Mưa là anh, Nắng cũng là anh

- 5 -

Trưa hôm đó Khánh Ngọc trở về nhà với nụ cười nở trên môi.Nàng vào phòng mẹ và nói ầm lên ;

- Mẹ ơi,mẹ biết không,con bé Minh Thư hôm nay đến trường với cặp mắt đỏ hoe. Con chắc chắn là nó đã làm việc không xong nên có lẽ đã bị người chủ mới mắng mỏ.Con nghĩ chỉ vài ngày nữa thôi nó sẽ biến mất mất khỏi lớp học của con.Càng nhìn nó con càng thấy đáng ghét.

- Bà Mỹ Tâm cười tươi:

- Ai làm cho con của mẹ phật lòng cuối cùng rồi cũng sẽ nhận hậu quả như thế. Mà này, mấy hôm nay con có liên lạc với Quân Vũ không?

- Đôi mắt cô gái sáng lên khi nghe mẹ nhắc đến người con trai mình yêu:

- Mỗi ngày con đều gọi đến công ty để tìm anh ta vì con biết anh ấy ngày nào cũng về nhà trễ,khi thì bận họp hành,khi thì đi ngoại giao với khách. Mẹ à,tại sao mẹ lại để cho đến ấy làm việc cực khổ như thế chứ?

- Tại vì ba con muốn rèn luyện nó. Ba mẹ biết con yêu thương Quân Vũ nên trong lòng đã ngầm chọn nó là rể tương lai của mình. Mai này ba mẹ sẽ để lại công ty cho Quân Vũ và con cai quản,nếu không rèn luyện cho nó bây giờ thì mai đây nó làm sao gánh nổi cơ nghiệp của nhà ta.

 Khánh Ngọc ôm chầm lấy mẹ:

- Chao ôi,con thương mẹ quá! Bao giờ mẹ cũng lo lắng từng li từng tí cho con. Nhưng anh Quân Vũ,anh ấy vẫn chưa nói gì với con cả.

- Vẫn chưa nói gì là sao? Ý con muốn nói là......

- Ý con muốn nói anh ấy vẫn chưa tỏ tình với con dù con đã dùng mọi cách để Quân Vũ hiểu là con yêu anh ấy.

- Thế nó đối với con thế nào? Nó có tốt với con không?

- Đương nhiên anh ấy rất tốt với con,bất cứ điều gì cũng chiều chuộng con cả. Nhưng anh ấy chỉ xem con như một đứa em gái mà thôi. Có lẽ thời gian bốn năm Quân Vũ sống cũng với con dưới một mái nhà đã tạo cho anh ấy cái cảm giác như thế. Con không biết làm thế nào để tình cảm của anh ấy dành cho con có thể tiến triển thành tình yêu. Trong lúc ấy thì lòng con luôn mơm nớp lo sợ người khác sẽ giật mấy anh ấy. Mẹ không biết chứ anh biết chứ có nhiều bạn gái lắm mà cô nào cũng đẹp cả. Hai ngày cuối tuần là anh ấy đi chơi suốt không bao giờ có mặt ở nhà. Trước đây tuần nào con cũng đến nhưng người làm của anh ấy cho biết lúc thì anh ấy đi với Lệ Hằng,lúc thì đi với Huệ Trinh,lúc lại đi với Tuyết Mai............và có lẽ có cả lô người đẹp khác mà con không biết hết. Con nản quá nên sau này không đến nữa. Nếu ba mẹ không can thiệp thì có ngày một trong những cô gái ấy sẽ cướp mất đi anh Quân Vũ của con.

- Con nói Lệ Hằng và Huệ Trinh? Có phải hai con bé ấy cùng hoạt động trong ngành nghệ thuật hay không và là hai khách hàng lớp của công ty chúng ta?

- Thưa vâng,hai cô ấy thì con đều quen biết cả,họ lui tới công ty của chúng ta luôn. Lệ Hằng là một nữ tài tử nổi danh ở Đài Bắc mà ai cũng biết. Con đóan chắc là mẹ đã xem phim cô ta đóng nhiều lần rồi.Còn Huệ Trinh thì nổi tiếng trong giới ca sĩ,ngoài giọng ca ngọt ngào cô ta còn là một nhạc sĩ dương cầm có hạng. Cả hai người đó đều vừa đẹp vừa có tài mà lúc nào cũng bám theo anh ấy như hình với bóng.

- Còn con bé Tuyết Mai kia là ai?

- Cô ta là kịch tác gia nổi tiếng của đài truyền hình Đài Bắc. Bộ phim "Mây trắng vẫn bay " mà mẹ xem mỗi ngày trên ti vi là do cô ta viết. Nói tóm lại chỉ so với ba người đàn bà nói trên thôi thì con cũng đã thua kém họ xa rồi,nói chi đến những người bạn gái khác của Quân Vũ mà con chưa biết.

