Mục Thần Đích Ngọ Hậu Truyện Full

Chương 7

Trong đại sảnh lầu một công nghệ, trừ bỏ chính giữa đặt một tấm gương cực lớn, hai chậu Ba Tây Mộc cao bằng người trưởng thành thì không còn vật dụng nào khác. Yên tĩnh, rộng lớn, thi thoảng mới có lão sư đi ngang, là nơi lý tưởng để giải quyết vấn đề bằng bạo lực.

Tôi không thích đem thảo luận thăng cấp thành bạo lực, nguyên nhân chuyện này cũng không đáng giá. Nếu hắn không nói câu kia, tôi sẽ NHẪN NHỊN đi xin lỗi. Nhưng câu nói đó, cái từ đó làm cho lòng tôi hoảng loạn đến hít thở không nổi, làm tôi kích động đến mức muốn dùng quyền cước đập nát!

Mười mấy nam sinh ngành dương cầm đứng dàn quanh bốn phía, chờ thời cơ nhào lên. Ánh mắt hung ác như muốn giết chết tôi tại chỗ, đem tôi hiến tế cho linh hồn Mozart.

Tôi đưa lưng song song tấm gương, nhìn Tiểu Từ Nhân từng bước tiến đến gần, mặt hắn vì khuất bóng mà biểu tình mơ hồ.

Tiểu Từ Nhân đến trước mặt tôi, nhanh chóng nâng chân định đá vào bụng tôi. Tôi lui về sau nửa bước, đá về phía ống chân trái của hắn đáp trả. Hai cái đùi ở không trung va vào nhau, phát tiếng ―bặc‖. Vừa đứng vững, tôi lập tức duỗi chân đạp vào trước ngực hắn. Tiểu Từ Nhân phản xạ rất nhanh, không đợi tôi kịp nâng chân lên thì đã hung hăng đạp trúng bắp chân trái tôi.

Phương pháp đánh nhau điển hình của phái học viện âm nhạc, cánh tay chỉ dùng để bảo trì cân bằng, cái chân mới là vũ khí công kích và phòng vệ.

Bụng và sườn của tôi đã trúng mấy cước, sinh đau. Tiểu Từ Nhân so với tôi cũng chẳng khá khẩm gì mấy, bởi vì đau đớn mà khuôn mặt hắn vặn vẹo đến dữ tợn.

Tiểu Từ Nhân nhắm vị trí dạ dày của tôi đá chân tới. Tôi nhìn hoa văn trên mũi giày hắn đã kề sát mình. Không còn cách nào đỡ đòn, tôi nhanh chóng lách thân mình sang phải, né tránh đòn trọng kích. Chân Tiểu Từ Nhân dừng ngay tấm gương sau lưng tôi, kế đó là tiếng giòn vang của giày da và thủy tinh xung kích, răng rắc vỡ ra. Hắn không thu hồi chân mà sửa thành đá vào bên sườn, khi tôi lại né về bên phải để tránh thì thấy chân Tề Ca bay lên đá một cước vào đầu gối Tiểu Từ Nhân. Tiểu Từ Nhân trúng đòn ăn đau liền ôm một chân Kim kê độc lập, đám người ngành dương cầm bắt đầu xông lên……


Lúc này, tôi nghe được tiếng thủy tinh đằng sau rớt xuống, ầm ầm nối nhau liên tiếp.

Đột nhiên bị người đẩy về phía trước một chút, tái quay đầu thì thấy cánh tay Tề Ca bị máu tươi nhuộm đỏ. Những mảnh gương vỡ vụn trên mặt đất cũng loang lổ vết máu, phản xạ màu đỏ đến những mảnh khác nằm kế bên, phảng phất như màu đỏ đang lan rộng hết tầm mắt.

Tiếng người nháo nhào nói cái gì đó, tôi nghe không rõ.

―Đừng đứng ngây người bất động a! Mau đưa Tề Ca đến phòng y tế!‖ Mã Tiêu Tiêu đẩy tôi một cái. Hắn đến cùng Tề Ca sao?

Tôi lảo đảo theo sát Tề Ca và Mã Tiêu Tiêu đi ra cửa, Tề Ca bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nói với Tiểu Từ Nhân: ―Anh bạn! Cẩn thận cái miệng của ngươi! Chuyện hôm nay, chỉ-là-ngoài-ý-muốn!‖

Trong phòng y tế, tôi đứng đằng sau Tề Ca, ngửi mùi máu tươi lẫn thuốc sát trùng phiêu lãng trong không khí, thẳng cổ nhìn cây bạch dương xum xuê ngoài cửa sổ, biểu tình và động tác đều cực kỳ giống dũng sĩ chuẩn bị hy sinh trên pháp trường. Đáng tiếc, tôi chỉ làm giống vậy mà thôi, khác với dũng sĩ, lòng tôi một mảnh trống rỗng. Bởi vì trong mắt tôi, màu xanh biếc của lá cây bạch dương kia cũng nhuộm đầy thứ màu đỏ của máu mà tôi run sợ.

