“Luyện đủ hai mươi tầng thiên cảnh thì sẽ là Như Lai?”
Mắt Tần Mục phát sáng, Đại Lôi Âm Tự không hổ là thánh địa tối cao của Phật đạo. Như Lai Đại Thừa Kinh cũng không hổ là tuyệt học trấn giáo, có thể sánh ngang với Đại Dục Thiên Ma Kinh và Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên.
Ba đại thánh địa quả nhiên danh bất hư truyền.
Duyên Khang quốc đang xảy ra nạn tuyết, nhưng nơi đây bốn mùa đều như mùa xuân. Có không ít nạn dân Duyên Khang quốc chạy tới đây sống trong các ngôi chùa, cũng không ít người quy y cửa phật.
“Hành động lần này của Đại Lôi Âm Tự giống như thừa nước đục thả câu.” Tần Mục quan sát các ngôi chùa trên núi, nói nhỏ.
Ông nội mù lắc đầu nói:
“Mục Nhi, không cần biết mục đích của họ là gì, họ làm thế nào. Đại Lôi Âm Tự cứu tính mạng của những người này, đó là việc thiện. Cho dù họ có nhân việc này để phát triển Phật môn, ca ngợi giáo nghĩa Phật môn thì việc họ làm vẫn là việc tốt. Nếu ngươi chỉ xăm soi vào những ý nghĩ của Đại Lôi Âm Tự mà không nhìn vào cách làm của Đại Lôi Âm Tự thì ngươi cũng giống như Lệ Thiên Hành mà thôi.”
Tần Mục giật mình, gật đầu tán thành.
Cuộc đời của một người chính là một cuộc đại tu hành, rất dễ bị những suy nghĩ tiêu cực đẩy đi sai đường. Bất cứ suy nghĩ nào không được ngẫm nghĩ thấu đáo, không được cân nhắc kĩ lưỡng đều có thể khiến tâm linh của mình xuất hiện lầm lạc. Những ngày này Tần Mục đi bên cạnh Lệ Thiên Hành cho nên không biết từ khi nào đã bị hắn ảnh hưởng.
Ma tính của vị tiền giáo chủ Thiên Ma giáo này quá nặng, tư tưởng cực đoan nhưng lại là đại tông sư. Mọi lời nói đều rất có lý, chỉ cần một chút không thận trọng sẽ bất giác hấp thụ những tư tưởng, quan niệm của hắn.
Long Kỳ Lân tới được Kim Đỉnh, hỏa vân dưới chân càng lúc càng thấp, sau đó hạ xuống đất. Kim Đỉnh này cao vượt tầng mây, trên mặt đất phủ đầy bạch ngọc, cùng màu với mây trời. Tới nơi này giống như lạc vào tiên cảnh.
Tần Mục quan sát xung quanh, không khỏi tán dương. Lâu Lan Hoàng Kim Cung xa hoa nhưng có cảm giác giống như nhà giàu mới nổi, Đại Lôi Âm Tự cũng xa hoa nhưng trang trọng hơn nhiều. Nơi nào cũng toát lên vẻ trang nghiêm và văn hóa phật môn.
Trên Kim Đỉnh, phật tháp san sát, trong đó có một tòa tháp cao nhất, hùng vĩ nhất, các vị tăng nhân lông mày dài ngồi trong tháp, cũng có người ngồi trên đỉnh tháp và hiên tháp, không ngừng tụng kinh, phật âm vang dội.
“Lẽ nào nơi này chính là Thiên Phật Tháp?” Tần Mục nghĩ trong bụng.
Một vị nữ bồ tát áo trắng tay cầm tịnh bình bước tới, cúi người nói:
“Thiên Ma giáo chủ, Mã Vương Thần, Tư phu nhân và lão đạo hữu, Như Lai đã đợi lâu rồi, hãy đi theo ta.”
Tần Mục nói:
“Làm phiền tỉ tỉ rồi!”
“Tỉ tỉ?”
Vị nữ bồ tát bật cười, nói:
“Tần giáo chủ nói đùa rồi. Xin mời!”
Tần Mục cùng mọi người đi theo cô ta, chỉ thấy các bậc cao tăng trên Kim Đỉnh phật quang sáng chói, ai ai cũng ngồi trên tầng mây, kim quang sau lưng hình thành một vầng hào quang chói lóa.