- Quân Vũ nó toàn chọn bạn gái trong văn nghệ à?

- Thì chính ba mẹ đã chọn cho anh ấy cơ hội ấy,bây giờ mẹ còn hỏi con!

- Con nói thế là thế nào,mẹ hoàn toàn không hiểu!

- Mẹ ít khi đến công ty,tất cả đều do ba coi sóc cho nên mẹ mới không hiểu những điều con nói.Với vị trí phó giám đốc phụ trách kế hoạch của một công ty mỹ phẩm với thời trang hàng đầu Đài Bắc, đương nhiên khách hàng của Quân Vũ đều là giới sành điệu trong hai lãnh vực nói trên. Có tài tử điện ảnh,ca sĩ hay người mẫu nỗi tiếng nào mà không dùng sản phẩm của công ty chúng ta. Anh Quân Vũ không biết những người thuộc giới đó mới là chuyện lạ.

- Những con bé ấy dù có đẹp hay nổi tiếng thế nào đi nữa thì cũng không thể nào bằng một góc nhỏ của cô gái mẹ.

- Tại sao mẹ lại nói thế?

-Bởi vì con là người thừa hưởng duy nhất tài sản đồ sộ của ba mẹ,con là nữ chủ nhân tương lai của công ty Trường Đạt, một công ty chuyên về mỹ phẩm và thời trang mà ở Đài Bắc không có công ty nào sánh bằng!

-Nhưng mẹ phải làm sao cho anh Quân Vũ biết điều đó. Nếu mẹ không nói thẳng thì mẹ cũng phải nói úp mở để Quân Vũ hiểu là nếu một người nào đó cưới con,người ấy sẽ có trong tay công ty đồ sộ của nhà họ Lưu!

- Việc đó có khó gì chứ, con đừng suy nghĩ chi cho nặng đầu, để tất cả mẹ lo cho. Với danh nghĩa cha mẹ nuôi của Quân Vũ, ba mẹ có ý kiến gì thì nó cũng phải nể mặt một chút. Dù gì thì sau khi cha mẹ Quân Vũ qua đời,nó đã sống trong nhà chúng ta những bốn năm. Trong thời gian ấy, ba mẹ đã lo toan và chăm sóc cho nó chẳng khác nào con ruột. Rồi khi nó tốt nghiệp đại học,thấy con một mực yêu thương nó nên ba mẹ mới nhận nó vào làm trong công ty và cất nhắc nó lên chức vụ phó giám đốc. Nếu nó là một đứa nhạy cảm,nó phải hiểu tại sao nhà họ Lưu lại ưu ái nó đễn dường ấy!

- Việc ấy ba mẹ biết,con biết nhưng khi anh ấy vô tình không biết.Con muốn ba mẹ tổ chức những buổi tiệc nhỏ cuối tuần và mời anh ấy đến nhà chúng ta thường xuyên hơn.Trong những dịp ấy,ba mẹ sẽ bằng một cách khoé léo nào đó,nói cho anh ấy biết ba mẹ muốn anh ấy trở thành rể tương lai của gia đình chúng ta,và rằng khi anh ấy chấp nhận trở thành chồng của con thì công ty Trường Đạt sẽ thuộc về anh ấy.

- Mẹ sẽ theo ý con muốn.Ba mẹ có mỗi mình con,không lo cho con thì lo cho ai đây? Thật sự ba mẹ cũng vừa ý Quân Vũ,ba mẹ nói cho con biết Quân Vũ làm việc rất có trách nhiệm,nó không ngại đi sớm,về tối,có khi làm ngoài giờ cũng không than van một tiếng nào.Có một chàng rể vừa tài năng,vừa đẹp trai như Quân Vũ,ba mẹ hết sức hài lòng.

- Nhưng chính cái đẹp trai của anh ấy mới làm cho con lo sợ.Anh ấy thu hút phụ nữ một cách lạ lùng.Người con gái nào tiếp xúc với Quân Vũ dù chỉ một lần cũng không thể nào quên được anh ấy.Cho nên phụ nữ mới vây quanh anh ấy là vậy.Con thì con muốn Quân Vũ chấm dứt việc giao du với những bạn gái của anh ấy càng sớm càng tốt. Con chỉ giữ được anh ấy khi con thành hôn chính thức với anh ấy mà thôi.

- Mẹ biết rồi! Cuối tuần này ba mẹ sẽ mời nó qua nhà dùng cơm tại nhà chúng ta, sau đó mẹ sẽ nói chuyện khéo cho nó hiểu điều mà chúng ta muốn. Mẹ nghĩ là nó sẽ không phản đối đâu.

- Con cảm ơn mẹ!Khánh Ngọc ôm chầm lấy bà Mỹ Tâm và hôn thật kêu lên má bà - Chỉ có mẹ là hiểu con thôi và chỉ có mẹ thương con nhất.

