Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 55: Có người hạ độc!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, chẳng lẽ trong chén trà hạnh nhân kia còn bỏ thêm gì nữa sao? Là bọn Hồng Vi sao?


Nhưng, không đúng, chén trà hạnh nhân này rõ ràng là dâng cho Hoàng hậu nương nương, bọn họ cho dù to gan cũng không dám bỏ mấy thứ có hại trong đồ của Hoàng hậu, huống hồ... Ta nhìn Diêu Ánh Tuyết, nàng ta ngã nhào xuống đất, hai mắt trợn lớn, cắn chặt hàm răng, toàn thân run rẩy.


Bộ dáng này, rõ ràng là...
"Trúng độc, có người hạ độc!"
Có người cao giọng hô lên.
Hạ độc, hai chữ vừa ra khỏi miệng lập tức khiến tất cả đều hoảng loạn, bọn cung nữ thái giám đều sợ hãi lui sang một bên, mà thị vệ xung quanh liền xông tới, rút đao khỏi vỏ, khẩn trương nhìn bốn phía.


Tức khắc, không khí trong dạ yến trở nên vô cùng căng thẳng.
Lúc này, Bùi Nguyên Hạo đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn Diêu Ánh Tuyết, nhiều người như vậy cũng chỉ có mình hắn duy trì bình tĩnh, xoay người phân phó: "Lập tức truyền thái y, cho dù thế nào cũng không thể để nàng ấy chết."
"Vâng!"


Tùy hỗ của hắn đáp lời, lập tức xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã mang theo mấy thái y trở lại, nhưng xét cho cùng Diêu Ánh Tuyết cũng là phu nhân của hoàng tử, bọn họ cũng không thể trước mặt nhiều người tùy tiện thăm khám, cho đó cung nhân mang nàng ta tới gian phòng, cung nữ cũng đi theo hầu hạ.


Người trúng độc mặc dù đã rời đi, nhưng không khí trên dạ yến vẫn vô cùng khẩn trương, ai nấy đều run rẩy sợ hãi.
Trái tim ta thình thịch mà nhảy, giống như tùy lúc có thể nhảy khỏi lồng ngực.


Sao lại thế này? Vì sao chén trà hạnh nhân lại có độc? Là ai hạ? Chẳng lẽ bọn Hồng Vi thật sự chỉ vì muốn chỉnh Diêu Ánh Tuyết mà không tiếc hạ độc Hoàng hậu sao?
Không, nhất định sẽ không!


Tuy rằng ta chỉ mới biết bọn họ mấy tháng, nhưng ta rất rõ, chúng cơ thϊế͙p͙ trong Thượng Dương cung này mặc dù không thích ai đứng trên mình, đánh nhau nháo nhào tranh giành thì có thể, nhưng chuyện liên quan tới diệt tộc, cho dù cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám.
Vậy, rốt cuộc là ai?


Lòng ta hoảng loạn mà nghĩ, Bùi Nguyên Phong ở bên cạnh vẫn luôn nhìn ta. Thấy sắc mặt ta tái nhợt, y theo bản năng tới gần, dường như muốn mở miệng an ủi: "Thanh..."
Lời còn chưa dứt đã truyền tới một thanh âm: "Nương nương, là nàng ta hạ độc."
Giọng nói này, là của Tứ hoàng tử Bùi Nguyên Sâm.


Hắn vừa thốt lên, tất cả mọi người đều khϊế͙p͙ sợ ngẩng đầu, ta cũng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Bùi Nguyên Sâm đứng yên tại chỗ, một tay nâng lên chỉ thẳng vào ta.
Đầu ta lập tức trống rỗng, mở to hai mắt nhìn hắn.


"Vừa rồi nhi thần thấy rõ, thời điểm dâng chén trà, nàng ta đã lặng lẽ động tay chân!"