Một Màu Xuân

Chương 26

Sáng hôm sau, Nam Sương mới thức dậy, đã nghe tiếng gõ cửa như mưa to gió lớn.
Người tới là Tiêu Mãn Y, nàng ấy mặc bộ váy gấm xanh nước biển ngày đó, khoác áo nhỏ trắng mượt. Dây tơ vàng trên làn váy treo hai quả cầu nhung trắng.


Hoa đào Nam khẽ kêu lên: “Ôi, đẹp thế!” rồi khom người muốn bóp hai quả cầu nhung đó. Tiêu Mãn Y kịp thời nhảy ra, tét tay nàng, liếc nàng từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Sao cô không thay quần áo?”.
Nam Sương giơ tay áo lên, múa qua múa lại, cười nói: “Tôi thích nhất bộ này”.


Tiêu Mãn Y “hừ” một tiếng, vòng qua Hoa Đào Nhỏ vào thẳng phòng, vừa đi vừa nói: “Cô như thế là không được, hôm qua đi đường mệt nhọc, nhất định phải thay quần áo”. Nói rồi nàng ấy ngoảnh lại nhìn chằm chằm Nam Sương, chỉ vào bộ áo tơ hồng của nàng, tức giận nói: “Suốt ngày mặc bộ này, vui mừng như cô nương chờ xuất giá ấy, thật không thể gặp ai!”.


Hoa Đào Nhỏ vui vẻ vào phòng với nàng ấy, nghe xong những lời này thì hơi ngượng ngùng, mặt dày nói: “Quả thật tôi là một cô nương chờ xuất giá, chờ xuất giá một thời gian rồi”.
Chân Tiêu Mãn Y lảo đảo.


Nam Sương cụp mắt hâm mộ nhìn làn váy xếp nếp của Tiêu Mãn Y, mím môi khô khốc nói: “Cô nương Tiêu tìm tôi vì chuyện gì thế?”.


Con gái đều thích quần áo đẹp đẽ trang sức độc đáo nên tất nhiên Tiêu Mãn Y đã nhìn ra suy nghĩ của hoa đào Nam. Nàng ngồi xổm mở rương đựng đồ của mình ra, vén tay áo lên lộ ra vòng tay hoa hạnh liền đế ra lấy le. Thấy Nam Sương nuốt nước miếng, Tiêu Mãn Y mới nói: “Buổi sáng có người báo lại, nói lão gia họ Đỗ đã tìm được Đỗ Niên Niên rồi”.


Hoa đào Nam vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt mà”.
“Tốt cái đầu cô ấy!” Tiêu Mãn Y trợn mắt với nàng, tức giận nói: “Lát nữa lão gia Đỗ muốn dẫn Đỗ Niên Niên tới thăm hỏi trang Lưu Vân, cô mau thay bộ áo đỏ này đi, ăn diện nghiền nát hồ ly tinh kia đi!”.


Hoa đào Nam nghe xong lời ấy thì chớp mắt, cười hì hì thay quần áo.
Nếu lúc trước mấy người vẫn nghi ngờ về thân phận của công tử Ất thì hành động lão gia Đỗ dẫn Đỗ Niên Niên tới trang Lưu Vân thăm hỏi đã đủ khiến mọi người đoán được Mục Diễn Phong chính là công Tử Ất.


Tiêu Mãn Y tất phải diệt trừ chường ngại vật Đỗ Niên Niên này, khổ nỗi bây giờ nàng ấy danh bất chính ngôn bất thuận. Còn Nam Sương thì khác, Nam Sương và Mục Diễn Phong có hôn ước, có thể nhẹ nhàng giải quyết tiểu tốt vô danh như Đỗ Niên Niên. Tiêu Mãn Y để Nam Sương ăn diện là muốn dùng chiêu mượn đao giết người.


Hoa đào Nam thông minh, nàng đoán được hết những ý nghĩ xấu xa này của y nhân Tiêu.
Nên khi nàng thay xong váy dài cam và áo ngắn trắng, lại nói với Tiêu Mãn Y như vô ý: “Không phải việc hôn nhân của Đỗ Niên Niên và anh Tống đã xong từ ba năm trước rồi sao?”.


Tiêu Mãn Y chải mái tóc đen như mực của hoa đào Nam, thuận tay nhặt hoa cài đầu ra thử, thờ ơ đáp một câu: “Đúng vậy”.
“Nhưng năm nay lão gia Đỗ bỗng nhiên nhắc lại chuyện xưa, không phải rất lạ sao?”


