Một Màu Xuân

Chương 25

Mục Hương Hương ngượng ngùng cười với Mục Diễn Phong, mãi mới rặn ra một câu: “Phong về rồi à?”.
Ánh mắt Tống Tiết lấp lòe không yên, xoa xoa tay, cũng miễn cưỡng vui mừng nói: “À, về là tốt, về rồi”.


Cả đường gió bụi làm dung nhan vốn đã anh tuấn của Mục Diễn Phong tăng thêm vẻ phấn chấn. Hắn vén vạt áo, tiến lên ôm lấy Mục Hương Hương và Tống Tiết, còn vỗ mạnh lưng Tống Tiết, cười giỡn nói: “Em theo cậu Vu đi cả một tháng, anh không gây ra tai họa gì với chị em nữa chứ?”.


Tống Tiết nghe xong lời ấy, lặng lẽ nhìn Mục Hương Hương như thể sắp gặp kẻ địch mạnh.
Tất nhiên Mục Diễn Phong không phát hiện, hắn xoay người đi về hướng xe ngựa.


Lúc bấy Vu Hoàn Chi mới tung người xuống ngựa, áo dài nam màu xanh nhạt mặc trên người y hệt như một gốc cây ngọc. Y nhìn thấy vẻ mặt vừa nãy của Mục Hương Hương và Tống Tiết, nhíu mày như ngộ ra điều gì, ôm quyền nói với hai người: “Đại tiểu thư, công tử Tống”.


Tống Tiết ôm quyền đáp lễ, Mục Hương Hương thì quý mến quan sát Vu Hoàn Chi từ trên xuống dưới một lúc lâu mới đưa tay vẫy: “Hoàn Chi, tới gần chút nữa, để mẹ nuôi xem có phải gầy đi không?”.
Vu Hoàn Chi đứng tại chỗ không tiến lên, bình tĩnh cười nói: “Đại tiểu thư cất nhắc rồi”.


Khóe miệng Tống Tiết co giật. Mục Hương Hương hai mươi lăm, chỉ hơn Vu Hoàn Chi ba tuổi nhưng từ khi ma đầu vào ở trang Lưu Vân, nàng đã suốt ngày tự xưng là mẹ nuôi y, vô duyên vô cớ đội cái mũ “cậu nuôi” cho Mục Diễn Phong đã đành, còn để Tống Tiết làm cha nuôi ma đầu họ Vu.


Đồng Tứ quát Vương Thất Vương Cửu ra khỏi chiếc xe ngựa phía trước rồi lập tức để ngựa chạy tới bên đường.


Phía sau, một chiếc xe ngựa tinh xảo nhã nhặn chậm rãi chạy đến làm từ gỗ hạch đào, nóc bằng nỉ da. Chàng trai trước xe chân đi giày tơ vàng, mặt mày như ngọc, tướng mạo đường hoàng, ấn đường còn có nốt ruồi mĩ nhân, hắn ta khẽ nhảy xuống xe ngựa, ôm quyền không sợ lạ nói: “Đại tiểu thư, công tử Tống”.


Mục Diễn Phong đã đến trước xe ngựa, vén màn vải lên, vui vẻ reo lên với bên trong: “Em gái, ra ngoài gặp chị và anh rể anh đi”.
Mục Hương Hương đang buồn bực “em gái” này từ đâu ra, nhưng lúc trông thấy người trước mắt bỗng nhiên ngây người ra.


Bên trong xe ngựa, hai giai nhân tuyệt sắc khoan thai bước ra. Một người mặc áo tơ hồng, một người mặc váy gấm tím. Một người thanh tú, nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn thật thà chân chất; một người đẹp đẽ, sắc nước hương trời, như hoa như ngọc.


Lúc xuống xe ngựa, Tiêu Mãn Y tiến đến nói bên tai Nam Sương: “Lần đầu tiên Diễn Phong dẫn tôi về gặp người nhà chàng ấy nên tôi hơi căng thẳng”.
Hoa đào Nam cười lộ ra răng nanh, nháy mắt nói: “Tôi cũng thế”.


Y nhân Tiêu phẫn hận trừng mắt với hoa đào Nam, xách váy tranh tới trước mặt Mục Hương Hương trước, chậm rãi hành lễ: “Chị, anh rể”.


