Mục Thần Đích Ngọ Hậu Truyện Full

Chương 6

Khí hậu Lhasa muốn hanh khô hơn so với Bắc Kinh gấp trăm lần. Vừa mới tỉnh giấc, môi thì bị nứt, còn cổ họng đau đến nói không ra hơi.

Tôi xoay đầu xem Tề Ca đang ngủ ở giường kế bên, định hỏi hắn cảm giác thế nào, đột nhiên thấy mặt mày hắn dính máu, nằm yên không động đậy, ngay cả chiếc gối cũng ướt một mảng đỏ sẫm lớn.

Tôi từ trên giường té nhào xuống đất, hoảng hốt lao tới đầu giường hắn, nắm hai vai hắn lắc dữ dội, miệng hét lạc cả giọng: ―Tề Ca! Tề Ca! Cậu làm sao vậy? Mẹ nó đừng có làm tôi sợ!‖

Tề Ca từ từ mở mắt, vươn tay sờ sờ mặt tôi, nuốt một ngụm nước miếng, dùng giọng nói khàn khàn y hệt hỏi ngược lại: ―Cậu… khóc cái gì? Đánh mất vé may bay lượt về rồi sao?‖

Toàn thân tôi run rẩy chụp lấy tay hắn: ―Cậu… Cậu… Sao lại……Cậu……‖

Tề Ca hai mắt mờ mịt, dùng tay còn lại vén mớ tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán tôi: ―Nói gì thế? Vớ vẩn. Gặp ác mộng a?‖

―Máu! Mặt cậu….. máu……‖ Tôi chỉ vào mặt hắn, nói năng lộn xộn.

Tề Ca bật người ngồi dậy, mạnh mẽ đi về phía tấm gương. Người trong gương cũng làm hắn giật mình, vội vàng đưa mặt đến sát gương nhìn kỹ, sau đó quay đầu lại nhìn tôi cười.

Tôi ngồi dưới đất vẫn chưa kịp hoàn hồn, tựa như đứa ngốc trông theo hắn.

―Là máu mũi thôi! Thời tiết khô quá mà!‖ Hắn giải thích.

Thấy tôi không nói lời nào, Tề Ca thở dài, trừng lớn con mắt rống lên: ―Thiên kiền vật táo, thượng hỏa lưu tị huyết, cậu rõ chưa?‖ (trời hanh khô, nóng trong trong người > chảy máu mũi)

Chợt hiểu ra, tôi hổn hển nhặt mọi thứ xung quanh ném về phía hắn: quần jean, áo lông, áo len, bóp tiền, di động, cái gối… Tất cả đồ vật trên giường ùn ùn bay qua.

―Vương bát đản! Dám hù dọa người khác!‖ Tôi ngồi dưới đất mắng to, chân bủn rủn đến nỗi không đứng được.

Tề Ca lại gần ngồi xổm trước mặt tôi, vẻ mặt ác ý cười hả hê: ―Có phải con trai không nha? Bộ dáng này thực mẹ nó khó coi!‖

Hắn đem đầu tôi đặt tại ngực mình, đưa tay vuốt tóc tôi: ―Được rồi, được rồi, tôi cam đoan sẽ không bao giờ chảy máu mũi nữa được chưa? Lát nữa tôi đi mua cái kẹp cầm máu, tối ngủ thì kẹp nó lên mũi là xong.‖

Tôi muốn vừa khóc vừa cười, xuyên qua lớp áo cắn vai hắn. Tề Ca kéo tôi đến giường, thở gấp vội vã cởi cúc áo, cúi đầu hôn môi cùng gò má của tôi.