Động tác trong tay Tiêu Mãn Y ngừng lại, cẩn thận suy tư. Quả thực là vậy. Có hai chỗ lạ: một, theo lý việc hôn nhân của Tống Tiết và Đỗ Niên Niên không thành, đến nay Đỗ Niên Niên chưa gả, trang Lưu Vân là nơi nàng ta phải tránh, sao bỗng nhiên ba năm sau lại đến thăm với cha; hai, Đỗ Niên Niên thích Mục Diễn Phong, bề ngoài thì cũng hợp lí. Nhưng bốn năm trước đại hội Anh hùng, Đỗ Niên Niên tham dự theo lão gia Đỗ, trên thực tế đã từng gặp Mục Diễn Phong. Nếu nàng ta thích thì lão gia nên tới cửa làm mai khi việc hôn nhân thất bại với Tống Tiết đã qua, sao lại đợi tới khi Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi vừa hay không có ở đây?


Nói ngắn gọn, mặc dù thoạt nhìn mọi việc hợp tình hợp lí nhưng trên thực tế lại hết sức đột ngột.
Thường thường, một việc diễn ra quá đột ngột thì kẻ gây chuyện tất có mưu đồ khác.


Tiêu Mãn Y nhíu mày, bĩu môi vấn tóc cho hoa đào Nam, lát sau lại hỏi: “Thế theo ý cô nên làm thế nào?”.
Hoa đào Nam nhìn vào gương đồng, rất hài lòng với bũi tóc tròn rủ hai bên, giơ tay lên sờ sờ rồi cười hì hì nói: “Tay nghề cô thật giỏi”. Tiêu Mãn Y tét vào tay nàng.


Nam Sương thổi mu bàn tay phù phù, nói: “Hôm qua chắc chắn anh Mục và công tử Hoàn đã đoán được sự thực, họ chẳng tỏ vẻ gì ắt là đã thuận nước đẩy thuyền”.
“Thuận nước đẩy thuyền?”
Nam Sương gật đầu một cái: “Ừ, thuận nước đẩy thuyền, gậy ông đập lưng ông”.


Sau buổi trưa, ngày thu càng âm u, nước hồ Nguyệt lạnh, mặt nước đầy lục bình lá khô, nước chảy quanh co. A hoàn chính phục vụ vườn Thấm Huân tên Li Bình, dẫn Nam Sương và Tiêu Mãn Y đi về sảnh chính ngoại trang.


Ở ngoại trang của trang Lưu Vân, sảnh trà tiếp đãi khách quen, sảnh chính tiếp đãi khách quý. Lần này, Vu Hoàn Chi và thiếu chủ Mục quyết định tiếp đãi cha con lão gia Đỗ ở sảnh chính tức đã có ý trả lời mối hôn sự này.


Dọc đường Li Bình kể hết lầu đài đình các dày đặc trong trang Lưu Vân cho đám Nam Sương nghe.


Đừng nói đến cả trang có diện tích rộng, người bình thường ở hơn tháng cũng rất khó đặt chân tới khắp các nơi, chỉ ngay chỗ có kết cấu cầu nhỏ đầy hòn non bộ, nước chảy quanh vườn hoa này thôi đã đủ khiến người ta hoa cả mắt.


Nam Sương chỉ cảm thấy hứng thú với một con ngõ mà Li Bình nhắc đến. Lại nói đi về phía sau không xa là con ngõ kia, rất gần trai Huy Vũ của Vu Hoàn Chi. Ngõ nhỏ dài mà sâu, hai bên đều là tường đá xanh, loang lổ rêu, quấn đầy tử đằng, nhỏ đến mức chỉ cho phép một người đi qua.


Đợi hai người tới sảnh chính, đám Vu Hoàn Chi đã chuyện trò với cha con lão gia Đỗ một hồi.


Vì mục đích cơ bản của chuyến thăm viếng này là việc hôn nhân nên Mục Hương Hương và Tống Tiết ngồi vị trí chủ nhà ở sảnh chính, những người còn lại chia nhau ngồi hai bên. Bởi vì lão gia Đỗ đến thăm với danh nghĩa rỗi rãi thì hội họp nên Nam Sương, Tiêu Mãn Y cũng có thể tham dự trong đó.


Trời thu quang mây, heo may mát lành.


Lão gia Đỗ Đỗ Bình Xuyên xem dáng vẻ Mục Diễn Phong như cáo dòm gà, càng xem càng thèm. Ngoài cửa, Tiêu Mãn Y ho the thé hai tiếng, Đỗ Bĩnh Xuyên còn chưa phản ứng kịp, Đỗ Niên Niên đã vội vàng đứng dậy chào hỏi, gọi: “Cô nương Tiêu”. Ánh mắt nàng ta chuyển ra phía sau Tiêu Mãn Y, thấy Nam Sương thì như ngẩn ra, mãi mới gọi: “Chào cô nương Nam”.