Lão Như Lai đứng đầu chư tăng, ngồi ở vị trí cao nhất, cơ thể to lớn, hai bên có tả hữu tôn giả. Phía dưới có các vị bồ tát, la hán, kim cang, hộ pháp, một số sư đệ của Lão Như Lai, tu vi đều rất mạnh. Ngoài ra còn có một vài tăng nhân dị loại đắc đạo, nhìn không giống với Nhân tộc.
Tần Mục và mọi người tới gần phía trước, Tần Mục hành lễ, nói:
“Sư huynh.”
Lão Như Lai cũng vội vàng đứng dậy đáp lễ, nói:
“Sư huynh.”
Ông ta đứng dậy, các vị hộ pháp, tôn giả, bồ tát, la hán và kim cang cũng lần lượt đứng dậy, đồng thanh nói:
“Sư huynh!”
Mọi người hành lễ xong, Lão Như Lai giơ tay mời Tần Mục ngồi xuống, Tần Mục cúi đầu nhìn, chỗ ngồi là một tấm bồ đoàn, nếu như ngồi xuống sẽ thấp hơn rất nhiều so với các tăng nhân đang bay trên không trung.
“Mục Nhi, cứ ngồi xuống.” Mã gia nói.
Tần Mục ngồi xuống, chỉ cảm thấy một luồng lực dịu nhẹ truyền tới, đỡ hắn và bồ đoàn lên lưng Long Kỳ Lân, nhìn rất uy phong.
Lão Như Lai nhìn Mã gia, cười nói:
“Đồ nhi đã cắt đứt hồng trần, định về núi chưa?”
Mã gia nói:
“Về núi? Trong lòng đệ tử có núi Tu Di, nhưng trong núi đã không có phật.”
Lão Như Lai cười nói:
“Đợi khi nào trong lòng ngươi không còn núi Tu Di nữa, vậy thì ngươi sẽ là Như Lai. Thiện tai, buông vợ con trong lòng ngươi xuống, đợi tới khi ta viên tịch viên giác, Đại Lôi Âm Tự này sẽ do ngươi chủ trì.”
Mã gia lắc đầu:
“Đệ tử tới chủ trì sẽ giết hết đám tặc trọc trên núi.”
Các hộ pháp, la hán mặt biến sắc rồi đồng loạt giận dữ, phẫn nộ.
Lão Như Lai nói:
“Ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ, lần trước khi ngươi lên núi, ta đã vội vàng trở về nhưng vẫn chậm một bước. Ngươi biết ta vẫn còn tình nghĩa sư đồ. Ngươi chặt cánh tay ngươi đưa tới đây, ta cảm tưởng ngươi sẽ cắt được hồng trần thế tục, về lại với Đại Lôi Âm Tự, thế nên lệnh cho tăng nhân đặt cánh tay của ngươi vào trong Thiên Phật Tháp, chờ ngày ngươi giác ngộ về lại. Ngươi nên biết tâm ý của ta.”
Mã gia kính cẩn nói:
“Đệ tử biết. Nhưng vợ con đệ tử cũng chết trong tay Đại Lôi Âm Tự, huyết hải thâm thù không thể không báo.”
“Đồ nhi ngu xuẩn!”
Lão Như Lai cảnh cáo:
“Vợ con đều là bong bóng mộng ảo, chỉ là lớp da bên ngoài! Nếu ngươi có phật tính, nên biết tất cả nhân duyên nghiệt quả tới cuối cùng chẳng qua cũng không còn lại gì.”
Mã gia nổi giận, thét lớn:
“Không không cái khỉ gió gì! Ta chém đứt cánh tay rồi các người vẫn còn chưa hài lòng sao? Còn phải giết vợ con của ta? Nói cái gì vợ con đều là xương cốt đỏ, đều là ràng buộc yêu ma, ta đây yêu xương cốt đỏ thì làm sao? Gọi ngươi là sư phụ tức là nể mặt ngươi, có việc cần nhờ ngươi, đại hòa thượng còn lằng nhằng ta sẽ đánh đổ ngươi, tắm máu Kim Đỉnh của nhà ngươi, đánh cho lũ lừa trọc các ngươi lăn lộn khắp núi.”
Chúng tăng trên núi mặt biến sắc, ai nấy cũng không thể ngồi yên được nữa.
Tần Mục cũng kinh ngạc, hắn không thể ngờ rằng Mã gia đột ngột nổi giận. Trước nay Mã gia luôn thận trọng, lão luyện, là người đáng tin cậy nhất trong thôn, là người ông nội què bội phục, kính trọng nhất, không ngờ khi Mã gia nổi giận thì không gì có thể cản lại được.