Tôi đẩy cằm hắn lên: ―Đem khuôn mặt dính máu này rửa sạch đi. Nhìn thấy khó chịu quá!‖

Mặt Tề Ca dán lên ngực tôi, ở trước vạt áo ngủ cọ cọ vài cái, ngẩng đầu cười sáng lạn: ―Vậy được chưa, Tiệp thiếu gia?‖

Tôi chưa nguôi giận nâng tay tát nhẹ vào mặt hắn: ―Hỗn đản! Ai bảo dọa người!‖

―Đánh hả? Tôi thấy cậu hôm nay hết muốn ra khỏi cửa rồi!‖ Tề Ca một phen kéo quần ngủ tôi xuống……

Tôi vươn tay sờ soạng ấn máy CD trên đầu giường, tiếng nhạc《L’Apres-midi d’un Faune》chầm chậm vang lên……

Hắn đã biết quan tâm đến cảm thụ của tôi, cảm giác đau đớn cũng có phần giảm bớt, nhưng thứ tôi vẫn mê luyến nhất chính là nụ hôn cùng cái ôm của hắn. Cái loại thoả mãn, hài lòng về mặt tâm lý này là không thể thay thế được.

Sang ngày thứ tư, chúng tôi dự định đi chùa Samye – ngôi chùa nổi tiếng được xây dựng đầu tiên ở Tây Tạng.


Nhật Quang Thành mỗi năm nhận hơn ba ngàn giờ bị chiếu ánh sáng mặt trời, khiến cho vô số người dân bản xứ bị bệnh đục tinh thể. Hàng năm thành phố có rất nhiều đội ngũ bác sĩ Tây Tạng đến đây thực hiện giải phẫu bệnh đục tinh thể miễn phí cho người dân. Chỉ cần đi ra ngoài, tôi và Tề Ca cũng không quên đeo kính mát.

Buổi sáng, nhìn Tề Ca đứng trước gương đeo kính sát tròng, sau đó lại đeo thêm kính mát, tôi nhịn không được cười nhạo: ―Cậu giống quái vật sáu mắt thật!‖

Tề Ca kéo khuôn mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của tôi đến trước gương, nói: ―Nhìn mặt cậu đi, cái tên hồng nhị đoàn này.‖ (ý chỉ hai khối đỏ trên gò má)

Tôi nắm hai gò má đỏ bừng y hệt của hắn cười cười: ―Nếu chúng ta đều là hồng quân thì sửa lại đi, gọi là hồng tứ đoàn.‖

Cười đùa ầm ĩ, chúng tôi tới bến phà Samye. Trong lúc chờ thuyền, lại gặp được vị hướng dẫn viên bên đoàn du lịch người Đức kia.

―Các cậu cũng đi chùa Samye?‖ Hắn vẫy chiếc cờ nhỏ hỏi.

Tôi không nói, chỉ mỉm cười gật gật đầu. Đã sớm nghe nói chùa Samye này là do Ô Đạt Ba Tự của vương triều Bà La Ấn Độ cổ đại xây dựng, địa phương xa xôi, giao thông bất tiện. Nhưng bức tranh trên tường tuyệt đẹp của điện thờ phụ cùng với dãy hành lang uốn khúc bên chủ điện nổi tiếng, còn có tô du đăng1 nên không thể không xem.

―Phải ngồi thuyền hơn một giờ đồng hồ, khó chịu lắm đó. Cậu có thường say sóng không?‖ Hắn một bên lớn tiếng hỏi tôi, một bên đưa du khách Đức cái gì đó.

―Tôi chưa ngồi thuyền bao giờ.‖ Du thuyền trong công viên không biết có được tính không.

Hắn nghe vậy liếc nhìn tôi một cái, chạy lại gần, xoè bàn tay ra: ―Thuốc chống say sóng, ăn một viên dự phòng đi!‖

Cầm hai viên thuốc màu trắng, tôi nhìn về phía Tề Ca dò hỏi ý tứ.

Tề Ca cau mày: ―Có tác dụng phụ không?‖

―Cậu đúng là cẩn thận!‖ Anh bạn hướng dẫn viên nở nụ cười, chỉ vào mấy vị khách du lịch người Đức đang ngửa đầu uống thuốc sau lưng, ―Mỗi lần tôi dẫn đoàn đi chùa Samye thì đều phải chuẩn bị cho hành khách. Yên tâm đi!‖

Bắt đầu lên thuyền, hắn hướng chúng tôi phất phất tay, rồi chạy đến chỉ huy đoàn du lịch người Đức xếp hàng lên thuyền.