Tiếng nói của bác sĩ mơ hồ thổi qua: ―Vết thương quá sâu, muốn lộ cả xương ra ngoài…… Bị thương ở cánh tay, không biết có ảnh hưởng đến dây thần kinh vận động hay không nữa…… Tôi sát trùng với cầm máu tạm thời trước, mấy đứa mau chóng đến bệnh viện lớn đi………‖

Ngồi trên xe đến bệnh viện, Tề Ca sắc mặt tái nhợt trêu chọc tôi: ―Nhìn cái thân hình nhỏ xíu của cậu đi, gầy như cái vĩ (archet), còn bắt chước người khác đánh nhau!‖

Mã Tiêu Tiêu ngồi ở hàng ghế trước quay đầu nhìn Tề Ca, muốn nói lại thôi.

―Mẹ nó buồn ngủ quá.‖ Tề Ca ngửa đầu tựa lưng vào ghế, khép hai mắt lại.


Đôi môi hắn tái nhợt gần như đồng dạng với sắc mặt, cánh tay quấn băng gạc lại chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ sậm.

―Cậu lau mồ hôi trước cái đi, tìm chỗ nào thoải mái ngồi chờ.‖ Tại đại sảnh trong bệnh viện, Mã Tiêu Tiêu đưa tôi một bao khăn giấy, phẫn uất mắng mỏ: ―Sớm biết cậu vựng huyết

thì đã không dẫn theo rồi, vướng bận quá!‖ (: sợ/ngất khi nhìn thấy máu)

Mã Tiêu Tiêu kéo Tề Ca vào phòng cấp cứu, tôi ngồi ở dãy ghế chờ của bệnh viện, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt đáp xuống bao khăn giấy bị nắm chặt trong tay.

―Uy! Cậu đừng có trừng mắt giả điên a!‖ Mã Tiêu Tiêu dùng sức đẩy đầu tôi, lại nhìn nhìn bàn tay mình ướt đẫm vì bị dính mồ hôi trên trán tôi, chùi vài cái lên quần, ―Hắn không sao! Không ảnh hưởng dây thần kinh vận động đâu! Vết thương lành rồi cũng không ảnh hưởng đến việc kéo đàn!‖

Tôi giống như đạp trúng phải lò xo nhảy dựng lên, vươn đầu ngó nghiêng phía sau Mã Tiêu Tiêu: ―Người đâu?‖

―Đang truyền máu ở phòng theo dõi bệnh, vết thương đã may lại rồi.‖ Mã Tiêu Tiêu cười nhẹ nhõm, ―Hắn bảo tôi nhắn cậu, nếu còn khẩu khí thì vào đó nói chuyện phiếm bầu bạn với hắn!‖

Nhìn Tề Ca ngồi tủm tỉm cười trên giường bệnh, bàn tay tôi cứ vịn khung cửa phòng, thở dốc không nói được gì. Mã Tiêu Tiêu đi vào sau thấy vậy liền đẩy mạnh tôi vào trong, ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế vuông bên cạnh giường.

―Sao tôi không biết cậu có chứng vựng huyết?‖ Tề Ca chỉ chỉ cái túi máu kế bên, ―Thấy cái này có ngất xỉu không?‖

Tôi hoảng hốt lắc lắc đầu: ―Trước kia không có, tôi cũng không biết……‖


Tề Ca nằm trên giường, hướng Mã Tiêu Tiêu chớp mắt vài cái, cười xấu xa: ―May mắn hắn là con trai đó. Nếu là con gái mà có chứng vựng huyết thì làm sao bây giờ a!‖

―Cậu hiện tại sống lại rồi có phải không?‖ Mã Tiêu Tiêu cười nói, ―Nhanh như vậy liền trả đũa lại hả?‖

Tôi nghe không hiểu ý tứ của Mã Tiêu Tiêu, đầu óc vẫn có điểm mụ mị.

―Cậu biết không, thời điểm vừa rồi thằng nhóc này tiêm thuốc tê, đau đến mức oa oa gọi lung tung, bảo cái gì phải hảo hảo thu thập cậu mới được!‖ Mã Tiêu Tiêu chủ động giải thích nguyên nhân ―trả đũa‖ cho tôi hay.

Tề Ca ái muội nhìn tôi, lời nói mang theo hàm nghĩa: ―Chính cậu nói, tôi muốn thu thập cậu, cậu trốn tránh được không?‖

―Tôi không trốn.‖ Tôi nhìn thẳng con ngươi đen bóng của Tề Ca, nói như đinh đóng cột. Tôi biết, đối với các loại ý nghĩa của chữ ―thu thập‖, tôi đều không thể ngăn cản, không thể nào trốn tránh được.