Nàng nói xong rời phòng mẹ với nụ cười rạng rỡ trên môi. Đối với nàng, Quân Vũ là tất cả. Khánh Ngọc không thể tưởng tượng được mình sẽ sống ra sao nếu không có chàng. Trong bốn năm hai người sống chung với một mái nhà, mối tình thầm lặng đối với Quân Vũ đã hình thành trong lòng nàng và bây giờ mỗi lúc nó càng sâu nặng hơn.

Khánh Ngọc định trở về phòng mình nhưng nghĩ sao nàng lại rẽ sang hướng khác.Nàng bước xuống bếp thấy bà Lệ Mai đang lúi húi dọn dẹp trong đó.

-Dì Lệ Mai! - Nàng dùng tay gõ nhẹ lên cửa khiến người đàn bà giật mình quay lại - Sáng nay đi học tôi thấy cặp mắt của Minh Thư đỏ hoe,dì giới thiệu chỗ làm mới cho nó phải không? Chắc người chủ mới sắp đuổi nó rồi nên gương mặt của nó mới thê thảm như vậy!

Nói xong Khánh Ngọc mỉm cười bỏ đi,để bà Lệ Mai đứng lặng người ra với cái tin đáng buồn đó.Người đàn bà tội nghiệp cố thật nhanh cho xong việc,trong lòng rối rắm không biết có chuyện gì xảy ra cho cháu của mình hay không. Quân Vũ khó tính,chắc là Minh Thư không chịu nổi và có lẽ đã xẩy ra đụng chạm gì đó nên con bé mới khóc như vậy.

Làm xong công việc,bà chạy vội vào phòng riêng của mình. Nhấc điện thoại lên,bà bấm số của Quân Vũ. Bà biết giờ này Minh Thư đã đi học về và Quân Vũ thì đang ở công ty nên hai dì cháu có thể tự do trò chuyện với nhau.

Đầu dây bên kia có người nhấc máy rồi giọng vui mừng của Minh Thư vang lên:

- Dì Lệ Mai! Cháu định gọi cho dì mà không dám vì sợ người nhấc máy là ông bà chủ hay Khánh Ngọc thì họ sẽ chẳng chuyển điện thoại cho dì!

- Cháu sau rồi, Minh Thư?Cậu Quân Vũ đã la rầy cháu phải không? Hay cậu ấy đã làm gì cho cháu buồn?

- Cậu chủ tốt với cháu lắm,dì ạ! Mà tại sao dì hỏi cháu như vậy?

-Lúc nãy Khánh Ngọc tìm dì,gương mặt cô ta có vẻ vui lắm.Cô ta nói sáng nay cháu ở lớp mà đôi mắt đỏ hoe,rồi còn bảo có lẽ cháu bị người chủ mới mắng chửi hay la rầy gì đó.Dì lo lắng nên vội vàng gọi qua!

- Sao cô ta lại thích xen vào chuyện người khác thế nhỉ?Cháu nghĩ mình có làm phật lòng cô ta gì đâu mà cô ta hết hạ nhục cháu trong lớp,lại trù ẻo cháu bị người chủ mới đuổi việc để cho cô ta hả dạ.Dì Lệ Mai,dì yên tâm đi! Cậu chủ rất tốt với cháu,có thể nói là cậu ấy rất có tình người, biết cháu mồ côi cậu ấy tỏ ra thông cảm và hết mực an ủi cháu. Hôm nào dì ghé qua chổ cháu chơi để hai dì cháu mình tâm sự. Cháu muốn đến thăm dì lắm nhưng vì Khánh Ngọc đã cấm cửa cháu nên làm thế nào cháu có thể bước vào ngôi nhà ấy được.

- Thấy cháu vui vẻ như thế dì mừng quá,Minh Thư ạ! Thú thực với cháu khi đưa cháu đến nhà cậu Quân Vũ,dì không dám nghĩ là cháu sẽ làm lâu vì cậu ấy rất là khó tính.Bây giờ nghe cháu nói,dì yên lòng rồi. Gánh nặng trong lòng dì như được cất đi. Minh Thư ạ,hôm nào dì sẽ đến thăm cháu. Còn bây giờ thì dì cúp máy vì có tiếng bà chủ đang gọi dì ở ngoài.

Minh Thư đặt điện thoại xuống,trong lòng cảm thấy thương dì Lệ Mai vô cùng.Dì chỉ là bà con xa với nàng,từ đó đến giờ chưa từng gặp nàng cho đến lúc bước chân đến nhà Khánh Ngọc. Thế mà dì đã yêu thương và lo lắng cho nàng đến thế. Bây giờ dì phải giúp việc cho một gia đình mà từ già đến trẻ hách dịch và khó tính, phải chịu nghe những câu mắng mỏ của họ từ ngày này sang ngày khác. Nàng ước ao có một ngày nàng thành công trong sự nghiệp, sẽ tậu được căn nhà và rước dì Lệ Mai về ở chung để dì có thể an hưởng tuổi già.

