Một Phát Một Mạng

Chương 11

Ông quay cửa kính xuống. Làn đường bên tay trái của họ sạch sẽ và phẳng phiu, nhưng khoảng phân cách nơi họ đậu xe lại phủ đầy đá dăm, rác và bụi do những chiếc xe chạy ngang phủ lên nó từ nhiều năm. Lon, vỏ chai, tấm chắn bùn và những vụn đèn xe vỡ hay những mảnh nhựa từ những vụ va chạm cách nay đã lâu. Ngoài xa, về phía tay trái, làn xe thẳng chạy về phía Bắc trên một đường riêng. Nơi đó có một dòng xe nối nhau liên tục. Nhưng họ ngồi suốt một phút mới lại có người đi trên con đường mà họ đã đi. Một chiếc xe tải đơn độc chạy sát bên tay trái của họ khiến họ rung lên bởi áp lực không khí. Rồi đoạn đường vắng lặng trở lại.

Reacher nói, “Khá yên tĩnh.”

Helen nói, “Luôn luôn như vậy. Đoạn đường này không dẫn đến nơi nào mà người ta cần đi. Thật là phí tiền. Nhưng chắc họ lúc nào cũng phải xây dựng một thứ gì đó.”

Reacher nói, “Nhìn xuống dưới kìa.”

Xa lộ được bắc trên những cây cột chống cao. Nền đường cao hơn mặt đất khoảng chừng bốn mươi bộ. Tường chắn cao ba bộ. Bên ngoài nó, về phía trước và bên tay phải của họ, là tầng trên của tòa nhà thư viện. Một cái gờ mái cầu kỳ, được chạm khắc bằng đá vôi và một mái nhà bằng đá phiến. Nhìn chúng gần như thể chỉ với tay ra là chạm được.

Helen hỏi, “Cái gì?”

Reacher chỉ bằng ngón cái rồi ngả người ra sau để cô có thể nhìn qua người ông. Ngay phía bên phải họ quảng trường hiện ra trọn vẹn không có gì cản trở, với một đường ngắm thẳng hoàn hảo dọc theo cổ chai hẹp giữa đầu cái hồ cảnh và bức tường của quảng trường. Và đằng sau nó, thẳng trước mặt là cánh cửa của văn phòng Sở Đăng kiểm.

Reacher nói, “James Barr từng là một tay bắn tỉa. Không giỏi nhất, cũng không tệ nhất, nhưng hắn là một người lính và đã được huấn luyện hơn năm năm. Và huấn luyện có mục đích riêng. Nó biến những người không nhất thiết phải tinh nhanh lắm thành ra có vẻ tinh nhanh bằng cách nhồi nhét một số nguyên tắc chiến thuật căn bản vào đầu họ. Cho đến khi chúng trở thành bản năng.”

“Tôi không hiểu.”

“Đây là nơi một tay bắn tỉa được huấn luyện sẽ chọn bắn. Ở trên cao này, trên xa lộ. Bởi vì từ chỗ này những mục tiêu bước thẳng về phía hắn trên một đường thẳng. Một đường nối đuôi nhau, đi vào cái cổ chai. Hắn bắt đầu với một điểm ngắm, và không phải thay đổi nó. Những mục tiêu bước thẳng vào đó, hết người này đến người khác. Bắn ngang thì khó hơn nhiều. Mục tiêu đi từ bên phải qua bên trái trước mặt hắn, tương đối nhanh, hắn phải tính toán cho độ lệch thời gian, hắn phải dịch chuyển khẩu súng sau mỗi phát đạn.”

“Nhưng anh ta đã không bắn từ chỗ này.”

“Chính là tôi muốn nói thế. Lẽ ra hắn phải bắn ở đây, nhưng cuối cùng lại không.”

“Vậy thì sao?”

