Múc nước, rửa sạch thịt rồi ngâm trong nước lạnh. Sau đó đi nhóm lửa, đun nửa nồi nước sôi. Đợi hơi nước bốc lên thì xắt thịt ba chỉ thành khối vuông năm cm. Vì nhiều người, sợ không đủ ăn nên cô xắt cả một tô to.
Xắt xong thì cũng vừa lúc nước sôi ùng ục, cô trút thịt vào, miếng thịt bập bềnh trên mặt nước, khi thịt đã chín thì nhấc nồi xuống, để một bên cho ráo nước. Lại múc bớt nước trong nồi ra, hơ nóng nồi rồi rưới dầu lên.
Khi dầu sôi thì cho đường cùng hai loại xì dầu* vào, đun từ từ. Đun đến khi nổi bong bóng thì cho vào ít gừng và hành đã được xắt nhỏ, lại nêm thêm ít rượu, trộn trộn xào xào, mùi thơm bốc lên, sau đó lại từ từ chêm nước thịt hầm vào, tiếp tục đảo đều để từng miếng thịt được lên màu, tiếp tục rim đến khi mỡ trong thịt thấm ra ngoài. Màu sắc đỏ trà vô cùng hấp dẫn, Trình Nặc không kiềm lòng được mà phải rút điện thoại ra chụp mấy tấm liên tục.
(*Hai loại xì dầu ở đây là 1 loại được chiết xuất từ đậu tương và lúa mạch rồi lên men, loại kia cũng như thế nhưng được chưng cùng đường nên có vị ngọt hơn.)
Trình Nặc múc dầu dư ra chén. Dầu nhiều quá sẽ ngấy.
Lại cho thêm nước nhưng không ngập thịt, thêm chút hồi hương vỏ quế với muối vào, sau đó chỉ cần rim nhỏ lửa đều là được. Cô cúi người rút bớt củi ra để lửa nhỏ lại. Đúng lúc này chợt phát hiện ra một chuyện rất quan trọng, không đủ củi!
Trình Nặc đành phải ra ngoài, tìm trong sân xem có tấm ván nào không dùng nữa không, để làm củi đốt.
Ở cạnh sân tường có dứng mấy tấm ván nhỏ, hình như là để không. Cô cầm lên, còn chưa cầm chắc thì nghe thấy chú La hét: “Cô làm gì đấy?”
Trình Nặc sợ quá vội vất xuống, “Không, không làm gì hết, cháu chỉ, chỉ giúp dọn dẹp thôi.”
“Đừng lộn xộn.” Chú La nói, “Đều dùng cả đấy, thiếu một miếng là không sửa tiếp nhà cho cô được đâu!”
Trình Nặc vội nói biết rồi.
Cô sợ chú La thật, cứ cảm thấy chú ấy rất giống Quan Công trong miếu cô từng thấy hồi bé, lông m