―Cứ ăn đi, hơn một giờ ngồi thuyền đó!‖ Tôi lôi ra một chai nước.

―Tôi không say sóng, muốn ăn thì mình cậu ăn!‖

Dưới ánh nắng gay gắt, chiếc thuyền bằng gỗ chở hơn năm mươi du khách trên con sông Nhã Lỗ Tàng Bố2 chậm rãi tiến về phía trước. Ngồi trên thành thuyền, cảnh vật trước mắt tôi càng lúc càng mơ hồ, đầu óc hỗn độn quay cuồng, thân người không kiểm soát được mà ngã xuống.

―Muốn nhảy sông tự sát a?‖ Tề Ca kịp thời giữ chặt tôi lại, tôi mềm nhũn dựa vào lòng hắn.

Hắn khẽ tát vào mặt tôi một cái, tức giận mắng: ―Cậu lại giở trò gì thế?‖

Cái tát này làm tôi thanh tỉnh đôi chút, nhướng mí mắt nặng trĩu lên, mở miệng lẩm bẩm: ―Sao mà… sao mà mệt mỏi……‖

―Hắn sao vậy?‖ Là giọng nói của vị hướng dẫn viên du lịch kia. Mí mắt giống như bị dán lại, không sao mở lên nổi.

―Ngươi còn có mặt mũi hỏi? Ngươi cho hắn ăn cái cẩu thí gì vậy? Thuốc mê hả?‖ Tề Ca lửa giận bừng bừng chất vấn anh bạn hướng dẫn viên nọ, cánh tay vẫn nắm chặt vai tôi, sợ lơ là một cái thì tôi liền ngã vào ―dòng nước từ núi cao chảy xuống‖ này. (Nhã Lỗ Tàng Bố dịch thẳng ra là dòng nước từ núi cao chảy xuống)

―Tại sao có thể như vậy? Không đúng, ai cũng đều ăn cùng một loại thuốc a, chẳng phải cậu cũng đâu có sao.‖ Anh bạn hướng dẫn viên ủy khuất trả lời.

―Vô nghĩa! Ta đương nhiên không có việc gì!‖

―Nhưng, hai viên thuốc kia là cho hai người các cậu mà.‖

Trên mặt tôi lại trúng thêm một cái tát, Tề Ca hét lớn: ―Hỗn đản! Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu thuốc?‖

―Có hai viên à!‖ Tôi cợt nhã đáp trả, đem gò má bị trúng một chưởng cọ cọ vào lòng hắn, xong nhắm mắt lại.

―Cậu đúng là không để lãng phí!‖ Tề Ca dở khóc dở cười nói xong, điều chỉnh tư thế làm cho tôi ngủ thoải mái hơn.

Lần đầu tiên, dưới bầu trời xanh mây trắng, dưới con mắt những người xa lạ, tôi không cần câu nệ mà nằm trong lòng hắn.


Chỉ một lần này thôi, cũng đủ để tôi cười cả đời.

Trạm dừng cuối cùng theo kế hoạch là là sông Trường Giang, nhưng vì ngọn núi nơi đó xảy ra sạt lở, hành trình buộc phải hủy bỏ. Chúng tôi quyết định tranh thủ hôm nay hảo hảo dạo chơi phố xá.

Đá khắc thủ công3 bày khắp mặt đường, cửa hiệu nằm san sát nhau, mọi thương phẩm tràn ngập nét đặc sắc dân tộc Tây Tạng, ngoại trừ chuyển kinh đồng4 đủ kích mọi kích cỡ, thì còn lại toàn là trang sức từ lục thạch5 và vật dụng bằng bạc. Đa số người bán sẽ không nói tiếng Trung, nhưng có thể nói được một ít tiếng Anh đơn giản, có thể nghe ra khẩu âm Ấn Độ khá nặng.

Đến gần giữa trưa, Tề Ca vẫn đang ngồi xổm trước một sạp hàng Tàng đao6 tỉ mỉ chọn lựa, không chịu rời đi.