Mấy hôm nay nàng sống rất bình yên ở nhà Quân Vũ.Sau cái đêm mà việc ngộ nhận giữa chàng và nàng xẩy ra,Quân Vũ đã biến thành một con người khác. Chàng ưu ái, mềm mỏng với nàng và mang lại cho nàng một niềm hy vọng trong cuộc sống. Còn nàng thì cố hết sức để hoàn tất mọi việc cho chàng vui lòng. Khi hai người đã hiểu nhau thì Minh Thư cảm thấy Quân Vũ không phải là người khó tính. Thế giới của chàng là một thế giới phong kín mà khó ai có thể bước vào. Nhưng khi ai đó đã nắm được chìa khóa để mở tất cả những cánh cửa đóng kín trong vương quốc của chàng thì họ sẽ khám phá ra dưới cái lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài, chàng có một trái tim sâu lắng và tràn đầy tình cảm. Minh Thư giờ đây sống trong cái vương quốc tràn đầy hạnh phúc ấy và không hiểu sau mỗi khi bắt gặp cái đôi mắt đẹp của Quân Vũ nhìn mình,trái tim của nàng lại đập mạnh.

Nhưng khi nàng trải qua hai tuần đầu tiên ở bên cạnh chàng thì nàng bắt đầu vỡ mộng khi thấy con người mà nàng nghĩ là cô đơn ấy lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh. Nàng khám phá ra hai người có những cái chung nhưng ngay cái chung ấy cũng có sự khác biệt.Hai người cùng lớn lên trong cảnh ngộ mồ côi nhưng ngoại trừ điểm đó ra,chàng và nàng chằng có gì giống nhau. Chàng là một người mồ côi thành đạt,có tất cả trong tay,  còn nàng là một cô gái mồ côi đang bắt đầu bằng hai bàn tay trắng.Chàng là phó giám đốc của một công ty lớn với rất nhiều phụ nữ vây quanh,còn nàng là một ngọn cỏ dại đang sống lay lắt qua ngày mà không biết rồi ngày mai đây có còn cơn bão nào ập xuống đời nàng không nữa.

Bây giờ ngoài việc dọn dẹp, nấu ăn trong nhà,nàng trở thành người tiếp điện thoại cho hàng chục bạn gái của chàng. Những cái tên nhìn riết đến quen và mỗi tối khi chàng về, Minh Thư đưa cho chàng danh sách của những người gọi đến tìm chàng càng lúc càng dài ra.Chàng nhìn nó nhún vai mỉm cười nhưng rồi cuối tuần chàng lại đi với một,hai người trong bọn họ. Những ngày thường trong tuần,trong nhà chỉ có nàng và Quân Vũ nhưng hai ngày cuối tuần, một số bạn gái của chàng đã xuất hiện. Đương nhiên những người đến nhà là những người mà chàng lựa chọn và ưu ái nhất. Minh Thư chưa bao giờ đối diện với họ vì Quân Vũ không muốn chàng và bạn chàng bị quấy rầy nên dặn cô bé vào hai ngày cuối tuần cứ đi thư viện hay tha hồ ở nguyên trong phòng mà học tập. Người khách xuất hiện vào dịp cuối tuần thường xuyên nhất là Huệ Trinh.Ở trong phòng Minh Thư nghe tiếng cười và nói của họ vọng vào và Quân Vũ gọi cô ta bằng tiếng "em" thật là êm ái.Hầu như thế bảy nào cô nàng cũng đến để kèm dương cầm cho cậu chủ của nàng. Mỗi lần Huệ Trinh đến, Quân Vũ rất vui. Có lúc Minh Thư nhìn trộm Huệ Trinh,thấy cái dáng ngồi bên dương cầm của cô thanh thoát đến nổi khiến cho người ta không thể không động lòng. Nhưng những lúc Quân Vũ cũng phá lệ đi với những người con gái khác. Người tài sắc nhất trong bạn họ có thể là Lệ Hằng.Cô gái này cũng rất năng đến thăm cậu chủ của nàng nhưng hình như chưa bao giờ Huệ Trinh và Lệ Hằng đụng mặt nhau ở tại nhà cậu chủ,có lẽ là cậu chủ đã sắp xếp trước.

