Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 255: 255: Vết Thương Của Nô Tỳ Đau

Như trường kiếm sắc bén đâm vào lòng ta, nhất thời đau đớn ở bả vai ập tới khiến hô hấp cũng sắp ngừng lại.
Ta cắn răng, toàn thân nhịn không được mà phát run, không biết qua bao lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.


Trong màn đêm, gương mặt lãnh khốc vô tình khiến lòng người lạnh băng, tuy rằng không phải lần đầu nhìn thấy, rất nhiều ký ức mơ hồ ở sâu trong đầu cứ thế trào ra, mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều rất rõ ràng.
Ngươi biết, điều ta muốn là cái gì!


Nếu được, lại đây; không được, cút!
Nhạc Thanh Anh, ngươi đừng để bổn cung không thể nhịn nữa!
Ngươi ở đâu, cũng không thể đi!
!


Trong đầu lặp đi lặp lại những lời này, giống như bức người nổi điên, ta nhìn hắn, qua thật lâu mới khống chế không cho chính mình run rẩy, nhẹ giọng: "Điện hạ, là ngài kêu nô tỳ một bước cũng không được rời khỏi.
"
Tất cả đều là những gì ngài từng nói.


Hắn như cười lạnh, chậm rãi tới gần, gương mặt lãnh khốc gần trong gang tấc, chóp mũi cạnh chóp mũi, hơi thở đan xen, hắn nắm cằm của ta, lạnh giọng: "Bổn cung đúng là kêu ngươi đi theo ta, nhưng bổn cung muốn đi đâu, không phải chuyện ngươi có thể quản.
"
"! "


"Nhạc Thanh Anh, ta xác thật có chút hứng thú với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận của mình!"
"! "
"Ghen tuông, có thể, nhưng phải xem đối phương là ai!"
!
Đối phương là nàng thì không được sao?


Lời này quấn quanh ở lưỡi, không ngừng lặp lại, nhưng trước sau không thể nói ra, bởi vì cái tên đó - Nam Cung Ly Châu, đây không phải lần đầu ta nghe thấy, cũng không phải không từ miệng hắn mà nghe, ta chỉ là cho rằng, mọi thứ đã qua, hoàn toàn trôi qua.
Lại không ngờ, chỉ mỗi mình ta si tâm vọng tưởng.


Ta sao có thể ngây thơ như vậy?
Ta cúi đầu, nước mắt nóng bỏng như hạt châu trêи dây bị đứt không ngừng rơi ra, nhỏ giọt trêи tay hắn.
Tay nắm cằm ta thoáng run lên, hắn nhíu mày, đang định nói gì đó lại thấy ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu.


Nụ cười như có như không, xa vời hơn cả mây khói hiện lên trêи mặt, ta nhẹ giọng: "Nô tỳ, biết sai rồi.
"
"! "
"Điện hạ có thể buông tay không?"
"! "
"Vết thương của nô tỳ, đau.
"


Nhìn ta tươi cười, hắn lại như cảm thấy ngoài ý muốn, tròng mắt ngưng trọng nhìn ta chằm chằm, như muốn từ ta nhìn thấu gì đó, nhưng ta lại không chút phòng bị để hắn khai quật, trái tim ta, linh hồn ta, tất cả đều bày rõ trước mặt của hắn.
Hiện tại, ta chỉ cảm thấy rất mệt, rất đau!


Chậm rãi, trước mắt ngày càng tối xuống, bộ dáng hắn cũng dần trở nên mơ hồ, ta cứ thế mà rơi vào hắc ám.
Lần nữa tỉnh dậy, ta phát hiện chính mình đang ngây ngốc ở một căn phòng xa lạ.


Ngoài cửa sổ vẫn tối đen, nhưng trong phòng lại huy hoàng tráng lệ, ánh đèn lay động, trước giường, tơ vàng mẫu đơn kéo dài trong tầm mắt, rất đẹp, lại lộ vài phần tục diễm.
Nhưng ánh vào mi mắt còn có một gương mặt khác, biểu tình đạm mạc, lãnh khốc vô tình, mang theo trầm ổn không nói nên lời.