Khóe miệng Mục Hương Hương mấp máy, liếc mắt nhìn sư tử đá trước cửa, lạnh nhạt nói: “Không dám”. Dứt lời, nàng ấy vòng thẳng tới trước mặt Nam Sương, quan sát tỉ mỉ rồi kinh ngạc nói: “Ôi, đây là Sương Sương đúng không? Đẹp quá!”.
Tiêu Mãn Y dẩu môi, bi thương ngó Mục Diễn Phong.


Mục Diễn Phong nháy mắt với Tống Tiết, Tống Tiết lập tức bảo: “Em Tiêu đường xá xa xôi đến đây, cứ ở tự nhiên mấy ngày”.
Tiêu Mãn Y tìm được bậc thang thì xuống ngay, vội vàng gật đầu nói: “Vâng ạ vâng ạ”.


Hoa đào Nam nhìn Mục Hương Hương một hồi lâu, cười hì hì nói: “Đại tiểu thư cũng đẹp”.
Mục Hương Hương ngây ra một lát, hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”.


Ánh mắt Nam Sương bay tới Vu Hoàn Chi sau lưng nàng ấy, hé miệng cười: “Tôi nghe công tử Hoàn gọi cô là đại tiểu thư”. Nói rồi, nàng lại thò đầu ra cất tiếng chào hỏi Tống Tiết: “Công tử Tống”.


Mục Hương Hương thoáng cảm thấy sự việc không ổn, một câu hào sảng “Chị, đây là em gái mới vừa kết bái với em đấy!” của Mục Diễn Phong càng khiến dự cảm của nàng tệ hơn.


Sau đó, công tử Giang nhanh nhẹn tới chào đón, đổ thêm dầu vào lửa, phụ họa nói: “Đại tiểu thư, công tử Tống, kẻ hèn này họ Giang, tên Lam Sinh, là bạn thân của thiếu chủ Mục và công tử Hoàn, cũng là trúc mã thanh mai của cô nương Nam Sương”.


Sắc mặt Mục Hương Hương lập tức thay đổi, sắc mặt Tống Tiết bên cạnh cũng chuyển từ trắng thành xanh.
Trang Lưu Vân chia thành ngoại trang và nội trang. Ngoại trang có ba sân: sảnh kiệu, sảnh trà và sảnh chính.


Nội trang có năm cái vườn nhỏ, Mục Chiêu một, Mục Hương Hương và Tống Tiết một, Mục Diễn Phong một, Vu Hoàn Chi một, còn có một cái vườn trống để đãi khách quý. Trừ nội ngoại trang, còn có sân luyện võ và rừng cây nhỏ.


Nước hồ Nguyệt chảy qua cả trang, lầu gác đình đài, hiên thuyền cầu sàn, đều xây sát bên dòng.
Mục Hương Hương dẫn mọi người tới sảnh trà, dọc đường cầu nhỏ bắc qua, mái nhà cong cong, cổ thụ xòe bóng, làm trang Lưu Vân lừng lẫy giang hồ bớt vẻ thô bạo, thêm chút phóng khoáng.


Mặc dầu tiếng tăm của trang Lưu Vân Giang Nam lan xa nhưng không phải môn phái đồng người. Độc một “kiếm pháp Thiên Nhất” võ bá giang hồ đã khiến mọi người trong võ lâm phải thần phục.


Mấy chục năm trước, trong chốn võ lâm còn có thế lực môn phái sánh vai với trang Lưu Vân. Sau đó Mục Chiêu luyện “kiếm pháp Thiên Nhất” tới tầng thứ chín, trên giang hồ ngoại trừ Vũ Kinh Viên – cha Vu Hoàn Chi – thì không ai có thể đọ được nữa.


Nhưng Vu Kinh Viễn và Mục Chiêu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người mê rượu lại đều cuồng võ, đã kết thành bạn tâm giao.
Nếu hơn tám năm trước Vu Kinh Viễn không mất tích, cung Mộ Tuyết không bị diệt thì e lúc này giang hồ sẽ không có tình trạng một trang độc quyền.


Con trai Mục Chiêu là Mục Diễn Phong, mặc dù tính tình tùy tiện, song cũng là kì tài luyện võ hiếm có. Gần hai mươi hai tuổi, hắn đã luyện “kiếm pháp Thiên Nhất” tới tầng thứ tám, còn sớm hơn cha hắn ba năm. Vả lại “kiếm pháp Thiên Nhất” được cải biên từ phổ võ công ngoại công hộ thể “công Thiên Nhất”, rất khó đẽo gọt, người bình thường dốc cả một đời cũng khó lĩnh hội được da lông bên ngoài.