Quân Vũ thường đi chơi rất khuya mới về,có lúc đến bốn giờ sáng Minh Thư mới nghe tiếng khóa tra vào ổ,tiếng huýt của cậu chủ nàng rồi tiếng mở nước trong phòng tắm. Làn nước mát thổi trôi đi những mệt mỏi trong ngày và làm tươi mát tâm hồn của người thanh niên đang hừng hực sức sống. Sáng hôm sau chàng lại lao vào những cuộc vui khác một cách không mệt mỏi như bù lại những ngày làm việc vất vả và căng thẳng trong tuần. Và rồi hai ngày cuối tuần là hai ngày buồn nhất của Minh Thư. Hai ngày đó nàng không phải bận rộn lo cơm nước cho cậu chủ của nàng nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó khiến nhiều lúc nàng đã rơi nước mắt. Những ngày thường nàng đã quen nhìn ngắm Quân Vũ lúc chàng ngồi đối diện với nàng khi hai người cùng chia sẻ buổi cơm tối với nhau. Những lời chàng khen ngợi nàng khiến nàng xúc động, ánh mắt nồng ấm của chàng khiến trái tim nàng chứa chan hạnh phúc nhưng rồi đến mỗi cuối tuần,những người con gái khác đã cướp mất đi những lời nói ngọt ngào đó,những ánh mắt nồng ấm đó và trái tim cô đơn của Minh Thư đã dậy lên một nổi đau mà nàng cũng không hiểu tại sao.

Tối thứ ba hôm ấy Quân Vũ từ sở làm trở về lúc sáu giờ,thái độ bứt rứt như đang mong đợi một cái gì đó.Chàng chỉ ăn cơm qua loa rồi vào ngay thư phòng của mình.Một lát sau nghe chàng nói qua điện thoại với ai đó bằng tiếng Anh,giọng chàng vừa bực bội vừa gắt gỏng. Nói chuyện xong chàng dằn mạnh điện thoại xuống bàn và lẩm bẩm:"Bọn này làm ăn thật chẳng chuyên tí nào. Ngày mai có cuộc họp quan trọng như vậy mà đến bây giờ mới gửi tài liệu sang ".Một lúc sau Quân Vũ lại gọi điện thoại cho ai đó nhưng rồi có lẽ không gặp được. Sau đó thì hoàn toàn im lặng và cho đến mười giờ đêm,Quân Vũ vẫn không rời thư phòng,hẳn là đang bận rộn chuyện gì. Minh Thư đã ôn xong bài vở,nàng bứt rứt khi thấy cậu chủ của mình thức khuya nhưng không biết có thể làm gì để giúp chàng không.

Nghĩ ngợi một lúc nàng chuẩn bị khay trà và gõ nhẹ cửa thư phòng.Tiếng Quân Vũ vọng ra:

- Minh Thư đó hả? Vào đi!

Nàng bước vào, đặt khay trà trước mặt chàng và ngập ngừng hỏi:

- Minh Thư có thể giúp gì cho cậu chủ không?

Quân Vũ không ngẩng đầu lên,khẽ đáp:

- Có một tài liệu tiệu tiếng anh Anh phải gấp cho cuộc họp ngày mai. Tài liệu thương mại,có những chữ chuyên môn,Minh Thư giúp tôi không nổi đâu!

- Cậu chủ cứ để cho Minh Thư thử đi,biết đâu Minh Thư sẽ giúp cho cậu chủ một tay.

Quân Vũ đang ở trong trạng thái bực mình,định lớn tiếng bảo Minh Thư lui ra nhưng rồi chàng ghìm lại được. Từ cái hôm xảy ra việc chàng đuổi Minh Thư ra khỏi nhà vì một chuyện không đâu,chàng đã tự hứa là không bao giờ làm cho cô bé mồ côi này phải buồn lòng nữa. Ngước lên, thấy đôi mắt to tròn và ngây thơ của cô bé đang nhìn mình, chàng chẳng nỡ chối từ. Quân Vũ ra hiệu cho Minh Thư đến ngồi cạnh mình.

- Hai bản tài liệu này có liên quan đến nhau,tôi đang dịch dở dang tài liệu thứ nhất. Nếu Minh Thư muốn giúp tôi,thì hãy dịch tài liệu thứ hai nhưng nếu khó quá thì đừng ráng sức.

Cô gái lặng lẽ ngồi xuống và bắt tay vào việc. Nàng liếc sơ tập tài liệu và bắt đầu cắm cúi làm việc. Có lúc nàng dừng lại, trỏ vào quyển từ điển trên bàn và nhỏ nhẹ hỏi chàng:

- Minh Thư có thể dùng chung quyển từ điển với cậu chủ không?

Quân Vũ khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời xấp tài liệu đang dịch. Nữa tiếng sau chàng vươn vai đứng dậy và khẽ bảo:

- May quá! Cũng gần xong rồi!

- Minh Thư đã dịch một nữa!

 Giọng nói ấm áp của cô gái vang lên - Cậu chủ xem có chổ nào sai cần sửa không?