Tôi đứng đằng sau dùng mủi chân đá cái mông của hắn: ―Đi thôi, mang hung khí không cho lên máy bay đâu.‖

―Nhà quê! Tôi đâu có mang bên người. Cục hàng không có quy định, đao cụ có chiều dài giới hạn cho phép gửi vận chuyển!‖

Đi dạo nửa ngày, tôi có chút đói bụng, cũng có chút thiếu kiên nhẫn, tăng thêm lực đạo đá hắn một cước, suýt chút nữa hắn úp mặt xuống sạp hàng.

Tề Ca giơ một cây Tàng đao khua khua về phía tôi, trầm mặt đe doạ: ―Đừng có làm càn a!‖

Tôi quay đầu bỏ đi không thèm để ý tới hắn. Tên hỗn đản này, chốc chốc ôn hòa giống người, chốc chốc hung ác như dã thú.

Đi không bao lâu, Tề Ca đuổi theo giữ vai tôi lại, cười hì hì hỏi: ―Tiệp thiếu gia, ngài hôm nay muốn ăn cái gì?‖

―Muốn ăn thịt của một tên hỗn đản!‖ Bỏ cánh tay hắn khoác trên vai mình ra, tôi hầm hừ trả lời.

―Cái đó phải về khách sạn mới được!‖ Hắn cười đầy ẩn ý.

―Ngươi……‖

―Được rồi, không trêu cậu nữa. Đi ăn cơm nào!‖ Tề Ca chạy nhanh về phía trước, tôi hết cách cười khổ một chút, gia tăng cước bộ đuổi theo.

Đang ngồi ăn sữa chua tự làm trong quán, lẫn trong đó có một viên đường cát to, tôi có chút đăm chiêu, cảm thấy cuộc sống cũng ngọt ngào như viên đường cát này.

―Cười một cái được không? Nhìn mặt cậu y như miếng màn cửa rách!‖ Tề Ca đưa chân đá đầu gối tôi dưới bàn.

Tôi cố nén giận bày ra một nụ cười nịnh nọt: ―Như vậy được chưa? Tề thiếu gia.‖ Còn không quên cong môi, nháy mắt, phe phẩy lông mi.

―Thực mẹ nó ghê tởm!‖ Hắn cười, lôi cây Tàng đao được lựa chọn kỹ lưỡng kia ra, giơ trước mặt tôi: ―Sau này, nếu cậu dám thủ thỉ với người khác, còn dám cười khúc khích với người khác, tôi sẽ dùng cái đao này lấy mạng của cậu đó!‖

Tôi một phen giật cây đao: ―Đưa đây! Cậu không yên tâm tôi làm gì, nói không chừng cậu mà xúc động một cái, liền phạm vào tội cố ý giết người luôn.‖

Tôi cầm cây Tàng đao ở trong tay cẩn thận ngắm nghía. Đao đã mở sẵn ra, hàn quang lòe lòe, chuôi đao đính hai viên lục tùng thạch, màu xanh lục đặc trưng, hoa văn màu đen được trạm tổ một cách bất quy tắc, là màu sắc trang sức truyền thống của dân tộc Tây Tạng.

Hai người chúng tôi đều ăn no, đi bộ đến quảng trường trước cung điện Potala để nhìn ―Cảnh nhân‖. Bên trong cung điện Potala và kim đỉnh chúng tôi đã tham quan, không có cảm giác gì mới mẻ, ―Cảnh nhân‖ theo tôi mà nói chính là nhân.

Người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh mặc trang phục truyền thống Tây Tạng, người Hán bản xứ một thân trang phục Hán tộc, trên mặt mang ―Hồng nhị đoàn‖, còn có những du khách nội địa giống chúng tôi đi cùng một con phố, đứng cùng ở một quảng trường, tựa như bức tranh xếp hình.