Từ sau khi Vu Hoàn Chi gia nhập vào trang Lưu Vân, địa vị giang hồ của trang này trên giang hồ càng không ai bì nổi. Dù sao “bảy thức Mộ Tuyết” ở chung với “kiếm pháp Thiên Nhất” đã đủ khiến mọi người sợ mất mật.


Trên giang hồ, kẻ có thể đánh thằng Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi không quá mười người, mà có thể đánh thắng họ thì đều là cao nhân không màng chuyện đời. Nên hạng có dã tâm trong võ lâm không ai không hy vọng Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong trở mặt thành thù, hai hổ cắn nhau, con què con bị thương vì mơ ước phổ võ công “công Thiên Nhất”. Kể từ đó, chúng ngồi  xem hổ đấu rồi làm ngư ông đắc lợi.


Nào ngờ ma đầu giang hồ vào trang Lưu Vân lại đao to búa lớn nhận chức quản gia. Buốn bán từ nam chí bắc và giao thϊế͙p͙ với các môn phái giang hồ của trang Lưu Vân, không chỗ nào không qua tay Vu Hoàn Chi trong sáng vô tư.
Người võ trố mắt nghẹn họng, lòng càng thấy ma đầu họ Vu bí hiểm, trang Lưu Vân Giang Nam quỷ bí mơ hồ.


Đệ tử của trang Lưu Vân có cả thảy ba mươi người nhưng chỉ có thể luyện “kiếm pháp Thiên Nhất” tới tầng thứ ba. Hạng làm việc vặt như a hoàn, người hầu, người làm vườn, đầu bếp cũng có chút võ vẽ mèo cào trong người.
Còn lại là mấy người chủ.


Đại tiểu thư Mục Hương Hương của trang Lưu Vân kế thừa hết tình cách của Mục Chiêu, bình thường ôn hòa, không được bình tĩnh lắm, lúc giận thì cực kì cáu kỉnh, yêu chiều em ruột Mục Diễn Phong, bảo vệ “con nuôi” Vu Hoàn Chi, hô tới quát lui chồng là Tống Tiết.


Chàng rể Tống Tiết ở rể trang Lưu Vân, vì là cỏ mọc đầu tường, gió chiều nào xoay chiều nấy, sợ vợ, mềm mỏng, không quả quyết, trời sập xuống cũng không tức giận, yêu mến Mục Diễn Phong, kính sợ Vu Hoàn Chi, cúi đầu nghe theo Mục Hương Hương.


Giữa sảnh trà treo tấm biển “trang Lưu Vân”. Dưới biển là một bức vẽ chấm phá non xanh nước biếc. Hai bên treo một đôi câu đối, bên trái là “Búi ốc đen nhánh, ngoài lầu non đêm nghìn trùng”, bên phải là “Đầu vịt xanh ngắt, trong suối nước xuân xâm xấp”.


Núi xanh vạn trượng, nước biếc thuyền cao, dâu đâu cũng lộ ra vẻ tĩnh mịch không màng danh lợi, phong nhã vượt khỏi trần gian, cũng xứng với cái tên “Trang Lưu Vân”.


Từ trước đến nay, Mục Hương Hương và Tống Tiết ăn chơi hát lượn, không giao thiệp với chuyện giang hồ, vì vậy Vu Hoàn Chi vẫn chưa nói rõ nguyên nhân dẫn Vương Thất, Vương Cửu và Tiêu Mãn Y về trang.


Tống Tiết gọi bọn a hoàn pha vài chén trà Ô Long thượng hạng, vừa dùng nắp trà gạt lá trà, vừa kể việc vặt gần đây của trang Lưu Vân. Nói ngắn gọn, ý của hắn ta là anh tốt tôi tốt mọi người tốt.


Vu Hoàn Chi nhìn ra ngôn từ úp mở của Tống Tiết và Mục Hương Hương, liên hệ trước sau mà suy nghĩ, chẳng những đoán ra nguyên nhân bên trong, còn thuận tiện nghĩ kế sách ngăn cản việc hôn nhân của Mục Diễn Phong và Nam Sương cho mình.


Một ngày trước, lúc tiểu nhị nhà trọ đó đề cập công tử Ất có thân phận tôn quý, Vu Hoàn Chi đã nghĩ có lẽ người đó chính là Mục Diễn Phong. Dù sao trong lứa trẻ của võ lâm, nếu bàn về thân phận địa vị thì không ai có thể so với thiếu chủ họ Mục.


