Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 17: Nghe nói cô muốn gả cho tôi

Về lại cù lao, Tông Lãng vẫn đi xe máy. Công việc ở nhà đã kết thúc, không cần anh qua nữa nên Trình Nặc nói lời tạm biệt.
Tối nay cô phải chuyển đến nhà chú Lưu ở, cũng không cần gì nhiều, chỉ cần đem chăn và vali tới là được.


Vì cánh cửa đã không còn tác dụng nữa nên trước khi đi cô chỉ treo khóa lên cửa, mở cửa vào nhà, dọn dẹp chăn gối trước, chia làm hai lần đem qua nhà chú Lưu rồi cuối cùng mới kéo vali qua.


Thím Ngô đã trải sẵn giường giúp cô, còn nói với Trình Nặc là cô chớ chê khi cho sống ở đây, cứ ở lại nhà bà mà ăn cùng.


Trình Nặc ngại vì ăn chùa, dù sao đợi làm xong cửa sổ thì cũng phải mất một tuần lễ, rồi lại còn xây tường nữa, ít nhất cô phải nán lại đây thêm mười ngày, thế là cô chạy đến tiệm nhỏ, đem ít thịt cất trong đó đến nhà chú Lưu.
Nhà chú Lưu có tủ lạnh, cũng không sợ bị hỏng.


Người trên cù lao có thói quen ngủ sớm, cơm nước xong xuôi, trời còn chưa tối mà chú Lưu và thím Ngô đã muốn đi nghỉ rồi. Sợ cô không được tự nhiên nên còn cố ý dặn cô, cứ coi như ở nhà mình.


Nhà thím Ngô có nhà vệ sinh, có lắp bình năng lượng mặt trời nên có thể tắm. Từ sau khi Trình Nặc chuyển đến nhà cũ, tắm vẫn là một vấn đề khó khăn, xưa nay quen dùng bồn tắm rồi, rốt cuộc hôm nay đã có thể tắm thoải mái.


Tắm xong đi lên tầng hai, trong lúc đợi tóc khô, cô lấy laptop ở trong vali ra, post weibo viết nhật ký. Trong phòng chỉ có bàn vuông nhỏ ở dưới cửa sổ nên cô đặt laptop lên đó.


Những ngày qua, cô phát hiện càng lúc mình càng thích chụp ảnh, cầm điện thoại trong tay, hễ thấy gì cũng chụp lại. Hôm nay đến nhà máy gia dụng, cô còn chụp mấy tấm ở trong sân với nhà máy, ngay cả chiếc xe máy Tông Lãng đi mượn kia cũng được cô chụp lại.


Cô chọn mấy tấm, ghi lại chuyện vặt trong cả ngày hôm nay. Sau khi post thì bất ngờ phát hiện bài viết mấy hôm trước lại có đến mấy trăm lượt xem. Thậm chí còn có mấy bình luận, bấm vào xem, toàn là nói thích cuộc sống nông thôn kiểu này. Còn có một người nhắm ngay tấm ảnh đầu tiên, chính là tấm ảnh Bạch Nguyên cởi kính, khen cậu đẹp trai, xin cách liên lạc.


Trình Nặc cười, chụp lại màn hình bình luận đó rồi gửi cho Bạch Nguyên.
Đóng laptop lại, tóc vẫn chưa khô hẳn. Sợ mình đi lại lung tung sẽ làm ồn vợ chồng thím Ngô ở tầng dưới nên cô ngồi xuống ghế, ngửa đầu ra sau. Bàn thấp mà cứ ngửa như thế hoài nên không thoải mái lắm.


Ngẩng đầu lên, chợt thấy ở tầng hai nhà đối diện có ánh đèn. Cô tò mò bước ra xem, phát hiện tầng một tắt điện, chỉ có tầng hai sáng.
Tông Lãng ở tầng hai?
Trình Nặc ngạc nhiên, anh cao như thế, ở tầng hai hẳn không đứng thẳng được.