Một đường đi về phía trước, bên cạnh đột nhiên sẽ có người nằm rạp xuống đất, đứng lên rồi lại nằm sấp xuống, bốn chi cùng đầu quỳ chạm mặt đất7. Tôi và Tề Ca có thấy nhưng cũng không thấy quái dị, những người này từ khắp nơi trên Tây Tạng tới đền Jokhang để hành hương. Cứ đi ba bước chân rồi bái một cái như vậy, dùng máu thịt đo con đường hành hương, có người phải đi suốt mấy tháng mới đến nơi. Nhiều người sẽ trang bị miếng đệm da dê, còn những người không sử dụng đồ bảo hộ thì bàn tay đều phủ một tầng vết chai, chắc là trải qua một phen huyết nhục mơ hồ mới có thể như thế! Nghe nói nếu bọn họ bái lạy ngũ thể đầu địa, đem ngực và mặt kề sát đất, Đức Phật sẽ cảm nhận được tiếng tim đập cũng như sự thành tâm của bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ thành kính, tôi và Tề Ca đều cảm động, cũng học bộ dáng lấy ngực dán vào mặt đất trên quảng trường.

Tề Ca, nếu trái tim chúng ta dán cùng một chỗ, cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập của tôi không? Có thể thấu hiểu nỗi lòng của tôi không?

Từ mặt đất đứng lên, đưa lưng về phía cung điện Potala, chúng tôi giật mình cùng kêu to: ―JJ disco.‖ Đúng vậy, giống hệt cái JJ kia ở Bắc Kinh.

Một chỗ ăn chơi hiện đại giàu có cùng cung điện Potala lịch sử lâu đời chỉ cách nhau một cái quảng trường. Kỳ thật chúng tôi đối với disco cũng không thấy hứng thú, nhưng lại vội vã đi vào cửa JJ, tò mò quá, sàn nhảy ở Lhasa sẽ có loại người thế nào đây?

Dưới ánh đèn chớp mờ ảo chớp nháy, nhiều bóng người lắc lư theo tiếng nhạc giữa sàn nhảy, trong đó cũng có người Tây Tạng mặc trang phục truyền thống. Sau một khúc ―Uy mãnh‖, chính là vũ khúc của dân tộc Tây Tạng, chúng tôi thật sự được mở nhãn giới!

Ngồi ở quầy bar uống rượu Thanh Khoa thơm nồng, nhìn đám đông mặc đủ loại phục sức chờ nhảy múa, Tề Ca và tôi đều có chút men say, không thể uống thêm. Tôi kêu hai ly nước đá, lúc đưa cho Tề Ca thì vô ý làm rớt xuống đất. Nhưng do chúng tôi ngồi rất gần nhau, khi tay hắn sờ soạng trên mặt đất để nhặt lên thì đầu cọ đến chân tôi. Kế đó, hắn đặt đầu lên đùi tôi. Tôi cúi đầu nhìn lại, gương mặt hồng hồng như trẻ con, đôi môi óng ánh thủy quang.

Tôi lắc lắc đầu gối: ―Đứng lên mau, đừng giữa ban ngày ban mặt giở trò lưu manh!‖


Miệng Tề Ca đóng đóng mở mở, giống như đang nói cái gì. Sàn nhảy rất ồn ào, tôi nghe không rõ, đành phải đưa tai đến sát bên môi hắn: ―Nói cái gì?‖

―Tự nhiên rất muốn hôn cậu!‖ Tề Ca gối đầu lên chân tôi, bày ra nụ cười mê người.

Tôi một phen túm cổ áo hắn kéo hắn ngồi dậy, khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh. Tốt quá, tiếng nhạc át mấy câu nói lảm nhảm của hắn, hơn nữa chúng tôi ngồi ở một góc khá tối, vì thế không ai chúng ý đến chúng tôi.

Tề Ca bỗng nhiên hưng phấn, vỗ quầy kêu chủ quán lại đây, chỉ vào ban nhạc trên sân khấu: ―Hỏi bọn họ tí, có vĩ cầm không?‖

―Ban nhạc kiểu này không có vĩ cầm đâu.‖ Tôi nhẹ giọng oán giận, trách hắn bỗng dưng nhiệt huyết dâng trào.