“Hắn có một chiếc minivan. Lẽ ra hắn phải đậu ngay ở nơi chúng ta đứng hiện nay. Đúng ngay điểm này. Lẽ ra hắn phải trèo ra băng ghế sau và mở cánh cửa trượt. Lẽ ra hắn phải bắn ra từ trong xe, Helen à. Kính xe có màu. Mấy chiếc xe ít ỏi chạy ngang qua sẽ không nhìn thấy gì cả. Lẽ ra hắn phải bắn sáu phát đạn đó, với tư thế ngắm dễ dàng hơn nhiều, và sáu cái vỏ đạn văng ra sẽ nằm lại trong xe, và rồi hắn chỉ việc đóng cửa, leo lên ghế trên và lái đi. Đây sẽ là một vị trí bắn tốt hơn nhiều và hắn sẽ không để lại một dấu vết gì. Không một bằng chứng hữu hình nào, bởi vì không có thứ gì đụng chạm vào nhau chỉ trừ những bánh xe của hắn chạm vào mặt đường thôi.”

“Ở đây xa hơn. Tầm bắn cần thiết xa hơn nhiều.”

“Khoảng bảy mươi thước. Barr có khả năng bắn trúng từ khoảng cách xa hơn thế này gấp năm lần. Bất cứ tay bắn tỉa trong quân đội nào cũng vậy. Với một khẩu M1A Super Match, bảy mươi thước là một khoảng cách không đáng kể.”

“Ai đó có thể ghi lại số xe của anh ta. Phải có ít nhất vài xe qua lại. Sau này, họ có thể nhớ anh ta đã có mặt ở đây.”

“Bảng số xe của hắn dính đầy bùn. Chắc hẳn có chủ ý. Như thế sẽ chạy thoát trong nháy mắt. Chỉ trong năm phút hắn sẽ cách xa nơi này năm dặm. Tiện hơn nhiều so với len lách trong dòng xe cộ trên những con đường bên dưới.”

Helen không nói gì.

Reacher nói, “Và hắn nghĩ trời sẽ nắng. Cô nói với tôi trời thường nắng. Năm giờ chiều, mặt trời sẽ ở hướng Tây, sau lưng hắn. Hắn sẽ quay lưng về phía ánh nắng mà bắn. Đó là lựa chọn tự nhiên đối với một tay bắn tỉa.”

“Nhiều lúc trời mưa.”

“Thì cũng tốt luôn. Mưa sẽ xóa dấu bánh xe của hắn. Dù sao đi nữa thì lẽ ra hắn cũng phải ở trên này, trong chiếc xe của hắn. Mọi lý do trên đời đều cho thấy rằng hắn phải ở trong chiếc xe của hắn ở trên này.”

“Nhưng anh ta đã không làm vậy.”

“Rõ ràng là thế.”

“Tại sao anh ta không làm vậy?”

“Chúng ta nên trở về văn phòng của cô. Đó là nơi cô cần có mặt lúc này. Cô có rất nhiều kế hoạch phải vạch ra.”

Helen Rodin ngồi vào bàn giấy. Reacher bước đến cửa sổ nhìn ra quảng trường. Tìm gã đàn ông tật nguyền mặc đồ vest. Không thấy gã.

Helen hỏi, “Kế hoạch gì đây? Barr đã chọn địa điểm bắn, chỉ có vậy thôi, và đó không phải một lựa chọn tốt, theo ông, theo một lý thuyết quân đội từ mười bốn năm trước mà chắc hẳn anh ta đã quên hết từ ngày giải ngũ.”

Reacher nói, “Họ không quên đâu.”

“Tôi không tin.”

“Đó là lý do hắn không cộng tác với Chapman. Chapman cũng không tin như vậy. Đó là lý do hắn đã đòi có tôi.”

“Và ông thì tin hả?”

“Tôi đang xem xét tình huống một tay bắn tỉa được đào tạo lại bỏ qua một địa điểm tuyệt hảo để chọn một chỗ tệ hơn nhiều.”

“Anh ta đã chọn bãi đậu xe ở Kuwait City. Chính ông đã nói thế.”

“Bởi khi đó, đấy là một địa điểm tốt. Nó nằm trực diện với cánh cửa của tòa chung cư. Bốn gã kia đi thẳng về phía hắn. Họ ngã xuống như những con bài domino.”

“Đã mười bốn năm sau rồi. Anh ta không còn giỏi như trước đây. Chỉ có thế thôi.”

Reacher lặp lại, “Họ không quên đâu.”

“Dù sao đi nữa, làm sao điều này khiến anh ta ít tội lỗi hơn được?”

“Bởi vì nếu một kẻ chọn phương án B tệ hại, thay vì chọn phương án A tuyệt hảo, thì phải có lý do. Và có lý do nghĩa là có điều cần tìm hiểu.”