Trên Kim Đỉnh, mây đen ập tới. Vừa rồi vẫn còn gió mát vạn dặm, tường vân tỏa kim quang, cảnh tượng êm ái mà giờ đã biến thành sát khí đằng đằng.
Tần Mục hắng giọng một tiếng, cười ha ha nói:
“Giọng khách át mất giọng chủ rồi. Như Lai sư huynh, ta vẫn chưa giới thiệu, vị này là ông nội Mã của ta, bình thường người trong thôn gọi là Mã gia, lớn hơn ta hai vai vế. Vị này là Tư bà bà, lớn hơn ta hai vai vế, vị này là ông nội mù, lớn hơn ta hai vai vế. Các vị sư huynh không cần đa lễ.”
Lão Như Lai ha ha cười lớn, mây đen ngập trời tan biến, cười nói:
“Tần giáo chủ, ngươi và ta có duyên phận. Ngươi có được Khích Khí La, nó vốn là pháp trượng cùng ta hành tẩu giang hồ, giờ đã bị ngươi lấy đi, ngươi và ta vốn có duyên sư đồ. Lão tăng từng định tới Đại Khư, xin duyên pháp với các vị đạo hữu trong thôn Tàn Lão, nhận ngươi làm đệ tử Đại Lôi Âm Tự ta. Không ngờ duyên phận đứt đoạn, khi gặp lại ngươi đã là giáo chủ của Thiên Ma giáo. Đúng là số phận, tạo hóa trêu ngươi.”
Tần Mục mỉm cười, nói:
“Lão Như Lai nói đùa rồi. Tiểu đệ tới đây là xin mời Như Lai hàng yêu trừ ma. Trong người Tư bà bà có một đại cao thủ, là tiền giáo chủ Lệ Thiên Hành của Thánh giáo chúng ta, Lệ Thiên Hành hóa thành ma chủng nằm trong đạo tâm của Tư bà bà. Vì thế tiểu đệ xin mời Như Lai hàng phục tên ma đầu này, trừ hại cho thiên hạ.”
Một vị tôn giả khẽ nói:
“Thế tôn, Tư bà bà vốn là thánh nữ đời trước của Thiên Ma giáo tên là Tư Ấu U, trong đêm gả cho Lệ Thiên Hành, ra tay giết chồng, giết chết Lệ Thiên Hành, cũng không phải là người tốt, là ma đầu trong số các ma đầu.”
Các hộ pháp, la hán lần lượt nói:
“Đây là việc nhà của Ma giáo, chúng ta sao có thể xen tay vào?”
Lão Như Lai giơ tay lên, cười nói:
“Mọi chúng sinh đều bình đẳng, phật là chúng sinh, ma cũng là chúng sinh. Tần giáo chủ đã mời, lão tăng cũng sẽ giúp đỡ.”
Một vị tôn giả khác ánh mắt lấp lánh, nói khẽ:
“Chúng ta tặng kinh thư cho người khác còn thu tiền hương hỏa, lần này hàng ma, có thể…”
Lão Như Lai xua tay, ngăn ông ta nói tiếp:
“Giáo chủ phu nhân, có thể dùng dung nhan thật không?”
Tần Mục do dự, lắc đầu nói:
“Như Lai, không cần đâu nhỉ?”
Ông nội mù gõ gậy trúc, nói:
“Lão Như Lai, dung mạo thực sự của bà bà không nên nhìn, nếu không sẽ làm hỏng tu hành của các hòa thượng trên núi, như vậy sẽ không hay.”
“Vướng mắc tình ái chẳng qua chỉ là mây mù che mắt, giai nhân nhân gian chỉ là những bộ xương cốt đỏ. Đạo hữu, ngươi xem nhẹ tu hành của chúng tăng Đại Lôi Âm Tự chúng ta rồi.”
Lão Như Lai cười nói:
“Ta muốn điểm hóa Lệ giáo chủ, không nhìn thấy dung nhan thật của giáo chủ phu nhân thì rất khó ra tay giúp đỡ. Lệ giáo chủ vì yêu nên yêu, yêu sinh ra tâm ma, lão tăng cần phải dạy cho hắn biết thứ hắn yêu chẳng qua chỉ có vậy.”
Tư bà bà cười khúc khích:
“Lão mù, Mã gia, sao còn không mau giải phong ấn cho thϊế͙p͙ thân? Tần giáo chủ, ngươi mau lột lớp da xấu xí này trên người thϊế͙p͙ thân xuống, thϊế͙p͙ thân muốn xem định lực của đám đại hòa thượng nói một đường nghĩ một nẻo này vững vàng tới nhường nào!”
