pháp, kích thích thân xác của các như lai trong Thiên Phật Tháp thì cũng chỉ có thể nhất thời trấn áp mà thôi.


Phật quang sau gáy tan đi, rơi từ trên không xuống cũng có nghĩa là phật tâm đã bị phá. Phật môn chú trọng tu hành tâm linh, phật tâm bị phá, pha tạp nghiệp quả thì tâm cảnh sẽ bị phá vỡ. Những người rớt xuống đã không còn là tăng nhân nữa mà đã trở thành phàm thai tục tử (*).


Họ rớt từ trên không xuống tức là rớt từ nơi cao vời vợi cách xa hồng trần xuống hồng trần. Có người sẽ hồi tâm chuyển ý quay đầu là bờ, cũng có người sẽ rời khỏi Đại Lôi Âm Tự để tới vật lộn trong hồng trần để cầu xin sự giải thoát. Chỉ e rằng khi tục tâm nổi lên sẽ khó mà giải thoát được.


Nhan sắc của Tư Ấu U khiến các cao tăng của Đại Lôi Âm Tự rơi xuống khá nhiều, tổn thất nghiêm trọng. Tuy nhiên việc này cũng không thể trách được đám người Tần Mục bởi họ đã nhắc nhở rồi nhưng Lão Như Lai vẫn kiên quyết muốn nhìn dung nhan thật của Tư bà bà, thử thách phật tâm của chúng tăng.


Trên núi vẫn có một vài vị phật tâm vững vàng không có chút dao động nào, mấy vị cao tăng này là dị loại đắc đạo, không phải Nhân tộc. Tư bà bà tuy xinh đẹp nhưng không phải người cùng chủng tộc nên mấy vị cao tăng đó không hề thấy bà đẹp ở điểm nào, cùng lắm cũng chỉ là một lớp da thối mà thôi.


“Các ngươi tu hành chưa tới nơi tới chốn, chỉ quan tâm tới vẻ bề ngoài, không thấy được giá trị thật sự.”
Lão Như Lai đưa mắt nhìn quanh, chỉ điểm chúng tăng nói:


“Các ngươi thấy vẻ đẹp của cô ta, không thể kìm chế, nhưng không nhận ra rằng nhan sắc các ngươi nhìn thấy các ngươi cho rằng đẹp thực ra không phải vẻ đẹp thực sự. Hải Không sư huynh, huynh thấy cô ta đẹp không?”
Người ông ta gọi tới là một vị cao tăng dị loại đắc đạo, vị cao tăng đó nói:


“Ta và cô ta không cùng tộc, không thấy rằng cô ta đẹp!”
Lão Như Lai cười nói:


“Chủng tộc khác nhau không thấy đẹp, đó không phải là vẻ đẹp thực sự, chỉ là vẻ bề ngoài. Cái đẹp thực sự là đại chân, đại như, đại giác, đại trí. Lệ giáo chủ, vẻ bề ngoài mà ngươi si mê không phải là vẻ đẹp thực sự, trong vô vàn chúng sinh, cái đẹp của ngươi chỉ chiếm được một chữ "người", ngươi có thấy thật nhỏ hẹp không?”


Chúng tăng lập tức bừng tỉnh, Tần Mục cũng cảm thấy lời ông ta nói rất có đạo lý. Không hổ danh là Lão Như Lai, là người có được đại giác, nói không chừng ông ta có thể hàng phục được tâm ma Lệ Thiên Hành.


Lệ Thiên Hành muốn trở thành Tư bà bà chính là vì bà quá đẹp, gây loạn đạo tâm của hắn khiến hắn nảy sinh các loại tâm ma ác niệm rồi muốn trở thành Tư bà bà.
Tư bà bà cười giòn tan, nói:


“Lão Như Lai, thế gian vạn đạo, Thiên Ma giáo ta cũng chỉ chiếm một chữ "người", phật môn ngươi bao gồm vạn đạo, ngươi có thể chiếm hết được không? Không cần nhiều lời, ngươi có khả năng gì có thể hàng phục ta?”
Lão Như Lai mỉm cười, lấy ra một tấm gương đồng giao cho tôn giả bên cạnh, nói:


“Ngươi hãy giao chiếc gương này cho hắn.”


