Một Tấc Thời Gian

Chương 54

Edit: Linqq
Trường An tỉnh lại rất nhanh, bởi vì vết thương không nặng lắm, thuốc mê cũng hết tác dụng.


Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy có người đang ngồi bên cạnh giường nhìn mình chằm chằm, trên mặt vẫn biểu lộ vẻ trầm ổn không sợ hãi, thế nhưng Trường An nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
Không khỏi mỉm cười.


Chử Trì Tô thấy cô đã tỉnh, cả người đều thở dài một hơi, liền vội vươn tay đỡ sau lưng cô, ôm cô nửa nằm nửa ngồi.
"Sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"


Trường An nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn anh, trấn an cảm xúc của người trước mắt: "Không, chỉ hơi choáng đầu một chút thôi, em vừa bị... Đập đầu?"
"Ừm, nhưng cũng không có việc gì lớn, não chỉ bị chấn động nhỏ, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Bây giờ có phải là rất khó chịu hay không?"


Thực ra rất khó chịu, trước ngực buồn buồn, có chút muốn nôn, nhưng chắc chắn không thể nói vậy với anh, nếu không không biết anh sẽ lo lắng đến mức nào.
Lắc đầu, cười nói: "Vẫn tốt, không có cảm giác gì."
Chử Trì Tô không tin, nhìn cô, hỏi: "Thật không?"


Trường An nhìn ánh mắt của anh, khẳng định gật đầu: "Thật, yên tâm đi."
Anh vẫn còn có chút không tin, thế nhưng biết là có hỏi thì cô cũng sẽ không trả lời, mà bây giờ quan trọng nhất vẫn nên để cô nghỉ ngơi thật tốt.
"Muốn ngủ tiếp một lúc nữa hay không?"


Trường An vừa định gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bắt tay anh lại: "Fan hâm mộ của em đâu? Có phải đã bị dọa sợ hay không? Có theo tới bệnh viện không?"
Chử Trì Tô liếc cô một cái, bây giờ vẫn còn tâm trạng để quan tâm người khác.


Nhưng vẫn mở miệng nói: "Có mấy người theo tới bệnh viện, hiện tại đoán chừng bọn họ vẫn đang chờ ở bên ngoài, bây giờ em cần nghỉ ngơi, đừng gặp vội, anh ra ngoài nói với bọn họ một tiếng."


Trường An nghĩ một lúc, gật gật đầu, thực sự cũng không muốn để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Lúc vừa tỉnh lại cô cũng cảm thấy được, trên đầu cô còn quấn băng gạc.


Chử Trì Tô xoa đầu cô, thận trọng để cô nằm xuống, bảo cô ngủ một lát, thay cô chỉnh lại chăn mới quay người đi ra ngoài.
...


Quả nhiên bên ngoài vẫn còn mấy nữ sinh đang chờ, trông thấy anh đi ra, cả đám đều lo lắng muốn tiến lên hỏi anh về tình hình của Trường An, nhưng từ trên người của Chử Trì Tô phát ra hơi thở người khác chớ lại gần quá nặng, ở đây cũng toàn là những cô gái, nhìn nhau hồi lâu, cũng không người nào dám đi lên hỏi.


Vốn là Chử Trì Tô muốn đi ra thông báo một chút rồi liền đi vào, thế nhưng lại nghĩ, đây đều là fan hâm mộ của cô, bình thường dường như cô rất bảo vệ fan của mình, cho nên anh cũng không thể quá lạnh lùng.


Thế là nỗ lực thả lỏng tâm trạng, cố gắng khiến mình trở nên ôn hòa, đối mặt với fan hâm mộ của vợ nói: "Chào mọi người, tôi là chồng của Trường An, hiện tại cô ấy đã tỉnh, không có việc gì lớn, làm phiền mọi người lo lắng rồi. Trời cũng sắp tối rồi, mọi người về trước đi."