Ông nội mù nhíu mày, nói khẽ:
“Mã gia, ngươi thấy thế nào?”
Mã gia do dự một chút rồi nhìn đám cao tăng đắc đạo trên núi, nói:
“Phật pháp của Lão Như Lai mạnh hơn ta nhiều, chắc là có bản lĩnh này. Mục Nhi ngươi thấy sao?
Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:
“Tới giờ chỉ còn cách chữa lợn lành thành lợn què thôi, hai vị hãy đề phòng, không thể để Lệ giáo chủ chạy thoát!”
Tư bà bà cười khúc khích:
“Ta và lão lừa trọc này đấu pháp không biết bao nhiêu năm rồi, việc thú vị thế này sao ta có thể bỏ chạy chứ? Ngươi đuổi ta, ta cũng không chạy!”
Mã gia thở dài, thu lại linh phật nguyên thần trên ấn đường của bà ta, gật đầu ra hiệu cho ông nội mù.
Ông nội mù đưa tay ra nắm lấy, một đạo nguyên khí màu bạc giống như hàng loạt con rồng bay khỏi người Tư bà bà, quay ngược về người ông nội mù.
Tần Mục bước tới, vạch nhẹ một đường, tấm da trên người Tư bà bà rách ra. Trong tấm da một tuyệt thế giai nhân xinh đẹp đứng đó, mái tóc đen nhánh như thác nước, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh liếc nhìn xung quanh một lượt, lướt qua mặt các vị cao tăng đắc đạo.
Kim Đỉnh im phăng phắc.
Cho dù là phật kinh phật âm trong Thiên Phật Tháp lúc này cũng ngừng bặt, các vị cao tăng đắc đạo miệng rát môi khô, tim đập loạn xạ, tràng hạt trong tay lần nhanh hơn.
Đột nhiên phật quang sau lưng một vị bồ tát tan đi, rơi từ trên không xuống sơn cốc dưới mây.
Một lúc lâu sau, tiếng vật nặng rơi xuống truyền tới.
Bụp, bụp. Lại có tiếng vật nặng rơi xuống vọng tới, có thêm mấy vị la hán và kim cang lần lượt rơi xuống.
Lão Như Lai mặt biến sắc, vội vàng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy chúng tăng đang tròn mắt nhìn chằm chặp lên người tuyệt thế giai nhân, tràng hạt trong tay lần mỗi lúc một nhanh, kêu rào rào.
“Thôi!”
Lão Như Lai đang định quát lên thì nghe thấy một tiếng quát giận dữ vọng tới, một vị la hán giận dữ lao về phía Tư bà bà, thét lên:
“Đây là yêu nghiệt gây họa cho chúng sinh, là thiên ma, ta nhìn ả một cái trong lòng lập tức có ma đầu khởi phát, nhất định phải đánh chết ả ta!”
“Ta giết ma đầu vì thiên hạ!”
Lại một vị kim cang vung Hàng Ma Chử lao tới, xuất hiện ba đầu sáu tay, lao về phía Tư bà bà.
Đột nhiên một vị lão tăng bay ra, chặn la hán và kim cang kia lại, hắn xé tăng bào rồi giựt đứt tràng hạt, điên cuồng cười ha ha:
“Ta quen giết người phóng hỏa, chưa bao giờ tu thành chính quả, những năm nay ăn chay niệm phật chỉ thấy rằng nửa đời trước đây thật uổng phí! Thấy mĩ nhân mới biết rằng đời này sống uổng! Ta hoàn tục đây!”
Lại có một vài la hán nữa xông tới, Kim Đỉnh đại loạn.
Lão Như Lai vung hoàng bào, lập tức phật âm vang dội trong Thiên Phật Tháp, ngàn phật đồng thanh tụng kinh khiến chúng tăng đang đánh lộn trên Kim Đỉnh tỉnh ngộ, ai nấy ngồi về chỗ mình, nhủ thầm một tiếng hổ thẹn.
“Ăn chay niệm phật làm gì? Tu thành chính quả thì sao chứ? Cuối cùng cũng vẫn phải chết? Chẳng bằng vui chơi hưởng lạc! Ta hoàn tục đây!” Đột nhiên một lão hòa thượng nhảy xuống, rời khỏi Kim Đỉnh, đi về phía xa.