Quân Vũ đón từ Minh Thư một số trang dịch xong,đối chiếu với số tài liệu gốc và thốt lên kinh ngạc:

- Minh Thư giỏi đến thế kia à? Thật tôi không ngờ tiếng Anh của Minh Thư lại khá đến như vây.

- Có một hai chữ chuyên môn viết tắt, Minh Thư để nguyên như thế. Minh Thư thấy cậu chủ bận nên không dám hỏi.

-Để nguyên như thế không sao vì đây là những thuật ngữ thương mại,những người có trình độ trong ngành đương nhiên phải hiểu. Minh Thư dịch rất chính xác,chỉ cần sửa lại chút ít là xem như hoàn chỉnh.

Gương mặt Quân Vũ tươi lên khi chàng trả lại những bản dịch cho Minh Thư:

- Chúng ta làm việc tiếp đi!Có lẽ chỉ trong vòng một tiếng nữa là một việc sẽ hoàn tất.

Hai chữ " chúng ta "mà Quân Vũ dùng khiến trái tim Minh Thư ấm áp. Cô gái cắm cúi dịch tiếp,trong lòng bừng lên một niềm vui vì đã giúp được cho cậu chủ của nàng thương mến. Chỉ còn nữa tiếng sau, hai bản dịch đã hoàn tất một cách chớp nhoáng. Quân Vũ kiểm tra lại bản dịch của Minh Thư lần nữa rồi vui vẻ nói:

- Tất cả hoàn hảo! Bây giờ chúng ta đã rảnh nợ rồi.

Cô gái ngước lên nhìn chàng mỉm cười:

- Minh Thư cảm thấy rất vui vì đã giúp được cho cậu chủ một phần công việc

- Đừng gọi là " cậu chủ "nữa mà hãy gọi là anh!- Quân Vũ nhìn cô gái thông minh với đôi mắt đầy vẻ trìu mến - Thế nào Minh Thư? Có muốn làm em kết nghĩa của anh không?

Lời chàng thốt ra như một giòng suốt mát ve vuốt trái tim  cô đơn của nàng. Đã từ lâu rồi Minh Thư muốn gọi chàng một tiếng là anh mà không dám vì sợ cách biệt thân phân giữa hai người. Và mỗi lần nghe Quân Vũ gọi Lệ Hằng hay Huệ Trinh bằng tiếng "em" ngọt ngào thì cô gái nhỏ đã thầm mơ ước có một ngày nào đó mình sẽ được chàng xưng hô như vậy.

Bây giờ mơ ước đã trở thành sự thật khiến cho nàng ngồi lặng người ra vì xúc động.

- Sao không trả lời anh? - Chàng lại hỏi - Không muốn trở thành em gái của anh à?

- Đều đó Minh Thư không dằn được xúc động trong lòng mình. Nàng ngã đầu vào ngực Quân Vũ,nước mắt tuôn ra và thốt lên bằng giọng nghẹn ngào:

- Anh Quân Vũ! Em rất muốn...... em khao khát có một người

Chàng vòng tay ôm khẽ bờ vai đang run lên vì xúc động của nàng và khẽ bảo:

- Anh cũng vậy,Minh Thư! Anh cũng khao khát có một người thân. Từ rày trở về sau,anh sẽ xem em như là em gái của anh.

Chàng giữ nàng trong tay mình cho đến lúc nàng đã qua cơn xúc động. Giọng chàng lại dịu dàng cất lên:

- Bây giờ thì anh đưa em đi ăn khuya ở một chổ này thú vị lắm,có muốn đi với anh không?

Nàng e thẹn nhìn chàng rồi khẽ gật đầu.

Quân Vũ vừa lau những giọt lệ đọng lại trên má Minh Thư vừa bảo:

- Sao em lại mau nước mắt thế này? Con người em thật là đa cảm!

- Nàng xấu hổ cúi mặt rồi khẽ bảo:

- Em vui cũng khóc mà buồn cũng khóc. Nội em thường bảo em là con bé mít ướt. Nhưng bây giờ thì em sẽ không mỗi cái mỗi khóc nữa đâu bởi vì từ đây về sau,em biết em có một người anh trai và trái tim của em sẽ không cô đơn nữa.

Quân Vũ xúc động khi nghe nàng nói câu đó:

- Biết tại sao anh lại nhận Minh Thư làm em không? Anh thích những cô gái tài giỏi thông minh và có bản lĩnh. Ngay cái lần đầu tiên anh đọc lá thư em để lại, anh đã tự nhủ lòng " Cô bé này không phải tầm thường đâu " Và càng lúc em càng chứng minh nhận xét của anh về em là đúng. Bây giờ thì chúng ta đi kẻo trễ. Nhà hàng đó ở ngoại ô,mất đến nữa tiếng lái xe.

- Sao chúng ta lại đi xa như thế hở anh?

