Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 254: 254: Ngươi Cũng Xứng So Sánh Với Nàng Sao

Có lẽ vì vừa trải qua biến cố ở thái sư phủ, hiện tại bên ngoài thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt, đèn đuốc sáng trưng.
Bùi Nguyên Hạo tới bên xe ngựa, dừng bước quay đầu nhìn Hoàng Thiên Bá, thoáng trầm mặc, hắn nói: "Đa tạ.
"


Hoàng Thiên Bá cúi đầu nhìn ta, trong ý cười lộ chút lãnh đạm: "Người tại hạ cứu không phải ngài, hà tất lại nói lời đa tạ?"
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo cứng lại.
Hắn nhìn ta, đột nhiên hỏi: "Như vậy, vì sao ngươi lại đến kinh thành?"


Hoàng Thiên Bá nhàn nhạt đáp: "Bởi vì tại hạ có lời hứa với Thanh Anh cô nương, cho nên mới tới kinh thành, còn về hiện tại! " Hắn quay đầu nhìn ta, "Lời hứa đó vẫn có hiệu lực, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tới tìm ta.
"
Lời hứa hắn nói, chẳng lẽ là!


Ta không khỏi ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn gật đầu với mình.
Chúng ta trầm mặc nhìn nhau, tựa như đều đã hiểu, mà Bùi Nguyên Hạo ở cạnh, sắc mặt chậm rãi trở nên khó coi.
Hắn nhíu mày, không nói gì thêm, xoay người phân phó: "Lập tức hồi cung!"
"Vâng!"


Dương Vân Huy vội an bài xuống, lập tức có người vén màn xe, Bùi Nguyên Hạo nói với ta: "Lên.
"
Thanh âm của hắn vẫn lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh hơn ngày thường, giống như rất không kiên nhẫn.


Cũng khó trách, ta chỉ bị thương một chút, so với vị mỹ nhân đệ nhất thiên triều bị dọa tới thân thể không thoải mái căn bản chỉ là chuyện nhỏ, cũng khó trách hắn lại có thái độ như vậy.
Ta nghĩ nghĩ, lại xoay người nhìn Hoàng Thiên Bá: "Hoàng gia, còn ngài?"


Nghe ta hỏi, hắn thấp giọng một câu bên tai ta, sau đó đứng thẳng người: "Ta ở chỗ đó.
"


Ta gật đầu, đột nhiên nhớ lại ánh mắt của Bùi Nguyên Sâm khi nãy, trong lòng ít nhiều vẫn không yên tâm, nhưng lại không có cách nào, hiện tại chỉ đành trịnh trọng dặn dò: "Hoàng gia, người của kinh thành đều rất nguy hiểm, ngài nhất định phải cẩn thận, đừng để bị theo dõi.
"


Hắn nhìn ta, dường như không rõ nội tình, như vẫn gật đầu: "Ừ.
"
Nói xong, ta xoay người lên xe ngựa, màn lụa vừa buông xuống, xe ngựa liền lên đường, chỉ chốc lát sau, thân ảnh của Hoàng Thiên Bá biến mất trong bóng đêm.
Không khí nơi này còn âm trầm hơn bên ngoài.


Bùi Nguyên Hạo vẫn ở đó, biểu tình trêи mặt không chút độ ấm, như vậy cũng tốt, ta ôm bả vai ngồi một góc.
Xe ngựa lên đường không nhanh, nhưng thỉnh thoảng vách tường vẫn đập vai ta.
Ta cực lực cắn môi, nhưng lơ đãng vẫn phát ra tiếng rêи rỉ, hắn lập tức mở mắt.
"Sao vậy?"


Thanh âm không hề ấm áp, thậm chí còn mang sự lạnh lẽo như ngày thường, không biết vì sao ta lại nhớ tới cái ôm hắn dành cho Nam Cung Ly Châu khi nãy, cảm giác nóng bỏng trước nay chưa từng có.
Chỉ nghĩ như vậy, trái tim bất giác trầm xuống.
Vì thế, ta ngẩng đầu mỉm cười: "Không sao.
"


Thấy ta tươi cười, sắc mặt hắn thoáng ngưng trọng, vươn tay về phía này: "Tới đây cho ta xem.
"
"Không cần.
"
"Ta nói, tới đây cho ta xem!"
"Điện hạ, nô tỳ nói không cần.
"


Có lẽ hắn chưa từng gặp ai cố chấp như vậy, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt mang vài phần lạnh lẽo, mà ta chỉ biết cúi đầu tránh đi.
Xe ngựa vẫn đi về phía trước, không khí bên trong bất giác trở nên nặng nề.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên lên tiếng, ngữ khí có chút mỉm mai.


"Ngươi đang có thái độ gì hả?"
Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh nến tối tăm, hắn cười lạnh, nét mặt thậm chí ẩn ẩn tức giận: "Ngươi cho rằng mình là thứ gì, cũng xứng so với nàng sao?".