Lát sau, chủ quán quay lại: ―Hiện tại trong quán không có. Có điều Sở ca chơi ghita nói nhà hắn có, cho người quay về nhà lấy là được. Nhà hắn gần lắm.‖

―Tốt! Lấy đi!‖ Tề Ca cười chụp vai chủ quán.

Chúng tôi đều không chú ý tới người kia đứng sau chủ quán.

―Cho hỏi cậu quen dùng Guarneri hay Stradivari8?‖ Một thanh niên để tóc dài, ăn mặc thực diêu cổn (rock and roll) ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh Tề Ca.

―Chuyên nghiệp dữ nha, anh bạn!‖ Tề Ca quay đầu chào hỏi thanh niên diêu cổn kia. Hai loại đàn này là lựa chọn đầu tiên của dân vĩ cầm chuyên nghiệp.

―Trước kia tôi cũng chơi vĩ cầm, sau chuyển sang học đàn ghita.‖ Thanh niên tiếp nhận ly rượu chủ quán đưa cho mình.

―Nhĩ hảo, tôi gọi là Tề Ca. Còn đây là người… ách, bạn học, Vu Tiệp.‖ Tề Ca hơi nghiêng đầu để lộ mặt tôi ra ngoài, tôi hướng về bóng người mơ hồ gật đầu chào: ―Nhĩ hảo.‖

―Là hai người a! Nhĩ hảo, tôi gọi là Sở Hướng Đông.‖ Hắn đứng lên, từ trong túi lấy ra xâu chìa khóa xoay xoay quanh ngón tay, ―Muốn loại đàn nào, tôi cho Tiểu Đinh đi lấy?‖

― Guarneri,‖ Tề Ca cũng đứng lên, ―hai thanh!‖ Dân vĩ cầm chuyên nghiệp ít nhất cũng phải có hai cây đàn, một cái lắp biến âm sắc (Tourte Mute), một cái lắp hãm tiếng bình thường

(Mute).

Sở Hướng Đông đem xâu chìa khóa giao cho một nam hài mặc đồng phục, dặn dò vài câu. Nam hài kia gật gật đầu rồi đi.

―Mười phút. Mười phút sau gặp lại mấy cậu.‖ Sở Hướng Đông vẫy chào, đi trở lại sân khấu.

―Đợi lát nữa hai ta làm cái song tấu chấn động bọn họ!‖ Tề Ca trong bóng đêm nắm tay tôi. Tôi rút tay về không được nên đành để mặc hắn nắm.

Mười phút sau, hai thanh Guarneri lần lượt đưa cho tôi và Tề Ca.

Sở Hướng Đông dùng microphone giới thiệu, hắn có hai người bạn từ phương xa đến đây, muốn góp vui với mọi người……

Ngày đó chúng tôi quả thật chơi hết mình, kéo đàn vĩ cầm rất điên cuồng. Chúng tôi ở trên sân khấu phối hợp vô cùng đắc ý, đám đông ở dưới sân khấu tùy ý nhảy múa theo tiếng nhạc, bất kể là 《Tea for two》của Vincent Youmans hay 《Spanish Dances》của Moritz Moszkowski, đều có người trầm trồ khen ngợi.

Tôi cũng không biết, trừ bỏ buổi hòa nhạc ra, đàn vĩ cầm còn có thể kéo được như vậy.

―Cả đời cứ như vậy, thật tốt quá!‖ Tề Ca nói vào tai tôi. Thật ra, tôi cũng nghĩ thế.

Lúc đóng cửa ra về, chúng tôi cùng Sở Hướng Đông nói tiếng cám ơn lẫn nhau. Tôi tin đêm nay sẽ là một kỉ niệm khó quên cho mọi người nơi đây.