- Vì các món ăn ở đó rất ngon và nhà hàng lại nằm sát bờ biển và dạo chơi một lát.

Nàng ngoan ngoãn theo chàng lên xe,trái tim như nở bừng ra trong một cảm giác ngọt ngào,êm ái khi đêm nay đã đến với nàng như một đêm kỳ diệu. Dẫu có nằm mơ nàng cũng không mơ thấy nổi chàng trai mà nàng hằng đêm nghĩ tới lại ban cho nàng một hạnh phúc quá bất ngờ và cũng quá thần tiên.Đi dạo trên biển với chàng là điều nàng không bao giờ dám mơ tới nhưng chỉ chốc lát nữa đây,giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật.

Gió mát ban đêm lùa vào mái tóc Minh Thư,đây là lần đầu tiên trái tim nàng dậy lên một cảm giác hạnh phúc khi nàng đặt chân lên Đài Bắc.

- Sao anh lại nẩy ra cái ý đưa em đến nhà hàng ở cạnh bãi biển hở anh?

- Để thưởng công cho cô bé tài giỏi của anh và cũng để kỷ niệm cái ngày mà chúng ta kết nghĩa anh em. Khi nào anh có một công ty riêng thì anh sẽ cho em làm phụ tá của anh.

Câu nói của Quân Vũ khiến Minh Thư bật cười:

- Anh tin tưởng em đến như thế cơ à?

- Anh có đôi mắt nhìn người rất tin tưởng.Cái lần đọc bức thư của em là anh đã nể phục em rồi.

- Tại sao bức thư đó làm anh nể phục em?

- Vì em viết rất thông minh! Đọc sơ qua thì giống như em nhận hết phần lỗi về mình nhưng lại một lần nữa thì anh có cảm giác mình bị kết tội là một kẻ mất hết lương tâm! Đó! Cái thâm thúy trong văn chương của em là như vậy! Những lá thư được thảo ra hàng ngày trong lảnh vực thương mại rất cần lối viết đó nếu công ty bạn làm phật ý công ty mình.Đó là một lối viết rất lịch sự nhưng làm cho người đọc nhận có cảm giác khá đau và vì vậy phải suy nghĩ lại. Nếu không phải là em ở một mình với anh trong ngôi nhà đó thì anh đã nghĩ là em đã nhờ ai viết lá thư dó hộ em.

- Lỗ mũi em sắp nở lớn lên rồi đây này! - Minh Thư cười hồn nhiên khi nghe Quân Vũ nói - Nếu mà anh còn tiếp tục khen em như vậy!

- Những người anh khen là thật đó! Và cho đến tối nay thì anh càng nể phục em hơn.Em mới học lớp mươi hai mà dịch được những bản văn chương mại một cách chính xác không thua gì anh. Cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao em lại tài giỏi như vậy,khi mà em theo học ở một ngôi trường rất xa thành phố và thiếu thốn hẳn các phương tiện để trau giồi kiến thức.

- Bởi vì em xem việc học như một thú tiêu khiển cho nên đã sử dụng thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu những gì mình thích. Em lui tới thư viện mỗi ngày,nghiên cứu cả các tài liệu ngoại thương vì em có ý định khi lên đại học sẽ theo ngành thương mại.Vì vậy mà trong bản dịch lúc nãy em chỉ ngắc ngứ có một,hai chữ!

- Em thông minh thật đấy! Em giỏi đều các môn phải không Minh Thư?

- Em không biết mình có giỏi không nhưng môn học nào em cũng đều có gắng,từ văn đến toán cho tới cả sinh ngữ.

- Tháng đầu tiên sau ngày khai giảng,chắc thành thích em cũng rất khá phải không?

- Em đứng nhì lớp,chỉ sau một anh chàng! Các bạn học cùng lớp với em rất ngạc nhiên vì lúc nào họ cũng nghĩ em là một con bé nhà quê!

- Theo anh thì em là một thứ "ngọc trong đá ".Khi các lớp bên ngoài mòn dần đi là lúc viên ngọc bắt đầu tỏa sáng. Quyết định của em lên Đài Bắc rất đúng và rất can đảm nữa,chỉ có môi trường ở đây mới cho em cơ hội thi thố tài năng.

- Anh nói hệt như nội em,trước khi qua đời nội em cũng nói với em như vậy. Em đến Đài Bắc cũng chỉ là để làm tròn di huấn của nội mà thôi.

- Anh sẽ lo cho em đi học đại học!

- Hả? - Minh Thư ngạc nhiên đến lặng người ra - Anh.....anh nói gì em không nghe rõ?

