Một Tấc Thời Gian

Chương 55

Edit: Linqq
Anh nói như điều đương nhiên, nhưng trong nháy mắt Trường An liền bị câu nói này của anh làm cho đỏ mặt.
Chử Trì Tô mở cửa, ra ngoài tìm y tá lấy thuốc, trở về khóa cửa lại, quay người liền trông thấy người trên giường đang vùi cả người vào trong chăn, chỉ lộ mỗi khuôn mặt ra ngoài.


Khẽ nhíu mày, vừa định hỏi sao cô không cởi quần áo, đi tới xem xét, buồn cười: "Đỏ mặt gì vậy?"
Trường An: "..."
Mặc dù đã là "Lão chồng lão vợ", nhưng chuyện này... Đỏ mặt là không bình thường sao?!


Thấy cô không nói lời nào, Chử Trì Tô cũng không hỏi, đặt thuốc trong tay lên tủ đầu giường, trực tiếp kéo chăn của cô tự tay giúp cô cởi áo.
Trong nháy mắt mặt Trường An càng đỏ hơn, đưa tay bắt lấy tay anh.
Chử Trì Tô giương mắt nhìn qua, cô mới nhỏ giọng nói: "Em tự cởi..."


Anh buồn cười, động tác trên tay vẫn không dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Vẫn nên là anh làm, tự em làm không biết lúc nào mới xong?"
Cô vẫn nắm tay anh không chịu buông.
Cuối cùng anh bật cười: "Sao vậy? Cũng không phải là chưa từng cởi đồ giúp em?"


"Xoạch" một tiếng, cuối cùng cả người Trường An đều nóng bừng, đề phòng anh lại nói gì đó, cô vội vàng buông lỏng tay, nghiêng mặt qua một bên, nhắm chặt mắt lại, bộ dạng tùy anh muốn làm gì thì làm...
Chử Trì Tô lắc đầu, cúi đầu tiếp tục an tâm cởi cúc áo của cô.
...


Trường An rõ ràng cảm thấy cúc áo trên người được anh cởi từng cái một, mà cô lại khẳng định là anh cố ý, cởi một cúc áo là lại kéo áo rộng hơn một chút...


Cô đã sớm thay sang quần áo bệnh nhân, bên trong đều không mặc gì, anh ác ý như vậy dùng sức kéo áo sang hai bên, trong nháy mắt cô cũng cảm giác được bộ ngực của mình có chút mát lạnh.
Mặt càng ngày càng đỏ... Nóng đến mức có thể chiên trứng rồi...
...


Cuối cùng Chử Trì Tô đã cởi hết tất cả nút áo, quần áo trên người Trường An cũng hoàn toàn rộng mở, vạt áo mềm rơi trên giường, nửa người trên đẹp đẽ của cô cứ như vậy hoàn toàn xuất hiện trước mặt anh, nhìn không sót một thứ gì.


Hô hấp của anh dần trở nên nặng nề, giọng nói khản đặc ôm lấy cô, nói bên tai cô: "Ngoan, đưa tay đây, cởi áo ra."
...
Trường An cắn chặt môi dưới, từ từ nhắm hai mắt, theo sức lực của anh cởi toàn bộ áo ra.
Thực sự là có không ít tổn thương.


Mắt sắc của Chử Trì Tô trầm xuống, đưa tay cầm thuốc lên, mở lọ ra đổ chút thuốc lên tay, lại bôi lên người cô.
Bàn tay chậm rãi dọc theo vết thương, cho đến khi thuốc được da thịt hấp thu đầy đủ mới thu tay lại, rồi lại dựa theo cách này xử lý những vết thương khác của cô.


Thật vất vả mới xong đằng trước, cả người Trường An cũng đã thành con vịt bị đun sôi rồi.
Chử Trì Tô vỗ vỗ cô, ra hiệu cho cô xoay người, bôi thuốc lên lưng cho cô.
Trường An giống như được đại xá, lập tức xoay người úp sấp trên giường, hai tay ôm gối đầu, vùi cả khuôn mặt vào bên trong.


Chử Trì Tô nhìn bộ ngực của cô bị đè ép xuống, hô hấp trầm thấp, vội vàng ép buộc chính mình rời mắt. Nếu không anh thật sự không đảm bảo anh sẽ không làm gì.


Ánh mắt chuyển qua phần lưng của cô, da thịt trắng nõn lúc đầu bây giờ chi chít các loại vết thâm, anh thấy đau lòng, cẩn thận bôi thuốc từng chỗ một cho cô.
...


Chờ đến lúc cuối cùng cũng bôi xong nửa người trên, Trường An lập tức muốn mặc áo vào, kết quả bị người nào đó dùng ngôn từ chính nghĩa ngăn lại.
Trường An lườm anh, anh ra vẻ vô tội, nói phải chờ thuốc khô rồi mới được mặc quần áo.