Máy bay từ Tây Tạng quay về Bắc Kinh phải dừng lại Tây An nửa giờ, chúng tôi tiến vào phòng chờ lôi kéo sự chú mục của du khách trong đại sảnh. Bởi vì lúc lên máy bay ở Lhasa là sáng sớm, chúng tôi đều mặc trang phục mùa đông, mà Tây An tháng năm đã là đầu hè. Tại nơi ai nấy đều mặc áo đơn hoặc ngắn tay, đám người mặc trang phục mùa đông như chúng tôi giống hệt ngoại tộc. Kỳ thật, hành khách cùng chuyến bay với chúng tôi cũng tròn tròn giống nhau, hoặc có thể là do tôi quá nhạy cảm. Tôi hơi xấu hổ bỏ áo da đặt lên trên ghế nghỉ, rồi nhanh chóng cởi áo lông, nhỏ giọng lẩm bẩm: ―Kháo! Nhìn ta cứ như nhìn con khỉ trong vườn bách thú!‖

Tề Ca vẫn mặc trang phục mùa đông ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, kinh ngạc nhìn tôi: ―Cậu nóng hả? Cởi nhanh thế. Nơi này mở máy lạnh, có nóng lắm đâu.‖

Nghỉ lễ dài hạn chấm dứt, tại khóa diễn tấu thứ nhất sau khi quay về trường, lão sư tuyên bố: ―Bên chuyên ngành vĩ cầm khoa giao hưởng của chúng ta quyết định, phái Tề Ca đại biểu ngành tham gia độc diễn cho giải thi đấu vĩ cầm chuyên nghiệp toàn quốc. Mười ngày nữa chính là ngày dự tuyển.‖

Tất cả lão sư trong khoa đều nhất trí cho rằng, việc kỹ xảo diễn tấu thô cứng của Tề Ca có thể sửa chữa, quan trọng là khả năng xuất thần, lý giải tình cảm trong nhạc khúc của hắn thập phần hiếm có, đây đúng là điểm khiếm khuyết của đa số người diễn tấu.

Về điểm này, tôi hoàn toàn đồng ý. Tề Ca, hắn vốn là một kẻ thập phần cảm tính (luôn hành động theo cảm xúc).


Thời điểm tan học, Tề Ca đứng ở một góc phòng học nói chuyện với lão sư, đại khái là trao đổi chuyện dự thi. Tôi đứng ở cửa phòng học chờ, hắn đi tới gần dặn dò: ―Tôi muốn ghé văn

phòng của lão sư nói chuyện chút, cậu không cần chờ đâu, tôi nói xong sẽ trực tiếp đến nhà cậu luôn.‖

―Ừ.‖ Tôi trả lời một tiếng rồi đi ra phòng học, Tề Ca lại chạy tới đầu cầu thang gọi tôi lại.

―Thôi, cậu cứ chờ tôi đi.‖ Nói xong câu đó, hắn quay đầu nghiêng một bên, không chịu nhìn tôi, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe được: ―Đường về dài lắm, đi một mình buồn chán chết.‖

Mặt Tề Ca hơi hơi đỏ lên, màu đỏ nhàn nhạt từ gò má dần dần nhuộm hết lỗ tai.

―Có bệnh!‖ Tôi đá đầu gối hắn một cái.

Tề Ca khom lưng xoa chỗ đau, ngượng ngùng ảo não liếc tôi: ―Cậu đừng đắc ý, xem tối nay tôi xử lý cậu ra sao!‖

Tôi xoay người bỏ đi, không muốn để hắn thấy khuôn mặt đang nhanh chóng đỏ lên của mình.

―Nè, cậu đi đâu? Nói địa điểm đã!‖ Tề Ca vịn lan can cầu thang cúi xuống lớn tiếng hỏi.

―Phòng vi tính.‖

Tôi dạo quanh mấy trang web lớn một vòng, Tề Ca còn chưa tìm tới, liền nhàm chán mở diễn đàn của trường. Chủ đề đứng đầu hiện tại là thảo luận về Mozart. Nguyên bài đều là những dòng ca ngợi, tâng bốc danh hào Mozart, người đặt nền móng cho nhạc giao hưởng đến tận mây xanh. Kỳ thật, Mozart và các bản hòa tấu của ông chỉ thể hiện sự tuyệt mỹ ở bản hòa tấu dương cầm. Còn bản hòa tấu vĩ cầm của ông thuộc loại tác phẩm thời kỳ đầu, tương đối đơn giản, mặc dù đẹp đẽ mà thanh thoát, nhưng quy mô không đủ lớn, còn chứa hơi hướm của Salon. (Salon music: 1 thể loại nhạc phổ biến của châu Âu vào thế kỷ 19, thường được viết cho những bản dương cầm độc diễn với phong cách lãng mạn. Những tác phẩm này thường khá ngắn và tập trung miêu tả sắc thái tình cảm của nhân vật)