“Lý do của anh ta là gì?”

“Đó phải là một lý do thật tốt, phải không nào? Bởi vì hắn tự giam mình trong một tòa nhà, thấp hơn mặt phố, trong một khu chật ních, chỗ ngắm bắn khó hơn nhiều, trong một nơi mà các đặc tính khiến nó trở thành hiện trường tội ác tốt nhất mà một tay lão luyện hai mươi năm như Emerson từng được thấy.”

“OK, nói cho tôi biết vì sao anh ta làm như vậy?”

“Bởi vì đúng là hắn cố gắng để lại mọi bằng chứng mà hắn có thể.”

Cô trợn mắt nhìn ông. “Điều đó thật là điên rồ.”

“Nó là một hiện trường tội ác hoàn hảo. Mọi người quá vui mừng vì nó hoàn hảo đến thế, đến nỗi họ không bình tĩnh lại mà nhận ra nó hoàn hảo quá mức. Kể cả tôi. Nó cứ như là Giáo trình đại cương về Hiện trường tội ác vậy. Nó y như thứ Bellantonio có lẽ đã học khi mới vào đại học. Nó hoàn hảo đến không tin nổi. Mọi thứ trong đó đều không ổn. Như là, tại sao hắn lại mặc áo mưa? Trời thì ấm áp, không mưa và hắn lại ở trong xe, không hề bước ra ngoài. Hắn mặc áo mưa để có thể cạ những mẫu sớ vải đặc biệt ấy lên cây cột. Tại sao hắn lại mang đôi giày ngớ ngẩn đó? Cứ nhìn một đôi giày như thế và ai cũng biết nó dính theo mọi thứ ngu ngốc nhất chung quanh. Tại sao hắn bắn ra từ trong bóng tối? Hắn làm vậy để người ta có thể thấy chớp lửa đầu nòng và xác định ngay địa điểm để sau đó họ có thể lên đó và tìm thấy mọi dấu vết còn lại. Tại sao hắn cọ khẩu súng lên tường? Khẩu súng đó đáng giá hai nghìn năm trăm đô la. Tại sao hắn không mang cái trụ chắn đường theo? Ném nó vào sau thùng xe còn dễ hơn nhiều để nó lại đó.”

Helen nói, “Đúng là điên rồ.”

Reacher đáp, “Hai điều cuối cùng làm tôi đoan chắc. Tại sao hắn lại trả tiền đậu xe? Điều đó làm cho tôi thắc mắc từ lúc ban đầu. Ý tôi là, có ai đi làm điều đó? Nhưng hắn thì có. Và hắn làm như thế chỉ nhằm mục đích để lại thêm một dấu vết nhỏ nữa. Mọi cách giải thích khác đều không có lý. Hắn muốn để lại một đồng xu có dấu tay hắn trên đó. Chỉ để thắt một cái nút xinh xinh tóm gọn mọi chuyện. Để gắn nó với cái vỏ đạn mà chắc hẳn hắn cũng cố ý để lại đó.”

“Nó rơi xuống một cái khe.”

“Hắn hoàn toàn có thể lấy nó ra. Có rất nhiều mẩu dây điện nằm quanh đó, theo báo cáo của Bellantonio. Việc đó chỉ mất một giây rưỡi thôi.”

Helen ngừng giây lát. “Điều kia là gì?”

“Cái này đơn giản thôi, một khi đã nhìn qua đầu đúng của chiếc ống nhòm. Hắn muốn nhằm tới cái hồ từ hướng Nam, chứ không nhìn từ hướng Tây. Đây là điều vô cùng quan trọng. Hắn muốn nhằm tới nó theo chiều dọc, chứ không theo chiều ngang.”

“Tại sao?”

“Bởi vì không phải hắn bắn trượt, Helen à. Hắn cố ý bắn xuống hồ. Hắn muốn bắn một đầu đạn xuống dưới nước, theo trục chéo dài, từ một góc thấp, như là một thùng thử đạn đạo, để cho sau này người ta có thể tìm thấy nó, nguyên vẹn. Làm thế để nó có thể gắn nòng súng của hắn với tội ác. Bắn theo chiều ngang sẽ không thực hiện được điều này. Xuyên qua nước không đủ lâu. Đầu đạn sẽ đập mạnh vào tường. Nó có thể bị hỏng đi.”