Trường An bực mình, lại không nói lại được, cũng không dám làm ầm ĩ, chỉ có thể chôn khuôn mặt tức giận vào trong gối, mặc cho anh cởi quần cô ra để bôi thuốc lên đùi.
...


Cuối cùng, hô hấp của anh đã hoàn toàn rối loạn, hết lần này tới lần khác không dám qua loa rồi liền kết thúc, sợ không cẩn thận sẽ làm đau cô, chỉ có thể cố nhịn, tận lực không nhìn người đã gần như hoàn toàn trần truồng.


Bà xã của mình đang ở trước mắt, thậm chí còn gần như không mảnh vải che thân... Thế nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có thể chạm mà không thể ăn, lại còn nhất định phải chạm.
Còn gì thống khổ hơn so với điều này?


Chử Trì Tô ép buộc bản thân phải xem nhẹ xúc cảm mềm mại trên đầu ngón tay kia, trong đầu không ngừng nhớ lại cô lăn từ trên cầu thang xuống... Mới thật không dễ dàng điều chỉnh lại hô hấp.
Cuối cùng cũng xong, anh cũng không dám nhìn cô nữa, xuống giường trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.


... Trường An nhìn người vừa đóng cửa phòng vệ sinh lại, ôm gối, cực kỳ không tử tế cười nhạo anh.
***
Chiều hôm sau, Mao Mao tới.
Lúc Trường An trông thấy Mao Mao đẩy cửa tiến vào, trong nháy mắt mắt trợn tròn, hoàn toàn không dám tin, bỗng nhiên quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh.


Chử Trì Tô cau nhẹ mày, nhìn cô lắc đầu.
Trường An quay đầu, không hiểu, là ai nói cho Mao Mao?
Ngược lại Mao Mao lại hiểu rõ nghi ngờ của Trường An: "Là La Tử Hạo gửi tin nhắn nói cho mình biết."
...
Trường An nhất thời im lặng, không biết nói gì cho phải, hồi lâu mới thử mở miệng thăm dò: "Cậu và anh ta..."


Mao Mao cười khổ lắc đầu.
Trường An đã hiểu, không tiếp tục hỏi. Chỉ nhẹ nhàng nhíu mày.
Mao Mao đi tới, kéo tay của cô, vừa muốn nói gì, Chử Trì Tô ở bên cạnh liền mở miệng trước: "Anh ra ngoài có chút việc, các em cứ nói chuyện trước đi."


Mao Mao biết, đây là ý tốt của anh để các cô có chút thời gian nói chuyện với nhau, thế là hướng về phía anh gật gật đầu, mỉm cười gửi tới lời cảm ơn.
Chử Trì Tô gật nhẹ đầu, mở cửa ra ngoài, chu đáo đóng cửa cho các cô.


Mao Mao quay đầu, nhìn về phía Trường An, trừng mắt nói: "Mình biết là cậu sợ mình khó xử nên mới không nói cho mình biết, nhưng mình nói cho cậu biết, mình vẫn rất tức giận! Chuyện lớn như vậy sao lại không nói với mình cơ chứ?! Có phải không coi mình là bạn không?"


Trường An buồn cười, nhẹ nói: "Cũng không phải vết thương lớn gì, cho nên mới không nói với cậu. Được rồi, đừng nóng giận nữa, được không?"
Mao Mao giả vờ nghĩ một lúc, cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
Hai người liếc nhau, đều cười rộ lên.


Trường An vừa muốn nói gì đó, đột nhiên Mao Mao lên tiếng: "An An... Mình sắp phải ra nước ngoài một thời gian rồi."
Trường An sững sờ, rất lâu mới phản ứng được, nhìn cô ấy nhíu mày hỏi: "Ra nước ngoài? Vì sao?"
Vì... Muốn mượn cớ ra nước ngoài để quên người kia sao?


Mao Mao nhẹ nhàng cười một tiếng, Trường An lại lập tức thấy đau lòng.
Trước kia cô ấy sẽ không cười như thế, cười nhẹ nhàng đến vậy... Cho tới bây giờ cô ấy vẫn luôn là người dám yêu dám hận, khóc lớn cười to.
Lần này, thật sự là bị tổn thương rất lớn.


Trường An nhìn cô ấy, nhất thời không nói gì.
Ngược lại Mao Mao vẫn tiếp tục nói: "Đúng lúc công ty có cơ hội ra nước ngoài, mình lại vừa vặn... Muốn giải sầu một chút, liền đăng ký đi, yên tâm, hai năm là mình sẽ trở về."