Vị tôn giả nhận lấy gương đồng, bước từ trên đàn cao về phía Tư bà bà, đợi nhìn rõ dung nhan của Tư bà bà tim liền đập thình thịch hắn vội vàng nhắm mắt không dám nhìn. Hắn đưa gương đồng ra, Tư bà bà cầm lấy soi gương ngắm nghía rồi cười khúc khích:


“Đúng là tuyệt thế giai nhân, ta nhìn cũng thấy yêu.”
Chúng tăng nhìn vẻ yêu kiều mê hoặc lòng người của bà ta, có chút khó kiềm chế.
Lão Như Lai cười nói:
“Ngươi hãy lật chiếc gương lại.”


Tư bà bà lật ngược chiếc gương lại, chỉ thấy trong gương xuất hiện một bộ xương trắng, là dáng vẻ của bà sau khi chết.
“Lệ giáo chủ thấy sao?”
Lão Như Lai cười nói:


“Cho dù ngươi có là tuyệt thế giai nhân, khi chết đi cũng chỉ là một bộ xương khô, ngươi thấy bộ xương khô có đẹp không?”
Tư bà bà vứt chiếc gương đồng xuống đất rồi giẫm vỡ vụn, thản nhiên nói:


“Chẳng qua chỉ là trò bịp bợm lừa gạt đám phàm phu tục tử, nói xương cốt đỏ gì đó mà thôi. Như Lai, đạo lý ta hiểu, ta không muốn kiếp sau sống vẻ vang như ngươi, ta chỉ cần kiếp này sống thật oanh liệt là được. Trông chờ kiếp sau chỉ là hành động của bọn nho phu. Chút mánh khóe này của ngươi không hàng phục được ta đâu, ngươi nói một tấm gương đồng là có thể độ hóa được ta, chi bằng để ta đi một vòng khắp Đại Lôi Âm Tự của ngươi xem ngươi độ hóa ta hay ta độ hóa hết đại hòa thượng, tiểu hòa thượng của ngươi, ta và ngươi cá cược một phen, được không?”


Lão Như Lai khẽ nhíu mày, nói:
“Ngươi không có huệ căn!”
Ông nội mù cảm thấy không ổn, nói:
“Đạo huynh, huệ căn gì đó chỉ là vớ vẩn, chi bằng ra tay luôn, hàng phục hắn!”
Lão Như Lai trầm ngâm một lát, nói:


“Tần giáo chủ, ngươi cũng là ma giáo chủ, ma tính nặng. Từ trước tới nay phật ma tách biệt, giáo chủ là khách tới xin giúp đỡ, ta không hàng phục ngươi. Tuy nhiên trong thời gian ta hàng phục Lệ giáo chủ, ta hi vọng giáo chủ có thể ở lại Đại Lôi Âm Tự, nghe phật pháp để hóa giải lội lỗi trong lòng giáo chủ, tương lai giảm thiểu sát nghiệp.”


Mã gia và ông nội mù trong lòng hiểu rõ, Lão Như Lai muốn giữ họ ở lại Đại Lôi Âm Tự, nếu như có thể độ hóa được họ thì càng tốt, nếu không thể thì cũng khiến họ không thể rời đi.
Tần Mục vô cùng vui mừng, cười nói:


“Sư huynh cao kiến! Vậy thì chúng ta xin làm phiền rồi. Hi vọng sư huynh sớm ngày hàng phục lão ma đầu Lệ giáo chủ này, đó sẽ là công đức vô cùng lớn!
Lão Như Lai mỉm cười dặn dò:
“Hãy mời các vị thí chủ ở lại trong tự.”
Một vị tôn giả do dự nói:


“Thế tôn, trong tự có nhiều nơi đều là thánh địa của giáo ta, họ ở lại nhỡ đi lại lung tung…”
“Mặc kệ họ, Đại Lôi Âm Tự không có nơi nào phải giấu giếm cả.”
Lão Như Lai nói:


“Khi quốc sư tới, ta còn cho hắn xem Như Lai Đại Thừa Kinh, Thiên Ma giáo chủ làm việc ác có ác được hơn quốc sư không? Tần giáo chủ cũng là chúng sinh, trong Đại Lôi Âm Tư không có người ngoài.”
Vị tôn giả đó nghe theo rồi bước tới dẫn đường cho mọi người!
Tần Mục cười nói:


“Sư huynh, trong tự có cơm chay không? Mấy ngày nay ăn thịt ngán quá, muốn ăn thanh đạm một chút!”
Vị tôn giả kia đưa mắt nhìn hắn rồi lần tràng hạt để kìm nén tâm niệm hàng yêu phục ma xuống, hắn nói:
“Nếu giáo chủ ở lại trong Đại Lôi Âm Tự, có thể ăn chay cả đời.”


Tần Mục cười ha ha, nhìn ông nội mù nói:
“Cũng không sợ chúng ta sạt nghiệp bọn họ.”
Ông nội mù hừm một tiếng, nói:
“Mã gia, ngươi thấy Như Lai có thể hàng phục Lệ Thiên Hành không?”
Mã gia do dự nói:


“Một vị Như Lai không được, trong Thiên Phật Tháp có hàng ngàn Như Lai, tất cả đều tịnh tâm hướng phật, chắc là có thể hàng phục. Chỉ có điều họ đều đã chết rồi, Lệ giáo chủ lại vô cùng lợi hại… Giờ ta lo là lão Như Lai cố tình không hàng phục Lệ giáo chủ, cố ý nhốt Tư bà bà ở trong tháp. Tư bà bà bị nhốt ở đây, chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở đây.”


Vị tôn giả kia dẫn họ tới sương phòng, nói:
“Các vị thí chủ cứ yên tâm ở tại đây, trên giá sách đều là kinh phật, cứ đọc tự nhiên.”
Tần Mục đưa mắt nhìn, kinh phật trên giá sách rất nhiều, Mã gia lắc đầu nói:


“Kinh phật ở đây đều chỉ là kinh văn không có thần thông, không cần xem.”
Vị tôn giả nói:
“Thần thông không bằng nghiệp lực, Mã Vương Thần không hiểu ư?”
Mã gia bình thản nói:


“Không có thần thông, lấy gì chống lại nghiệp lực? Ngươi là đệ tử của Như Lai? Cũng coi là sư đệ của ta. Cảnh giới của ngươi quá thấp, lui xuống đi, không cần phải khoe khoang kiến thức nông sâu trước mặt ta.”
Vị tôn giả đó hổ thẹn quay người bước đi.
Ông nội mù thờ ơ nói:


“Ta và Mã gia già cả rồi, sống ở đây cũng được. Nhưng mà Mục Nhi, ngươi là giáo chủ Thiên Ma giáo, bị nhốt ở đây cả đời chẳng phải sẽ chết già ở đây sao? Ta tìm cơ hội đưa ngươi xuống núi.”
Tần Mục lắc đầu nói:


“Đợi bà bà hồi phục rồi tính. Ông nội mù, Mã gia, chả mấy khi tới Đại Lôi Âm Tự, chúng ta đi một vòng xung quanh đi!”
Mã gia mỉm cười, nói:
“Chẳng phải ngươi sớm đã muốn xem Bách Long Đồ rồi sao? Ta dẫn ngươi tới chỗ phù điêu thiên long để xem.”


Tần Mục vui mừng. Ba người bước khỏi sương phòng thì thấy một lão tăng đang ngồi ngoài cửa tụng kinh đối diện với Long Kỳ Lân còn Long Kỳ Lân thì đang ngủ không biết trời đất là gì, tiếng ngáy đều đều.
“Tới Long mập cũng định tịnh hóa?”
Tần Mục dở khóc dở cười, nói với lão tăng:


“Thiền ư, con này hàng này ăn nửa đấu Xích Hỏa Linh Đan, lão độ hóa nó lão có nuôi nổi không?”
Lão tăng dừng tụng kinh, liếc nhìn hắn, nói:
“Nuôi được!”
Tần Mục kinh ngạc:
“Thật giàu có, vậy thiền sư tiếp tục đi.”


