Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 184: 184: Ám Đấu Thương Đạo

Bùi Nguyên Hạo vừa dứt lời, ta liền phân phó người bên dưới, chỉ chốc lát sau, một nồi cháo lớn được mang tới, cháo vừa nấu xong, hiện còn đang sôi sùng sục, trong không khí lập tức tràn ngập mùi thơm của gọi, những người đói bụng đông lạnh ban ngày vừa thấy, hai mắt liền sáng ngời.


Bùi Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại các ngươi nhất định đang rất lạnh và đói, muốn ăn cháo nóng cũng được, có điều bổn cung phải nói rõ, nếu các ngươi ở trêи thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, bổn cung cũng sẽ chỉ cùng các ngươi nói chuyện làm ăn!"


Những người đó vừa nghe, lập tức mở hai mắt nhìn hắn, không biết hắn đang có ý gì.


Bùi Nguyên Hạo bưng một chén cháo nóng lên, lớn tiếng: "Cháo này không phải cho các ngươi, bổn cung là muốn cùng các ngươi làm chuyện buôn bán, nếu muốn ăn, một chén các ngươi phải dùng một vạn thạch gạo tới đổi!"


Một chén cháo đổi một vạn thạch gọi, đây chính là giá trêи trời, những tên thương nhân vừa nghe xong, sắc mặt lập tức tái nhợt, một đám hai mặt nhìn nhau, không hề mở miệng.


Bùi Nguyên Hạo đương nhiên không vội, chỉ cười nói: "Nếu không có người nguyện ý mua, không sao, chúng ta cứ tiếp tục ở chỗ này ngắm phong cảnh, ăn "món ngon".
"


Hắn vừa dứt lời, Dương Vân Huy liền nháy mắt cho người bên cạnh, mỗi chỗ trêи thành lâu đều có binh lính canh gác, ngụ ý của hắn là, nếu không mua, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này ăn đói mặc rách.


Nhóm thương nhân vẫn còn ương ngạnh, nhưng người nhà bọn họ thật sự đã chịu không nổi.
Kiều thê của Lưu lão bản gần chúng ta nhất khóc lên: "Lão gia, ngài nhanh lên, chúng ta thật sự đói không chịu nổi rồi!"


Trêи đầu Lưu lão bản đã nổi đầy gân xanh, trầm giọng mắng: "Nàng thì biết cái gì? Một vạn thạch gạo, nàng có biết nhiều hay ít không?"
"Thϊế͙p͙ mặc kệ, cho dù ngài không ăn, thϊế͙p͙ không ăn nhưng hài tử của chúng ta cần phải ăn!"
"Nàng!.
"


Ông ta còn chưa dứt lời, lão mẫu thân ngồi cạnh cũng nức nở: "Hài tử, thường ngày con kiếm không ít tiền, cứ cho đi, đói như vậy, xương cốt già này thật sự chịu không nổi rồi!"


Lưu lão bản nhìn lão nương của mình, lại quay đầu nhìn thê tử, thật sự không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể đứng lên, nói: "Được, điện hạ, cháo này thảo dân mua, mua! Mua bốn chén.
"


Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn ông ta, không nói chuyện, mà người viết công văn vẫn luôn ngồi cạnh hắn lúc này liền lớn tiếng: "Lưu lão bản, bốn vạn thạch!"
Ông ta vừa nói vừa ghi chép ký lục.


Đến lúc này, mấy lão bản xung quanh cũng đều sôi nổi ngồi không yên, vội vàng xông lên lớn tiếng, có mua ba chén, có mua năm chén, người viết công văn kia không chút hoang mang ghi mà ghi chép lại, dứt một dòng mới kêu hạ nhân múc một chén cháo.


Trong nhà Lưu lão bản vốn có năm người, ông ta chỉ mua bốn chén, vốn cố gắng nhịn, nhưng rốt cuộc cũng đông lạnh đói bụng quá lâu, một khi nhìn người ta ăn hết chén cháo nóng hổi, bản thân nào chịu được, vì vậy cũng bỏ tiền ra mua một chén cháo.


Chỉ chốc lát sau, ký lục đã ghi chép được mấy trăm vạn thạch lương thực!
Ta nhìn cuốn ký lục, trong lòng thầm khen ngợi, khóe mắt cũng cười tới cong lên.
Chuyện này cuối cùng đã giải quyết xong!


Mà khi cao hứng quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, ta lại thấy hắn nhíu mày, sắc mặt tối tăm, dường như không hề cảm thấy vui vẻ.