Mà hôm nay, vẻ mặt kinh hoàng thất sắc của Mục Hương Hương và Tống Tiết khi thấy thiếu chủ Mục càng làm Vu Hoàn Chi xác nhận suy đoán của mình.


Vì vậy Tống Tiết chính là công tử Giáp năm đó, sau khi đính hôn với Đỗ Niên Niên, hắn ta lại nảy mối tình thắm thiết với Mục Hương Hương, cưới làm vợ. Đoạn thời gian này Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đều rời khỏi trang Lưu Vân, chắc lão gia họ Đỗ kia lại mang con gái tới cửa hỏi thăm. Trong lúc kích động, vợ chồng Mục Hương Hương đã đồng ý việc hôn nhân của Đỗ Niên Niên và thiếu chủ Mục.


Kết quả đến giữa mùa thu, trên giang hồ lại dấy lên lời đồn thiếu chủ Mục và Hoa Đào Nước Nam tự định chung thân. Lần này, Tống Tiết và Mục Hương Hương có tật giật mình, hết sức khó xử.


Lẽ ra chuyện này không đáng ngại, dựa vào năng lực của ma đầu họ Vu có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng việc này dính dáng đến một chuyện khác, chín khúc ruột của Vu Hoàn Chi đã có ý đồ xấu, khăng khăng lợi dụng Mục Hương Hương và Tống Tiết.


Trước mắt, khúc mắc lớn nhất của ma đầu họ Vu chính là việc hôn nhân của Mục Diễn Phong và hoa đào Nam.
Trừ Hoa Đào Nước Nam ra, sở dĩ Mục Hương Hương và Tống Tiết âu sầu vì chuyện của Đỗ Niên Niên còn vì e ngại uy quyền của Mục minh chủ – Mục Chiêu.


Nếu Vu Hoàn Chi đã nhận được thư để Hoa Đào Nước Nam đến trang Lưu Vân làm thiếu phu nhân thì hai trung thần tay sai như Mục Hương Hương và Tống Tiết không thể không biết. Lúc trước sở dĩ họ để ý đến Giang Lam Sinh vì hắn ta là thanh mai trúc mã của Nam Sương, sợ Giang Lam Sinh lừa hoa đào Nam chạy mất, sau khi kế hoạch thất bại, Mục Chiêu sẽ giận lây sang họ.


Vả, Mục Hương Hương và Tống Tiết vừa phải giải quyết chuyện Đỗ Niên Niên, lại vừa muốn Nam Sương lấy Mục Diễn Phong, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, cực kì khó xử.


Còn về ma đầu họ Vu, tất nhiên nhân vậy y diễn là mượn chuyện giúp đỡ dàn xếp cho Đỗ Niên Niên, khiến Mục Hương Hương và Tống Tiết về phe mình, giúp mình lấy Hoa Đào Nhỏ.
Về Mục Chiêu, y có thể gạo nấu thành cơm, chém trước tâu sau.


Ăn một bữa tối thanh đạm, dường như ai nấy đều có suy tư, nói câu được câu chăng hợp với tình hình, hối hả ăn cho xong rồi trở lại phòng mình.
Hoa Đào Nước Nam cùng Y Nhân Hai Mặt ở hai chái đông tây của vườn Thấm Huân chuyên tiếp khách.


Vì bất hòa với Vu Hoàn Chi, Giang Lam Sinh bèn vào vườn Phong Hòa của thiếu chủ Mục.
Sau khi về phòng, Nam Sương thắp đèn mài mực, bày giấy nâng bút. Nàng rời nhà mấy tháng, rất nhớ Nam Cửu Dương. Chống cằm suy nghĩ một lát, một hàng chữ nhỏ đẹp đẽ hiện đầy trên giấy.


Thưa cha, sau khi việc hôn nhân ở các Vạn Hồng không thành, con ở Phượng Dương hai ngày, phố phường náo nhiệt, rất mực hoan hỉ. Sau ngồi thuyền hơn tháng, giữa tiết tháng Mười mới tới Tô châu. Yên liễu họa cầu, tường trắng ngói đen, sóng biếc nước chảy, cảnh trí tuyệt vời, sinh thời nhất định phải cùng cha thưởng ngoạn.


Tái bút: Cha ơi, không ngờ con gặp được Vu Hoàn Chi rồi, quả thực y rất đẹp, còn đẹp hơn năm đó nữa.