Mọi người nghe thấy Trường An không có việc gì thì đều rất vui vẻ, thậm chí có mấy người còn đỏ mắt, đoán chừng là Chử Trì Tô cố gắng điều hòa tính tình, nhìn qua không hề lạnh lùng như vậy, cho nên có một vài cô gái cuối cùng cũng lấy dũng khí, run run rẩy rẩy nhấc tay nhỏ giọng hỏi: "Vậy chúng em có thể vào thăm An Đại không? Chúng em cam đoan, tuyệt đối sẽ không phát ra một chút âm thanh nào! Sẽ không quấy rầy An Đại nghỉ ngơi!"


Những cô gái khác cũng vội vàng gật đầu mãnh liệt, vẻ mặt thành thật.


Chẳng qua chuyện này đối với Chử Trì Tô mà nói thật sự là không cần thương lượng, trực tiếp từ chối: "Tôi biết là mọi người đều rất lo lắng cho cô ấy, nhưng thật xin lỗi, hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, không tiện gặp mọi người."


Anh nói khách khí lại không chừa chút đường lui nào, mấy cô gái nhỏ đều ỉu xìu, ấm ức buông tay xuống, liên tục liếc nhìn trong phòng bệnh, nói: "Vậy chúng em đi trước, phiền anh nói với An Đại giúp chúng em là hẹn gặp lại."


Cuối cùng, xoay người, nghĩ một lúc, vẫn không yên lòng, lại quay người lại: "Vậy ngày mai chúng em lại đến thăm An Đại!"
Chử Trì Tô nhíu lông mày, vừa muốn cự tuyệt, mấy cô gái nhỏ liền ôm sách chạy đi.
Anh cũng lười xen vào, trực tiếp quay người đẩy cửa đi vào phòng bệnh.


Trường An chưa ngủ, vẫn trợn tròn mắt nhìn về phía cửa.
Anh tiến đến, nhìn cô vẫn chưa ngủ, nhíu mày, đi tới, hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Cô không trả lời mà hỏi lại: "Bọn họ đi rồi hả?"
Chử Trì Tô gật gật đầu, nói: "Đi rồi, chẳng qua nói ngày mai muốn trở lại thăm em."


Trường An cười, nhìn anh, giọng điệu có chút đắc ý: "Sao nào? Những tiểu thiên sứ của em đều rất đáng yêu đúng không?"
Chử Trì Tô liếc nhìn cô một cái, gật đầu, hờ hững trả lời: "Đúng vậy, đáng yêu lắm, đáng yêu tới mức khiến em phải vào bệnh viện."


Trường An: "... Đây không phải là ngoài ý muốn sao?"
Chử Trì Tô yên lặng.
Thực ra lúc đầu anh cũng hoài nghi rốt cuộc chuyện này có phải ngoài ý muốn hay không, thế là lúc biết được cô không có chuyện gì, anh liền tìm người điều tra một chút, xem xem có phải có người cố ý gây nên không.


Nếu đúng là như vậy, vậy thì nhằm mục đích gì?
Tra xét nửa ngày, lặp đi lặp lại các loại giả thuyết, vừa nãy anh mới nhận được tin tức... Đúng thật là ngoài ý muốn...
Chử Trì Tô không nhịn được liếc cô một cái, cái đồ xui xẻo này... Việc ngoài ý muốn này mà cũng có thể xảy ra...


Ngẫm lại vẫn cảm thấy trong lòng run sợ, lại nghĩ tới thời điểm anh hoàn toàn mất đi lý trí, tự giễu cười cười, lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cô, cầm lấy tay cô: "Mau ngủ đi."
Trường An không lên tiếng, nhìn anh.


Anh nhìn thấy, ý thức được gì đó, mở miệng hỏi: "Sao vậy? Muốn nói cái gì?"
Trường An cười, anh luôn luôn hiểu cô nhất.
Nghĩ một lúc, nói: "Thực ra em... Vẫn rất may mắn."
Chử Trì Tô trực tiếp nhướn lông mày, may mắn?


