Á!” Mũi Trình Nặc bị đập đau.
Che mũi ngẩng đầu nhìn người va phải, cô ngạc nhiên hô lên: “Sao anh lại ở đây?”
Tông Lãng cũng rất bất ngờ: “Đã trễ thế rồi mà còn đến mua đồ à?”
Trình Nặc ấp úng, ánh mắt lướt qua quầy để khăn giấy, chỉ thấy vài ba cuộn giấy, nhìn vào trong nữa song tầm mắt lại bị cản.
Miệng lại nói: “À, tôi, tôi đi mua rượu!”
Tông Lãng nhìn theo ánh mắt cô, tùy ý ồ một tiếng, chế giễu: “Xem ra nghiện rượu rồi đấy nhỉ.”
“Anh cũng mua đồ hả?” Trình Nặc hỏi anh.
Tông Lãng giơ chìa khóa trong tay lên, cười nói: “Hôm nay ông chủ có chuyện, nhờ tôi đóng cửa hộ.”
Trình Nặc à lên, “Thì ra anh thân với ông chủ đến thế.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, sao mình có thể tìm băng vệ sinh ở trước mặt anh ta được.
Từ từ đi vào tiệm, đến kệ hàng đặt mấy loại giấy thì lén lút nhìn, hộp khăn giấy, giấy cuộn, dao rọc giấy đều có cả, chỉ là không có băng vệ sinh.
Thấy ở đây không có bán, cô đành phải mua một chai rượu, đến khi sờ túi mới phát hiện mình ra ngoài vội quá, quên đem theo tiền. Thế là thôi trả rượu về chỗ cũ.
Tông Lãng hỏi cô: “Không mua à?”
Trình Nặc nói không mua, “Quên đem tiền.”
Rồi lại hỏi Tông Lãng, “Anh có biết chuyến phà sớm nhất sáng mai là mấy giờ không?”
Tông Lãng nói năm rưỡi, Trình Nặc tính toán, bắt chuyến sớm nhất lên trên trấn thì lúc về cũng hơn bảy giờ, chắc là không lỡ chuyện khởi công đâu.
Trình Nặc rời khỏi tiệm, Tông Lãng tắt đèn kéo cửa cuốn xuống, trong nháy mắt ánh sáng biến mất. Trình Nặc vội mở điện thoại