“Nhưng tại sao anh ta lại làm tất cả những thứ quái quỷ đó?”

Reacher không đáp.

“Hối hận chăng? Vì mười bốn năm về trước? Để người ta có thể tìm thấy và trừng phạt anh ta?”

Reacher lắc đầu, “Nếu vậy hắn sẽ thú tội ngay khi người ta tìm thấy. Một người ăn năn sẽ sẵn sàng thú tội.”

“Vậy thì tại sao anh ta lại làm những chuyện đó?”

“Bởi hắn bị buộc phải làm, Helen à. Đơn giản như thế thôi.”

Cô trợn mắt nhìn ông.

Reacher nói, “Một kẻ nào đó đã buộc hắn làm. Hắn bị buộc làm chuyện đó và hắn bị buộc phải nhận phần lỗi. Hắn bị buộc về nhà và chờ bị bắt sau đó. Đó là lý do tại sao hắn uống thuốc ngủ. Nếu không hắn hẳn đã nổi điên lên nếu cứ phải ngồi đó chờ bị tóm.”

Helen Rodin không nói gì.

Reacher nói, “Hắn bị cưỡng bách. Tin tôi đi. Đó là cách giải thích hợp lý duy nhất. Hắn không phải là một gã khùng hành động một mình. Đó là lý do tại sao hắn nói Họ bắt nhầm người rồi. Đó là một thông điệp. Hắn đang hy vọng một ai đó sẽ hiểu ra. Hắn muốn nói rằng họ nên đi tìm kẻ kia. Kẻ đã buộc hắn làm điều đó. Kẻ mà hắn cho rằng đáng trừng trị hơn.”

Helen Rodin không nói gì.

Reacher nói, “Kẻ giật dây con rối.”

Từ cửa sổ, Reacher kiểm tra quảng trường lần nữa. Cái hồ cảnh đã đầy được hai phần ba. Đài nước đang lấp lánh vui nhộn. Mặt trời đã bị che khuất. Không có người nào lai vãng trong tầm mắt ông.

Helen Rodin đứng lên sau chiếc bàn.

Cô nói, “Tôi nên nhảy cẫng lên vì vui mới phải.”

“Hắn vẫn đã giết năm người.”

“Nhưng nếu sự cưỡng bách là có thật, thì nó sẽ giúp anh ta.”

Reacher không nói gì.

“Ông nghĩ nó là gì nào? Một sự thách đố à? Một kiểu tìm cảm giác mạnh?”

Reacher đáp, “Có thể. Nhưng tôi không nghĩ thế. Trước hết James Barr đã quá tuổi đến hai mươi năm cho những trò thách đố. Đó là chuyện con nít. Và dù sao đi nữa chúng cũng sẽ làm điều đó trên xa lộ. Chúng sẽ muốn sống sót để làm lần nữa.”

“Vậy thì điều đó là cái gì?”

“Một điều gì đó hoàn toàn khác. Một điều nghiêm trọng.”

“”Chúng ta có nên kể chuyện này với Emerson không?”

Reacher đáp, “Không.”

“Tôi nghĩ là nên.”

“Có những lý do không nên làm điều đó.”

“Như là?”

“Một là, Emerson đã có được ván bài đẹp nhất mà ông ta từng thấy. Bây giờ ông ta sẽ không ngồi tháo tung lại từ đầu đâu. Không có tay cớm nào chịu vậy.”

“Vậy thì chúng ta nên làm gì đây?”

Reacher đáp, “Chúng ta nên tự hỏi mình ba câu hỏi căn bản. Như là, ai, thế nào, và tại sao. Đó là một thỏa thuận. Chúng ta cần tìm hiểu ai là người có lợi. Bởi vì James Barr chắc chắn là không được gì.”

“Ai thì cũng chính là kẻ đã sắp đặt những gã kia chơi ông tối hôm qua. Bởi vì hắn hài lòng với diễn biến của thỏa thuận đó, và hắn không muốn xôi hỏng bỏng không vì một kẻ lạ nào đó chen vào.”

Reacher đáp, “Chính xác.”

“Vậy thì tôi cần tìm kẻ đó.”