Có bài nhắc tới bản hòa tấu vĩ cầm số năm âm trưởng A (Violin Concerto No.5 in A major), còn bản 《Die Entfuhrung aus dem Serail》 trong vở Opera Đức quốc liên quan cũng bị tâng bốc thành ―Tinh phẩm‖.

Tôi thật sự nhịn không được, viết bài trả lời phía dưới: 《Die Entfuhrung aus dem Serail》của Mozart chỉ là môn toán tiểu học,《L’Apres-midi d’un Faune》 của Debussy mới là môn toán cao đẳng.

Tôi sơ ý, ngành dương cầm là ngành lớn trong học viện âm nhạc, sinh viên ngành dương cầm nhiều gấp mấy lần so với ngành vĩ cầm, quan trọng nhất là những đứa học dương cầm gần như gắn liền với Mozart.

Thế là, bài so sánh của tôi vừa mới gửi có hai phút, cả phòng máy lập tức rối loạn.

―Đứa nào viết? Đứa nào viết 《Die Entfuhrung aus dem Serail》là môn toán tiểu học? Đứng ra cho ta!‖ Một nam sinh cao ráo xinh đẹp ngồi cạnh Tiểu Từ Nhân đứng lên la lớn, ánh mắt phẫn nộ quét từng người trong phòng máy.

―Là ta nói đó, có sao không?‖ Tôi đứng lên, thản nhiên nhìn hắn.

Hắn đỏ mặt tía tai chất vấn tôi: ―Ngươi có tư cách gì mà dám nói thế hả?‖

―Ta chỉ nói sự thật.‖

Tôi vừa dứt lời, một đám người trong phòng máy phần phật đứng lên, hết thảy đều nhìn tôi trợn mắt trừng trừng. Tôi tự nhiên làm rất nhiều người tức giận.

Tiểu Từ Nhân nhìn nhìn đằng sau, cười lạnh: ―Sự thật? Sự thật là còn hơn 《Die Entfuhrung aus dem Serail》, 《L’Apres-midi d’un Faune》chẳng qua chỉ là thứ tình yêu giả dối được che giấu dưới những nốt nhạc hoa lệ.‖

Tôi bất tri bất giác nắm chặt tay thành quyền, chưa kịp nghĩ mà buộc miệng thốt lời cay nghiệt: ―Còn《Die Entfuhrung aus dem Serail》chỉ là chuyện cổ tích tầm thường dùng giai điệu tuyệt đẹp diễn tả.‖

―Ta thấy ngươi nói hưu nói vượn là muốn bị đánh.‖ Tiểu Từ Nhân bắt đầu không khách sáo.

Ngay lúc này, quản lý viên của phòng máy vọt lại đây, xua hai tay can ngăn: ―Sinh viên không được đánh nhau, không thể làm hư tài sản nhà trường, mấy cái máy tính này nọ……‖

―Chúng ta đi ra ngoài!‖ Tôi cắt ngang lời quản lý viên, ngẩng đầu đi ra khỏi phòng máy, một đám chuyên ngành đàn dương cầm theo sát phía sau.

Hết chapter 6

────────────────────────────────────────────────

1. Tô du đăng: đèn dầu làm tư bơ, dầu.

2. sông Nhã Lỗ Tàng Bố

3. Đá khắc thủ công


4.Chuyển kinh đồng

5.Trang sức lục thạch

6. Tàng đao

7. Hành hương đến đền Jokhang

->

kiểu quỳ ngũ thể đầu địa

8. Guarneri và Stradivari