―Hử? Sao tự dưng cậu tốt tính vậy? Bây giờ bày ra bộ dạng tùy ý bị người ta khi dễ, tại sao vừa rồi lại kích động đến mức muốn đánh người?‖ Mã Tiêu Tiêu khó hiểu nhìn tôi.

―Cái trận đó, không thể không đánh.‖ Nguyên nhân khiến cho tôi xúc động, có đánh chết tôi cũng không nói.

―Thiết! Đám người phương Bắc các ngươi, từ bao giờ vứt bỏ châm ngôn quân tử động khẩu bất động thủ rồi vậy!‖ Mã Tiêu Tiêu là người Đài Châu tỉnh Chiết Giang phía Nam, lại bắt đầu mỉa mai bằng giọng địa phương.

Tề Ca liếc nhìn tôi một cái, trả lời: ―Cái này chứng tỏ người phương Bắc bọn tôi hào sảng.‖


―Hào sảng? Chỉ sợ là lấy danh nghĩa hào sảng đi làm việc lỗ mãng thì có!‖ Mã Tiêu Tiêu khinh thường cãi lại.

Bởi vì không tiện bỏ Mã Tiêu Tiêu một mình, ba người chúng tôi cùng quay lại trường. Cơm chiều là tôi với Mã Tiêu xuống căn tin mua đóng hộp đem về, sợ căn tin đông người sẽ đụng trúng cánh tay bị thương của Tề Ca.

Ăn xong dọn dẹp xong, Tôn Sâm còn chưa trở về, ba người chúng tôi ngồi tán gẫu linh tinh.

Mã Tiêu Tiêu ngồi đối diện Tề Ca và tôi, cân nhắc từng chữ mở miệng: ―Tề Ca, cậu kéo đàn vĩ cầm cũng hơn mười mấy năm, một chút thói quen bảo hộ bàn tay cũng không có là sao? Tấm gương lớn như thế, tại sao lại đi lấy tay đỡ mà không dùng chân đá?‖

Tề Ca nhìn cánh tay mập mạp màu trắng bị quấn mấy tầng băng gạc của mình, phiết miệng lầm bầm: ―Ai biết? Nếu không phải sốt ruột phát điên, kinh hách đến choáng váng thì chính là quỷ nhập!‖

―Tề Ca, còn mười ngày nữa là sơ tuyển phải không?‖ Mã Tiêu Tiêu lại đưa ra một vấn đề rất quan trọng bị chúng tôi quên lãng.

Tôi nhìn về phía Tề Ca, hối hận cùng áy náy trong lòng cuộn thành một đoàn.

Tề Ca nghiêng mặt mỉm cười với tôi, quay đầu sang trả lời Mã Tiêu Tiêu: ―Làm sao bây giờ? Đã thế này rồi, tôi còn có thể nói cái gì? Để cho khoa chọn lại người khác đi!‖

Mã Tiêu Tiêu trầm mặt xuống, ngữ khí nghiêm túc: ―Tề Ca, tôi và Vu Tiệp đều là bạn cậu, đừng đóng kịch trước mặt bọn tôi nữa, cậu có thể nói sự thật được không?‖ Hắn chợt ngừng lại, cắn cắn môi, thấp giọng tiếp tục, ―Thực xin lỗi, lúc cậu từ văn phòng giáo viên bước ra ngoài, tôi tình cờ đi ngang qua. Mấy câu mà cậu nói với lão sư, tôi đều nghe được.‖

―Kháo! Loại hành động nghe lén này mà cậu cũng làm được?‖ Tề Ca ngửa mặt lên trời thổi khẩu khí.


Mã Tiêu Tiêu cuống quít giải thích: ―Tôi không phải cố ý. Ban đầu tôi cứ tưởng cậu với lão sư tranh cãi, định đi vào can ngăn, không ngờ nghe được……‖

―Quên đi quên đi, nghe được cũng chẳng có gì hay.‖ Tề Ca cắt ngang lời Mã Tiêu Tiêu, ―Ý kiến của tôi với lão sư có chút khác nhau, trong lòng nghẹn hỏa. Thấy Vu Tiệp và ngành dương cầm đánh nhau, kích động quá nên quên bảo hộ tay. Mẹ nó, không huyền hữu thanh là khuyết điểm từ xưa của tôi, dễ gì một sớm một chiều thì liền sửa được? Thế này cũng tốt, đỡ phải lúc tôi bị đánh rớt lão ta hối hận vì dùng sai người!‖ (: xin lỗi, cái này J cũng bó tay, tra không ra >