Ánh mắt hoa đào Nam lượn lờ trên người Đỗ Niên Niên vài vòng, tuy ngũ quan nàng ta không phải quá đẹp, nhưng thanh tú động lòng người, quần áo lụa trắng càng bật lên màu da trắng nõn như tiên tử sông Lạc.


Dù ngữ khí của Đỗ Niên Niên điềm đạm nhưng mặt mày lại có vài phần cao ngạo thanh tao, thực sự khó có thể liên hệ nàng ta với hành vi bất chấp tất cả vì tình.
Hoa đào Nam bước vào ngưỡng cửa, chào hỏi: “Chào cô nương Đỗ”. Dứt lời, tìm chỗ trống bên tay trái Vu Hoàn Chi ngồi xuống.


Vu Hoàn Chi đang uống trà, cụp mắt chậm rãi hớp một hớp nhỏ, rất thích chí.


Đỗ Bình Xuyên thấy các nhân vật chính đã hoá trang lên sân khấu, bèn kéo màn bắt đầu xướng khúc. Ông ta liếc nhìn trà trong chén, thong thả gạt lá trà rồi nói: “Trà Ô Long thượng hạng được sản xuất ở vùng Mân Bắc. Nếu tôi nhớ không lầm, công tử Tống là người Mân Bắc nhỉ?”.


Tống Tiết cũng chén cười theo: “Trí nhớ của lão gia Đỗ thật tốt”.
Đỗ Bình Xuyên nói: “Trí nhớ tốt gì đâu. Năm đó lúc bát tự của công tử Tống và tiểu nữ Niên Niên rất hợp, đã phối mối nhân duyên, chỉ tiếc…”.


Mục Hương Hương ho mạnh hai tiếng, cao giọng gọi một a hoàn, dặn dò: “Sắp vào đông rồi, sao không thấy đốt than bạc?”.
A hoàn kia kinh ngạc nói: “Bẩm đại tiểu thư, Tô châu ấm áp, bình thường đốt than bạc đều phải đợi đến…”.


“Năm nay trời lạnh, thằng Phong lạnh, tôi cũng lạnh buốt”. Mục Hương Hương vừa nói, vừa hung hãn nhìn Tống Tiết.


Tống Tiết cười ngượng. Đỗ Bình Xuyên thấy thế, chỉ thong thả nói tiếp: “Nhưng có khi Tái ông mất ngựa, dù tiểu nữ bỏ lỡ nhân duyên với công tử Tống, tôi gộp bát tự của thiếu chủ và bát tự của Niên Niên, mới biết thế nào là ông trời tác hợp, thế nào là uyên ương quyến lữ”.


Mặc dù con gái giang hồ hào hùng, nhưng khi cha nói lời này trước mặt con gái thì các cô gái bình thường đều xấu hổ đỏ mặt cả. Nhưng Nam Sương nhìn Đỗ Niên Niên, chủ thấy vẻ mặt trầm lắng của nàng ta có chứa vẻ kiên nghị, không hề ngượng ngùng chút nào.


Nam Sương đang định thu hồi tầm mắt nhưng lại ngẩn ra trong lòng, Đỗ Niên Niên bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn lại.
Làn da trắng như tuyết, môi xinh đỏ tươi như máu, trong mắt như có ánh sáng lạ thường. Mặc dù Đỗ Niên Niên yên lặng hờ hững, nhưng lại có chút lệ khí khó phát giác lượn lờ quanh mình.


Dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma.


Thầy dạy võ của Nam Sương là Đào Thiển từng nói với nàng, người tẩu hỏa nhập ma có ba loại dấu hiệu: tầng thấp nhất, kinh mạch đảo ngược, tính tình cáu kỉnh; tầng giữa, hành động cổ quái, tính tình thần bí; dấu hiệu nhập ma của tầng cao nhất biến ảo đa đoan, có người mất hết huyết sắc, lệ khí lộ ra ngoài nhưng không dễ nhận ra, thậm chí có người còn thay đổi ngoại hình.


Trong ba loại tẩu hỏa nhập ma này, tầng dưới, chỉ cần ngừng luyện võ là được; tầng giữa, cần phế bỏ võ công, thậm chí từ đó về sau tàn phế cả đời; tầng trên, một khi nhập ma thì chắc chắn phải chết.