Trường An nhìn vậy thì buồn cười, mỗi lần anh không đồng ý điều gì thì luôn nhướn mày như vậy, nhìn còn rất đẹp trai.
Lại tiếp tục nói: "Đúng vậy, may là hôm đó anh uống rượu..."
Cô nói đến đây, Chử Trì Tô liền hiểu.


Nếu như ngày đó anh không uống rượu với La Tử Hạo, lần trước liền muốn có con, những ngày này đều làm rất nhiều, nếu như thật sự không dùng biện pháp... Rất có thể là đã có.
Nói như vậy, hôm nay vừa ngã xuống, chắc chắn con liền không giữ được.
Nghĩ thế... Dường như cũng rất may mắn.


Nhịn không được đưa tay xoa gương mặt tái nhợt của cô, dịu dàng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ đã là tình huống tốt nhất rồi. Cùng lắm thì, chờ ngày mai anh mời Tử Hạo ăn bữa cơm."


"Phụt..." Trường An bị câu nói cuối cùng của anh chọc cười, tay bị anh cầm trong lòng bàn tay, lặng lẽ ngãi ngãi, kết quả bị anh một phát bắt được.
Anh bất đắc dĩ, chỉnh lại góc chăn cho cô: "Được rồi, không nói nữa, mau ngủ đi."
Trường An gật gật đầu, thành thành thật thật nhắm mắt lại ngủ.


Thực ra lúc này cô đã rất khó chịu, đã sớm muốn đi ngủ, nhưng sợ anh lo lắng, liền ráng chống đỡ để nói với anh một lúc, bây giờ nghĩ rằng đã nói xong, liền nằm tay anh bắt đầu chậm rãi ngủ.
Anh ngồi cạnh giường, một tay bị cô nắm, một tay thỉnh thoảng lại đắp chăn cho cô.


Cuối cùng thực sự không nhịn được, giường trong phòng bệnh cao cấp rất to, anh liền cởi giày, lên giường, thận trọng ôm người vào lòng, cũng ngủ theo.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn vành vạnh.
***
Ngày hôm sau, quả nhiên có mấy fan hâm mộ bản địa chạy tới thăm Trường An.


Trường An cảm động, nhưng vẫn sợ ɖâʍ uy của người nào đó, cho nên không dám ngồi dậy, cứ như vậy nửa nằm nửa ngồi nói chuyện với bọn họ hồi lâu.


Cuối cùng vẫn là Chử Trì Tô không nhịn được, sợ cô vừa tỉnh, nói chuyện lâu như vậy không tốt cho thân thể, giọng điệu cực kỳ uyển chuyển để mấy cô gái nhỏ rời đi.


Chờ tiễn hết fan hâm mộ ra ngoài, Chử Trì Tô trở lại liền mở hộp cơm mà buổi sáng La Tử Hạo mang tới ra, cầm thìa đút cháo cho cô.
Vừa ăn mấy thìa, đột nhiên cô nhớ ra cái gì đó, hỏi Chử Trì Tô: "Mao Mao biết chuyện chưa?"


Chử Trì Tô thổi cháo cho cô, nghe vậy thì hơi nhấc mí mắt lên, đút cháo trong tay vào miệng cô, nhìn cô há ra ăn hết mới dịu dàng nói: "Vẫn chưa, em muốn gặp cô ấy? Anh gọi điện thoại nhé?"


Trường An vội vàng lắc đầu, nuốt cháo trong miệng xuống, mới nói: "Em muốn nói nếu như cô ấy vẫn chưa biết thì tuyệt đối đừng nói cho cô ấy biết, nếu không nhất định cô ấy sẽ tới đây, ngộ nhỡ gặp phải... Chắc chắn là không dễ chịu..."


Chử Trì Tô đút một miếng cháo cho cô, nghe vậy gật gật đầu, lúc trước anh cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không gọi cho Mao Mao.