Mã gia đi trước dẫn đường, bước xuống tầng may, tới lưng chừng núi, chỉ tay về phía trước nói:
“Nơi đó chính là Bách Long Đồ.”


Tần Mục nhìn theo thì chỉ thấy hàng loạt những cây cột khổng lồ đứng san sát nhau, trên mỗi cột đều có phù điêu thiên long, dưới mỗi cột là hàng trăm tăng nhân đang đứng quan sát phù điêu thiên long trên cột để lĩnh ngộ đạo pháp thần thông trong đó.


Không ít tăng nhân đang thử luyện thần thông, nguyên khí hóa thành hình rồng bay khắp trời, còn có cả phật quang sáng chói, vô cùng tráng lệ.
Có một số tăng nhân đang giao đấu, kiểm chứng những gì mình học được lĩnh ngộ được.
Mấy vị lão tăng thấy họ tới vội vàng hành lễ với Mã gia, nói:


“Sư huynh tới rồi sao?”
Mã gia đáp lễ, không hề lơ là.
Một vị lão tăng vui mừng nói:
“Năm xưa sư huynh thể hiện bản lĩnh ở đây, mấy người chúng ta vẫn còn nhớ tư thái oai phong của huynh năm đó.”


Tần Mục bước lên phía trước, đứng cạnh một cây cột rồng, quan sát thật kĩ mà trong lòng tán tụng không ngớt. Thiên long muôn hình vạn trạng, được khắc họa sống động lên cột đá.
Mã gia rất giỏi điêu khắc, dùng gỗ điêu khắc giống hệt như thật. Chắc đã từng mô phỏng điêu khắc ở đây.


Bách Long Đồ đúng là mấu chốt để tu luyện Lôi Âm Bát Thức nhưng mấu chốt đích thực chính là Như Lai Đại Thừa Kinh. Không có Như Lai Đại Thừa Kinh, rất khó luyện được tới cảnh giới tối cao của Lôi Âm Bát Thức.


Tuy nhiên Tần Mục đã lĩnh ngộ được công pháp Đại Nhất Thống, trình độ của Lôi Âm Bát Thức không hề thua kém với luyện Như Lai Đại Thừa Kinh.
Đúng trong lúc này, đột nhiên nghe thấy giọng nói:
“Tên chăn trâu!”


Tần Mục quay đầu lại nhìn thì thấy một hòa thượng áo trắng kinh ngạc nhìn mình, vị hòa thượng này nhìn hơi quen, Tần Mục giật mình nhận ra, vui mừng nói:
“Thì ra là tiểu hòa thượng Minh Tâm! Chúng ta từng gặp nhau tại Miếu Bà ở Đại Khư!”


Vị tiểu hòa thượng đó tên là Minh Tâm, lão hòa thường Kính Minh dẫn hắn tới tìm Mã gia rồi dùng Khích Khí La cá cược với Mã gia. Sau đó Minh Tâm bị Tần Mục đánh bại, Khích Khí La rơi vào tay Tần Mục rồi lại bị Tần Mục tặng cho Ma Viên.


Hòa thượng Minh Tâm bước vội tới, dáng người hắn cao lên không ít đã cao hơn Tần Mục một chút.
Tần Mục gần nửa năm nay mới bắt đầu dậy thì, chiều cao cũng tăng lên đáng kể.
Hòa thượng Minh Tâm nhìn thấy hắn, lập tức háo hức:


“Mấy năm nay không gặp ngươi, không biết công phu của ngươi có tiến bộ không?”
Tần Mục cũng xuýt xoa:
“Có tiến bộ. Từ sau khi ta đánh bại ngươi, ta tiến bộ ngày một vượt bậc!”
***
(*) Phàm thai tục tử: Người phàm bình thường.