Ánh đèn tù mù, hai nóc nhà cách nhau chừng mười mét, vì cửa sổ đều đang mở nên Trình Nặc có thể thấy rất rõ trang trí bên trong. Giường, tủ quần áo, bàn ghế đều không khác mấy so với bên nhà chú Lưu, chỉ là trên tường có treo rất nhiều khung tranh – không biết là tranh trang trí hay là ảnh chụp.


Cô còn đang tò mò vì sao không thấy Tông Lãng đâu thì lúc này lại thấy anh đi ra từ trong góc khuất gần cửa sổ, trong tay còn cầm cuốn sách, vừa đi vừa lật. Góc đó chắc là đặt tủ sách.


Anh chỉ mặc độc áo ba lỗ màu trắng cùng quần đùi rộng thùng thình, hơi cúi người, đi đến giữa gian mới có thể thẳng người. Đến bên mép giường thì bắt đầu cởi quần áo, lúc này Trình Nặc mới ý thức được hành động của mình có thể xem là rình trộm, cô nhảy cẫng lên kéo rèm lại. Kéo giữa chừng mới phát hiện, rèm chỉ có một nửa, vỏn vẹn che kín nửa phần cửa sổ bên này.


Lại nhìn sang nhà đối diện, có vẻ như Tông Lãng đã phát giác được động tĩnh mà nhìn sang bên này, thấy cô thò đầu ra thì giơ tay chào cô. Cũng may vẫn chưa cởi quần áo.


Trình Nặc cũng gật đầu lại với anh rồi tắt đèn ngay. Tối đen như mực, đối diện cũng không thấy rõ bên này. Cô mặc kệ tóc còn chưa khô mà trèo lên giường ngủ.


Nhưng có thể do đổi chỗ ngủ nên Trình Nặc lạ giường, lật qua lật lại cũng không ngủ được. Lúc nằm nghiêng thì lại thấy Tông Lãng ở bên kia cửa sổ, vì độ cao của giường nên cô chỉ có thể nhìn thấy nửa trên của khung cửa đối diện. Đèn vẫn sáng, chắc anh chưa ngủ.


Cũng không biết bụng dạ nghĩ gì mà Trình Nặc lại rón rén bò dậy, đứng bên cửa sổ nhìn sang đối diện.


Tông Lãng đang tựa vào đầu giường đọc sách, vẫn mặc áo ba lỗ. Có thể vì ánh đèn tù mù mà lúc này khi Trình Nặc nhìn anh, lại cảm thấy gò má rất đẹp mắt, bả vai nở nang rắn chắc. Không khỏi nhớ lại lúc đi xe máy hôm nay, trong đầu xuất hiện hình ảnh kỳ quái.


Mặt cô nóng lên, vội quay về giường. Luồng nhiệt xao động gắp cơ thể cô, cô không còn là thiếu nữ mới lớn nữa, nhưng cô rất quen thuộc với xao động này. Cô nhìn nóc nhà trân trối, hít sâu mấy hơi, ép mình đi ngủ.
Tối nay ngủ không hề yên giấc mà mơ rất nhiều.


Ngày hôm sau, đội thi công bắt đầu làm việc. Tạm thời không xây tường được, nhưng theo mong muốn của Trình Nặc thì có thể hủy vách ngăn trong nhà. Cả mặt tường khác muốn lắp cửa sổ thì cũng cần phải chống đỡ rồi đập đi.


Lúc gặp lại Tông Lãng, không hiểu sao Trình Nặc lại đỏ mặt. Lúc làm việc cũng có ý tránh anh.
Tháo vách ngăn rất nhanh, chỉ một buổi sáng đã tháo xong. Đến trưa Trình Nặc nấu lẩu thịt bò, mọi người ăn uống no say, vừa ngồi trong sân nghỉ ngơi vừa trò chuyện.