Thường thì trình độ võ công cao thấp quyết định tầng tẩu hỏa nhập ma. Lần này, Đỗ Niên Niên tẩu hỏa nhập ma tầng cao nhất, nói cách khác, chắc chắn nàng ta đã lén lút tu tập võ công danh chấn giang hồ nào đó, đồng thời không còn sống được lâu nữa.


Nam Sương thất thần chốc lát, lúc hoàn hồn, sắc mặt Tiêu Mãn Y đã cả kinh đến trắng bệch, Mục Hương Hương và Tống Tiết thì rất vui mừng, Mục Diễn Phong đang nói: “Chỉ là tôi với tiểu thư Đỗ không quen biết, trên giang hồ lắm lời đồn vô căn cứ, sao không đợi phong ba qua đi rồi cùng bàn lại chuyện hôn nhân?”.


Hôm nay Đỗ Bình Xuyên đến thăm, vốn đã xốc hết tinh thần, định tử chiến đến cùng. Nào ngờ thiếu chủ Mục nói câu nào câu nấy đều đúng ý mình, ông ta vội vàng luôn miệng nói: “Thiếu chủ nói rất có lý, rất có lý”.


“Quả thực có lý”. Âm thanh trêu đùa vang ở cửa, chính là Giang Lam Sinh khoan thai tới muộn.


Hắn ta cầm quạt đập vào tay, quét ánh mắt ra bốn phía, sau khi ôm quyền hành lễ với mọi người thì đảo khách thành chủ, cười nói với Đỗ Niên Niên: “Chi bằng cô nương Đỗ cứ vào trang Lưu Vân ở cùng Sương và Mãn Y trước, để dễ làm quen với các chị?”.


Một từ chị, nói lấp lửng. Nam Sương và Tiêu Mãn Y lớn hơn Đỗ Niên Niên một tuổi, lý nên là chị. Nhưng nếu Đỗ Niên Niên lấy Mục Diễn Phong càng phải gọi Nam Sương được cưới hỏi đàng hoàng một tiếng chị.
Đỗ Bình Xuyên nghe thấy lời ấy, vỗ án khen: “Ý kiến hay!”.


Lúc bấy Đỗ Niên Niên cũng đứng dậy, liếc Mục Diễn Phong một cái sâu xa rồi chân thành hành lễ với Giang Lam Sinh: “Vậy xin nghe lời công tử”.
Giang Lam Sinh chắp tay khẽ vái, cười nói: “Không dám không dám”. Đoạn lại liếc Vu Hoàn Chi.


Muốn cướp Hoa Đào Nước Nam, Giang công tử cả có hai đối thủ, một thiếu chủ Mục, một ma đầu Vu. Hắn ta lợi dụng Đỗ Niên Niên giải quyết Mục Diễn Phong lại xem như đã giúp Vu Hoàn Chi.


Từ đầu đến cuối, trừ chào hỏi ra thì Vu Hoàn Chi chưa nói chữ nào. Y bí hiểm ngồi trong sảnh, trầm tĩnh xem kĩ càng, nhiều nhất chỉ giật giật đuôi mắt lúc hoa đào Nam gọi a hoàn thêm trà cho mình.
Hôm đó, cuối cùng thư của công tử Giang từ thành Phượng Dương đã đến kinh thành.


Nam Cửu Dương hùng hùng hổ hổ xé phong thư ra, nói bình thường đầu óc thằng nhãi Giang Lam Sinh này lanh lợi, sao lần này đi tìm Hoa Đảo Nhỏ cũng không mang bồ câu đưa thư theo mật báo cho cha vợ bất cứ lúc nào.


Song khi Nam Cửu Dương mở giấy viết thư ra rồi đọc xong thì vẻ mặt bỗng chuyển từ phẫn nộ thành mừng như điên. Ông nhấc tay vỗ bàn, giấy viết thư bị ông vo thành một nắm, xuýt xia nói: “Hoa Đào Nhỏ nhà ta có tiền đồ, không ngờ lại sát nhập vào nội bộ trang Lưu Vân, uốn nắn hai thằng ranh đó răm rắp nghe lời”. Nam Cửu Dương mừng khấp khởi nhướng mày, đưa tay phất áo bào rồi gọi a hoàn bên cạnh: “Nào nào, lấy quan phục ta cất đáy hòm ra đây, ta phải hẹn anh Giang cùng vào cung gặp hoàng thượng”.


Vui quá hóa buồn. Đúng lúc này, một gã sai vặt ngoài cửa lăn một vòng chạy đến: “Không xong rồi lão gia, lão gia không xong rồi, ông thầy già ở phố đông lại đánh tới rồi!”.
Cùng lúc đó, có một người u ám lượn ra từ sau tấm bình phong, mở miệng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Vào cung?”.