Lại ăn mấy thìa nữa, đến khi bát cháo đã thấy đáy, Chử Trì Tô mới đặt bát cháo xuống, để cô nằm xuống giường, giọng điệu có phần nghiêm túc nói: "Ngủ tiếp đi, mới sáng sớm đã nói chuyện nhiều như vậy, cũng không quan tâm thân thể của mình có chịu nổi hay không?"


Bị anh giáo huấn, Trường An cũng không giận, cười híp mắt nhìn anh, hỏi: "Anh phải đi làm sao?"
Chử Trì Tô sững sờ, lập tức trả lời: "Không, sao vậy?" Cô như này thì sao anh còn có tâm tư để làm việc?
Trường An tiếp tục cười tủm tỉm, nhỏ giọng nói: "Vậy anh ngủ một lát với em đi."


Chử Trì Tô nghĩ một lúc, hiểu ra: "Tự ngủ không được thoải mái?"
Trường An yên lặng, ngượng ngùng gật gật đầu.


Trên người đều là vết thương, vô cùng đau đớn, hôm qua lúc ngủ vẫn còn hơi hơi đau, cho đến khi buổi tối anh ôm cô ngủ, nằm trong lồng ngực ấm áp, nghe thấy hơi thở không thể quen thuộc hơn, cô mới ngủ dễ chịu hơn một chút.
"Được." Chử Trì Tô không nghĩ ngợi, không hề do dự đáp ứng.


Hơn nữa, cùng ngủ với cô dâu của mình... Có gì không tốt chứ?
Thế là đi khóa cửa, rồi mới cởi giày lên giường, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Ngủ đi."
Trường An gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt bắt đầu ngủ.
...
Ngủ một giấc đến chạng vạng tối mới tỉnh.


Thực ra Chử Trì Tô đã sớm tỉnh, sợ cô ngủ không được thoải mái nên không dám cử động, kiên trì như vậy hơn nửa buổi chiều, toàn bộ cánh tay đều đã tê rần.
Trường An tỉnh lại anh mới thu lại cánh tay, vẫy vẫy: "Tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?"


Trường An vẫn còn mơ hồ, nghe vậy liền gật gật đầu, muốn dụi vào lòng anh lại nhìn thấy anh đang không ngừng vung cánh tay.
Mơ màng, nghĩ đến cô đã đè lên tay anh hơn nửa buổi chiều, khẳng định cánh tay đã tê rần, lập tức liền đau lòng: "Có phải tê lắm không?"


Chử Trì Tô nhìn cô, cười khổ gật đầu.
Cực kỳ tê dại, toàn bộ cánh tay đều giống như kim đâm.
Bàn tay nhỏ của cô giơ lên xoa cho anh, vừa xoa vừa hỏi: "Có phải là rất khó chịu không?"
Anh cười: "Vẫn tốt."


Trường An không tin, hai cánh tay đều nhẹ xoa cho anh, xoa một lúc, ngẩng đầu hỏi anh: "Sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?"
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy là tốt rồi." Lúc này cô mới buông lỏng tay, chuẩn bị nằm xuống, ai ngờ không biết lúc rút tay về đụng phải cái gì, đau đến mức cô phải hít vào.


Chử Trì Tô lập tức đỡ lấy cô: "Chạm phải gì rồi? Đau lắm không?"
Mặt Trường An đều trắng bệch, vẫn lắc đầu: "Không sao, không cẩn thận chạm một cái... Không đau lắm."


Chử Trì Tô đâu thể tin cô, lúc này mới nhớ cô ngã từ trên bậc thang xuống, chắc chắn trên người đều là vết thương, làm sao có thể không đau?
Trách anh, thế mà quên bôi thuốc cho cô.


Nghĩ như vậy, vội vàng cẩn thận đặt cô xuống, vừa xuống giường lấy thuốc vừa nói: "Cởi quần áo ra, anh bôi thuốc cho em."