Trình Nặc đang nói chuyện cửa sổ với chú Lưu, Tông Lãng nghe điện thoại xong thì đi tới, nói chiều nay có chuyện cần ra ngoài một lúc, chưa biết bao giờ về, nhà bên này nhờ chú Lưu để ý giùm.
Chú Lưu nói: Không thành vấn đề, cậu có bận thì đi đi.”


Tông Lãng lại đánh tiếng với Trình Nặc, “Tôi lên thành phố, cô có cần gì không, tôi sẽ mang về giúp cô.”
Trình Nặc ngẫm nghĩ, hình như tạm thời chưa cần gì cả nên nói không cần.


Sau khi Tông Lãng đi, cả buổi chiều Trình Nặc theo mấy người chú Lưu chống mặt tường khác để ngày mai thao. Chuẩn bị công việc sẵn sàng, đợi cửa sổ đến thì có thể xây tường.


Bạch Nguyên không đến, Tông Lãng lại đi rồi, thiếu đi hai sức lao động nên lượng công việc của Trình Nặc cũng tăng lên. Lúc cần thiết còn phải đi theo bác Ngô tìm gỗ. Đến sẩm tối xong việc, eo lưng nhức mỏi, tranh thủ dọn dẹp rồi đến nhà chú Lưu ngay.


Thím Ngô đã nấu xong bữa tối. Trình Nặc không giúp thím nấu ăn nên khi cơm nước xong xuôi, cô dọn dẹp bàn ăn rồi đem bát đũa xuống phòng bếp rửa, sau đó lại lau chùi bếp lò. Ngô Thím khen cô, nói con gái chuyên cần như cô bây giờ rất hiếm.


Trình Nặc được khen mà đâm ngại, nói: “Từ nhỏ cháu làm việc nhà quen rồi ạ.”
Thím Ngô nói, “Ai cưới được cháu đúng là có phúc.”
Đột nhiên Trình Nặc nhớ đến Lâm Dĩ An, nét cười trên mặt nhạt dần.
Thím Ngô không phát hiện ra, lại hỏi cô: “Năm nay cháu mấy tuổi rồi?”


Trình Nặc đáp: “Hai mươi tám ạ.”
Thím Ngô ồ lên, “Bằng tuổi Tiểu Lãng rồi.” Lại hỏi: “Sinh tháng mấy.”
Trình Nặc đáp tháng chạp.
“Thế thì Tiểu Lãng lớn hơn cháu rồi, thằng bé sinh tháng giêng.”
Trình Nặc nghĩ, sao thím Ngô cứ lấy Tông Lãng ra so với cô thế?


“Thím chứng kiến thằng bé Tiểu Lãng lớn lên đấy, hồi nhỏ lì lắm, nhưng đầu óc sáng dạ, lại còn biết làm lụng, lòng dạ cũng tốt. Tuy không học nhiều nhưng bây giờ cậu ấy đã làm ăn lớn rồi, đám sinh viên chân ướt chân ráo kia không bằng được cậu ấy đâu.”


Trình Nặc càng nghe càng thấy sai sai, thuận miệng nói: “Thế ạ?”
“Đúng thế đấy, nếu không phải con gái nhà tôi lớn tuổi hơn cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy là con rể tôi rồi.”
Cuối cùng Trình Nặc cũng đã hiểu ý thím Ngô.


“Người khác cũng không tệ.” Trình Nặc nói với giọng điệu bông đùa: “Nếu không phải cháu đã ly hôn thì cháu cũng muốn gả cho anh ấy.” Phụ nữ đã ly hôn và đàn ông chưa lập gia đình, chắc thím Ngô sẽ không còn muốn tác hợp cho bọn họ nữa.


“Hả?” Thím Ngô bất ngờ thấy rõ với chuyện cô đã ly hôn, “Thế… Có con chưa?”
Trình Nặc lắc đầu.
Bất thình lình có tiếng gõ cửa, Trình Nặc ngoái đầu nhìn, phát hiện Tông Lãng đang dựa vào cửa phòng bếp, khóe miệng nhếch cao, trong mắt ẩn chứa ý cười.