Trường An nắm tay của cô ấy, hồi lâu, rốt cuộc mới nói ra mấy chữ: "... Phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Mao Mao đỏ mắt, nhìn cô, nặng nề gật đầu, cười nói: "Được."
"Lúc nào thì bay?"
"Tối nay."
Trường An giật mình, bỗng nhiên lên tiếng: "Vội vã như vậy?"


"Đúng vậy, cho nên trước khi đi mình muốn thăm cậu một chút, nói với cậu một tiếng."
Trường An trầm mặc. Rất lâu mới hỏi: "Anh ta có biết không?"
Mao Mao cười rộ lên: "Biết hay không thì sao chứ? Anh ta sẽ không quan tâm."
Cuối cùng Trường An không còn lời nào để nói.


Hai cô gái cứ nằm tay nhau ngồi một giờ như vậy, nhẹ nhàng nhàn nhạt nói chút chuyện riêng tư giữa những người bạn thân, không còn nhắc đến người kia nữa.
Cuối cùng, Mao Mao đứng lên, nhìn Trường An ở trên giường, nói: "Được rồi, mình phải đi rồi."
Trường An không nói gì.


Cô ấy liền cúi xuống. Dùng sức ôm lấy Trường An, mắt đỏ hồng, lớn tiếng nói bên tai cô: "Cậu nhất định phải hạnh phúc nha! Trường An!"
Trong nháy mắt Trường An liền rơi lệ, ôm cô ấy, dùng sức, gật gật đầu.
Mao Mao lại dùng sức ôm một lúc nữa, rồi mới xoay người rời đi.


Khi đi tới cửa, một tay cầm lên tay nắm, không quay đầu lại, đột nhiên lên tiếng: "Trường An."
Trường An nhìn sang.
Cô ấy khẽ cười một tiếng, dừng một chút, chậm rãi nói: "Có lẽ, thật sự... Mỗi người đều có một số mệnh."
Có lẽ, thứ mà cô nhận được, thật sự không phải là tình yêu.
...


Một tuần sau, Trường An xuất viện.
Trước khi đi, La Tử Hạo đã tới gặp cô.
Trường An nhìn anh ta, gương mặt tuấn tú đã gầy đi trông thấy, hai gò má có chút lõm vào, mấy ngày này cũng tiều tụy không ít.
Giọng nói của anh ta trầm thấp, chỉ hỏi một câu: "Cô ấy đi đâu rồi?"


Trường An lắc đầu: "Tôi không biết, biết cũng sẽ không nói cho anh. La Tử Hạo, là do chính anh để mất cô ấy, nếu không tìm về được thì cũng chẳng thể trách bất cứ ai."
La Tử Hạo trầm mặc, không nói bất cứ một câu gì nữa.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn Trường An dựa vào Chử Trì Tô rời đi.


Lúc Chử Trì Tô đi tới cửa, nhịn không được quay đầu, nhìn bóng lưng tiều tụy của bạn tốt, khẽ thở dài, yên lặng lắc đầu, quay đầu lại rời đi cùng Trường An.
...
...
Vết thương trên người Trường An về cơ bản đã sắp khỏi, thế là một ngày nào đó liền vận động trước khi ngủ.


Giọng nói khàn khàn của Chử Trì Tô cười nói bên tai cô: "Một tháng rồi."
Trường An bị anh làm cho mơ hồ, nghe anh nói như vậy cũng không kịp phản ứng, run run rẩy rẩy "Ừm?" một tiếng.
Anh cười rộ lên, bỗng nhiên nói: "Có thể có con rồi."
Bốn năm sau.


Một cô bé mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn, nhoài người trên bàn trà ở phòng khách, đếm trên đầu ngón tay đâu ra đấy: "(Thiên thứ nhất Kế sách), Tôn Tử nói: Chiến tranh là đại sự của quốc gia, quan hệ tới việc sống chết của nhân dân, sự mất còn của nhà nước, không thể không khảo sát nghiên cứu cho thật kỹ. Không thể khảo sát... Không thể khảo sát..."


Xong, quên rồi.
Chớp mắt, dùng sức nhỏ một giọt nước mắt, tội nghiệp nhìn về phía mẹ của mình, bi bi bô bô gọi: "Mẹ..."
Trường An mỉm cười, vừa định trả lời, cô nhóc trước mặt liền được bố ôm lên.


Chử Trì Tô ôm tiểu công chúa nhà mình, cười nói: "Năm nào cũng quên đoạn sau đọc thế nào rồi sao?"
"Vâng..." Trong giọng nói cực kỳ tội nghiệp...
Anh cười, mắt nhìn Trường An đang ngồi trên ghế sofa, nói tiếp: "Cho nên, phải dựa vào năm mặt sau đây mà phân tích..."
Ngoài cửa sổ, xuân về hoa nở.


-Toàn văn hoàn-
Lời editor: Còn 2 ngoại truyện nữa nha, cố lên!!