“Cũng chưa chắc cô đã nên làm đâu.”

“Tại sao không?”

Reacher nói, “Điều đó có thể giết thân chủ của cô.”

“Anh ta đang ở bệnh viện, được canh gác kỹ cả ngày lẫn đêm.”

“Thân chủ của cô không phải James Barr. Mà là Rosemary Barr. Cô cần suy nghĩ xem lời đe dọa kiểu gì mới có thể khiến James Barr làm vậy. May mắn nhất thì hắn cũng đang đối diện với án chung thân không tại ngoại. Tệ nhất thì ngồi ghế điện. Hắn đã biết trước như thế. Hắn không thể không biết. Vậy thì tại sao hắn vẫn làm theo? Tại sao hắn ngoan ngoãn bước vào mọi chuyện rắc rối này? Nó phải là một lời đe dọa cực kỳ đáng sợ, Helen à. Và điều gì là thứ duy nhất mà Barr có thể mất? Không vợ, không con, không người thân. Ngoại trừ cô em gái.”

Helen Rodin không nói gì.

“Hắn bị sai giữ im lặng cho tới cùng. Rõ ràng là vậy. Đó là lý do vì sao hắn đòi tìm tôi. Nó như là một thông điệp được mã hóa. Bởi vì con rối thì không thể mở miệng nói về kẻ giật dây, không nói trong lúc này, mãi mãi không nói, bởi vì sự đe dọa vẫn còn đó. Tôi nghĩ hắn đang đánh đổi mạng mình cho em gái. Cái này làm khó cô đây. Nếu kẻ giật dây mà thấy cô xen vào, hắn sẽ nghĩ là con rối đã mở miệng. Đó là lý do vì sao cô không thể đến với Emerson.”

“Nhưng con rối đâu có mở miệng. Ông suy luận ra mà.”

“Chúng ta cứ việc thông báo điều này trên báo chí. Thử nghĩ xem ai mà tin?”

“Vậy thì tôi nên làm gì đây?”

Reacher đáp, “Không làm gì cả. Cô không thể làm gì cả. Bởi vì cô càng cố gắng giúp James Barr thì cô càng dễ làm cho Rosemary bị giết vì điều đó.”

Helen Rodin không nói gì một lúc lâu.

Cô hỏi, “Chúng ta có thể bảo vệ cô ấy không?”

Reacher đáp, “Không, chúng ta không đủ sức. Ta chỉ có hai người. Chúng ta cần ít nhất là bốn người, và một ngôi nhà an toàn. Cả một đống tiền đấy.”

Helen Rodin từ sau bàn bước ra. Đi vòng quanh rồi đứng kế bên Reacher, nhìn ra cửa sổ. Cô đặt bàn tay lên ngưỡng cửa, nhẹ nhàng, như nghệ sĩ dương cầm đặt tay lên phím đàn. Rồi cô xoay người tựa vào mặt kính. Cô tỏa mùi thơm nhè nhẹ. Một mùi hương thanh thoát hơi giống mùi xà phòng.

Cô nói, “Ông có thể đi tìm hắn.”

Ông hỏi lại, “Tôi ư?” Giọng nói của ông không biểu lộ điều gì.

Cô gật đầu. “Hắn phạm một sai lầm. Hắn cho ông một cái cớ không liên quan gì với James Barr cả. thôi.” Không trực tiếp. Hắn dàn cảnh mấy thằng nhóc đó chơi ông. Do đó ông có một lý do chính đáng để tìm ra kẻ thuê chúng. Một lý do riêng. Ông có thể theo đuổi hắn và hắn chưa chắc đã kết luận rằng James Barr đã mở miệng.”

“Tôi không đến đây để giúp bị cáo.”

“Vậy thì cứ coi là giúp đỡ bên buộc tội đi. Nếu cả hai người cùng dính vào, thì cả hai phải cùng chịu tội. Chứ sao lại để gã khờ lãnh tội một mình?”

Reacher không đáp.

Helen nói tiếp, “Thế thì hãy xem như là ông giúp tôi vậy.”

Grigor Linsky bấm điện thoại di động.

Gã nói, “Chúng trở vào văn phòng của con nhỏ rồi. Em có thể thấy cả hai đứng ở cửa sổ.”