Bát đũa trong tay Trình Nặc suýt nữa rơi xuống, không biết anh đã đứng đó từ lúc nào rồi, có nghe thấy câu đùa ban nãy của cô không.
Tông Lãng nói: “Có cơm thừa không thím Ngô? Tối rồi cháu chưa ăn gì, đói chết mất.”


Thím Ngô còn đang mải nghĩ đến Trình Nặc, một cô gái tốt như thế lại chịu ở lại cù lao, nhưng vì sao lại là người đã ly hôn chứ? Vừa thấy tiếc nuối vừa đáp lời Tông Lãng: “Thằng nhóc cháu có lộc ăn đây, vừa hay còn dư phần, để thím đi lấy cho cháu.”


Tủ lạnh đặt ở gian nhà chính, thím Ngô đi lên lấy đồ ăn thừa. Trình Nặc vội rửa sạch bát đũa rồi rời đi. Song Tông Lãng lại đứng gần quá, nhìn cô cười.
“Nghe nói cô muốn gả cho tôi?”


Trình Nặc lúng túng đỏ mặt, “Tôi đùa với thím Ngô thôi.” Nói rồi quay người bỏ đi, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười ở sau lưng.
Cô vờ như không nghe thấy gì. vội chạy lên lầu cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm.


Nhà vệ sinh nằm bên trái tầng một, ở giữa là gian nhà chính, bên phải là phòng của thím Ngô và chú Lưu.
Lúc Trình Nặc tắm xong đi ra, cô phát hiện Tông Lãng vẫn đang ngồi ăn ở nhà chính. Bụng nghĩ bình thường anh ta ăn nhanh thế mà, sao hôm nay lại chậm vậy.


Trời còn chưa tối, thím Ngô và chú Lưu ra ngoài đi dạo.
Trình Nặc không ơi hởi gì với anh mà đi thẳng lên tầng.
Tông Lãng gọi cô lại: “Này, có thể giúp một chuyện không?”
Trình Nặc đứng trên cầu thang, không thể không phớt lờ được, hỏi: “Chuyện gì?”


“Áo sơ mi của tôi bị đứt nút, có thể đính lại hộ không?”
Trình Nặc đáp: “Tôi không có kim chỉ.”
Tông Lãng đứng lên, thành thạo mở ngăn kéo trong tủ ở gian nhà chính ra, tìm một chiếc hộp nhỏ đựng kim chỉ.
“Có đây.”


Trình Nặc hết cách đành phải đi xuống lại, vắt khăn lông lên vai, trên tóc vẫn còn giọt nước. Nhận lấy hộp kim chỉ, cô hỏi anh: “Nút áo đâu?”
Anh ồ lên, lấy một nút áo màu xanh ở trong túi quần ra.


Trình Nặc nhìn màu áo sơ mi trên người anh, lại chọn chỉ cùng màu ở trong hộp, xâu kim: “Đứt ở đâu?”
Tông Lãng cởi áo ngoài ra, chỉ vào vị trí, từ cổ áo đếm xuống thì là nút áo thứ ba.


Trình Nặc đi tới cầm nút áo đặt vào vị trí, đang chuẩn bị hạ kim thì đột nhiên đỉnh đầu cảm nhận được hô hấp của anh.
Trình Nặc chợt rụt tay về nói: “Anh cởi ra đi, mặc trên người dễ đâm trúng da.”
Tông Lãng đứng dậy, cởi sơ mi ra.


Anh không mặc áo lót bên trong, cánh tay trần đưa áo sơ mi cho cô.
Trình Nặc vô tình liếc tới bụng anh, rắn chắc cường tráng, bên trên lưng quần ẩn hiện tuyến nhân ngư.
Cô lại hối hận, còn không bằng mặc nguyên áo mà khâu thẳng.