- Anh sẽ lo cho em học đến hết bậc đại học.- Quân Vũ ôn tồn nhắc lại - Em xứng đáng để anh làm điều ấy. Từ đây về sau em không được nghĩ em là người giúp việc của anh mà phải nghĩ mình là em gái của anh. Tiền lương của anh khá cao,đủ để nuôi cho một đứa em ăn học. Vì anh nhận em làm em kết nghĩa nên anh có bổn phận đối với em. Anh không nói đùa mà anh nói rất nghiêm chỉnh. Anh không phải là kẻ vô tình đâu, anh cũng biết là em rất thương anh......

- Anh Quân Vũ..... - Minh Thư nghe chàng nói như thế,kinh ngạc đến lặng người ra.

- Nếu em đặt mình ở vị trí của một người giúp việc bình thường thì em sẽ không săn sóc anh đến như vậy đâu. Đàng này thì khác,trong những gì mà em đối đãi với anh,anh cảm nhận rõ tình thương của một người em gái đối với anh trai của mình. Anh rất cảm kích nhưng không nói ra,cho nên có khi em nghĩ là anh không biết. Hoàn cảnh giống nhau của chúng ta dễ khiến em nẩy sinh cảm giác đó. Đó là cảm giác muốn có một người thân và khao khát được chăm sóc cho người thân đó.

- Anh Quân Vũ...... - Minh Thư thốt lên ba tiếng đó rồi nghẹn ngào không nói được. Một lát sau chàng nghe tiếng nàng thổn thức.

- Quân Vũ vội vã tấp xe vào lề và dỗ dành cô gái mà chàng xem như đứa em bé nhỏ:

- Xin lỗi! Anh lại làm cho em xúc động nữa rồi..... mà quên rằng mỗi khi em xúc động là em lại khóc.

- Anh không có gì phải xin lỗi em cả..... - Giọng nàng đầy nước mắt -....... mà ngược lại em rất muốn được khóc thế này. Từ lâu rồi em chỉ tồn tại trên thế gian này, bây giờ em mới có giác là mình đang sống.

- Cái ngôn ngữ của em.......- Chàng nói rồi vuốt tóc nàng -......rất dễ khiến người ta xúc động,dù đó là những câu nói thật là đơn giản!

Rất chàng đưa chiếc khăn của mình cho nàng:

- Em lau nước mắt đi,chúng ta sắp tới nơi rồi.- Nói đến đó chàng cười - Anh không muốn người ta nghĩ là em vừa mới bị anh bắt nạt.

- Câu nói của chàng khiến nàng bật cười dù trên mắt vẫn còn vương ngấn lệ.

- Anh thích thấy em cười như thế.- Chàng khẽ nói - Em có giọng cười thật dễ thương và khi em cười,gương mặt của em cũng rất xinh.

Lời nói của chàng khiến trái tim nàng chứa chan hạnh phúc. Trong sâu kín của tâm hồn nàng,có một tiếng nói thầm lặng vang lên:"Em không những khao khát anh trở thành người thân của mình...... mà khao khát anh trở thành một cái gì hơn thế nữa...... nhưng chung quanh anh có quá nhiều phụ nữ,nào Huệ Trinh, nào Lệ Hằng và còn một lo cái tên mà em không thể nào nhớ hết.... họ quá sang trọng, quá đẹp đẽ mà lại nỗi danh........ nên anh không bao giờ để ý đến một cô bé nhà quê nghèo khổ như em ".

- Em đang suy nghĩ gì đó? - Chàng chợt hỏi khi thấy nàng im lặng.

- Em hả?- Nàng vội vã tìm một câu để khỏa lấp những ý nghĩ thầm kín của mình - Em đang hao hức được trông thấy biển vì quê em chỉ có thảo nguyên thôi.

- Vài phút nữa là chúng ta tới nơi rồi.Nếu bây giờ em chịu chú tâm thì em sẽ nghe tiếng rì rào của biển.

- Em đã nghe rồi! -Nàng thốt lên sau một hồi im lặng - Thật là tuyệt vời phải không anh?

- Rất tuyệt vời! Minh Thư biết không,biển là cái gì mà anh yêu thích nhất.Khi trong lòng có chuyện gì buồn anh lại đến đây và kể hết cho biển nghe.

- Còn em..... - Nàng mơ màng nói -....... em hay kể chuyện mình cho thảo nguyên nghe.Có lúc em đứng giữa thảo nguyên và hét to lên,đó là một cách bày tỏ rất cuồng nộ,nhưng ngay lúc đó thảo nguyên biết em đang muốn nói gì với nó.

- Sao hai anh em mình lại giống nhau đến thế! Chúng ta luôn đem nổi lòng của mình mà tâm sự với thiên nhiên.

- Bởi vì chúng ta không còn ai để mà tâm sự! Cũng không có bất cứ người thân nào bên cạnh của mình.

- Nhưng bây giờ mọi sự đã khác rồi - Quân Vũ nhìn cô gái bằng ánh mắt trìu mến - Bởi vì anh có Minh Thư và Minh Thư cũng có anh.