Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 183: 183: Hạ Dân Khó Ngược Trời Cao Khó Khinh!

Phải uống nước lạnh như băng, hơn nữa còn có gió lạnh thấu xương gào thét thổi tới, những người đó cơ hồ đều đã đông cứng, nước mũi giàn giụa, tay bưng chén tới phát run, bộ dáng vô cùng chật vật.


Người già dường như đều chịu không nổi mà ngất xỉu, đám cơ thϊế͙p͙ kia sớm đã không thể tiếp tục chịu khổ, sôi nổi bắt lấy tay những thương nhân kia khóc lóc kể lể.
"Lão gia, không được, lạnh quá!"
"Thϊế͙p͙ sắp đông chết rồi."


Nhóm cơ thϊế͙p͙ vừa mở miệng thương lượng, phụ mẫu của bọn họ cũng lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, xương cốt già này của chúng ta thật sự không chịu nổi nữa rồi!"
"Mau đem đồ nóng lên, màn thầu cũng được!"


Đám thương nhân đương nhiên nhìn ra hôm nay Bùi Nguyên Hạo là cố ý khó xử mọi người, tuy rằng bọn họ có thể chịu đựng, nhưng thân nhân bên cạnh sớm đã chịu không nổi, không còn cách nào, có người đã ghé tai nhau bàn bạc xem nên mở miệng với hắn thế nào.


Mà người chủ trì đại cục này vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, gương mặt như hồ nước lạnh lùng nhìn mọi người.
Giờ khắc này, trong lòng ta cũng cảm thán, có lẽ ta thật sự suy nghĩ quá đơn giản, không đủ thâm sâu như hắn.


Nếu hắn không quyết tuyệt, trận chiến này có lẽ không thể dễ dàng dành thắng lợi như vậy.
Rốt cuộc, Lưu lão bản cũng đứng lên, cắn răng nói: "Điện...!Điện hạ..."
"Chuyện gì?"


Người nọ vẻ mặt đau khổ, run giọng nói: "Điện hạ vì nạn dân mà suy nghĩ, đúng là dụng tâm lương khổ, chúng ta cũng khắc sâu trong lòng.
Chỉ là...!Thật sự quá lạnh, thỉnh điện hạ ban chút canh..."


Hắn còn chưa nói xong, những người xung quanh đã vội vàng phụ họa, sôi nổi đứng dậy chắp tay thi lễ với Bùi Nguyên Hạo.


Lúc này, Bùi Nguyên Hạo mới buông chén trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy đi tới giữa bọn họ, nhìn đám người nước mắt nước mũi giàn giụa, hắn nhàn nhạt nói: "Các ngươi cũng cảm thấy lạnh, thấy đói bụng sao?"
Mọi người vội đáp: "Vâng vâng."


Hắn cười lạnh, nói: "Các ngươi chỉ là đói bụng một lúc, chịu gió lạnh một lúc mà thôi, như vậy đã chịu không nổi, nhưng các ngươi nhìn những người phía dưới xem, bọn họ đói bụng hơn mười ngày, chịu lạnh đã hơn một tháng! Các ngươi đói bụng, về nhà có thể ăn sơn trân hải vị, nhưng bọn họ chỉ có thể ăn vỏ cây, có người còn cắt bỏ xác chết nấu lên ăn để sống, lúc này các ngươi kêu khổ, nhưng các ngươi cúi đầu nhìn xem, rốt cuộc là ai khổ hơn!"


Thanh âm của hắn như gió cuộn sóng gầm, nạn dân bên dưới thành lâu cũng có thể nghe thấy, bọn họ sôi nổi tụ tập bên dưới, ngẩng đầu nhìn phía trêи này.


Bùi Nguyên Hạo tiếp tục: "Các ngươi ở Dương Châu đều là nhân vật có uy tín và danh dự, gia tài bạc triệu, nhưng tiền các ngươi để ở đâu, chẳng lẽ các ngươi dùng để xây tàu đi đánh bắt, hay là xuống ruộng gieo trồng? Các ngươi là dựa vào những người này chăm chỉ làm việc để thu lương thực về, từ đó mới có cơ hội kiếm tiền, nhưng hiện tại bọn họ gặp nạn, muốn các ngươi góp chút lương thực nhưng các ngươi lại né tránh, lấy một chút trong kho để đuổi bọn họ đi, thiên hạ có nhân quả như vậy sao?"


Mỗi một câu, mỗi chữ hắn nói đều rất có khí phách, nhóm nạn dân bên dưới thành lâu nghe vậy liền dâng trào tình cảm, lớn tiếng kêu: "Đúng! Điện hạ nói đúng!"
"Chúng ta chỉ là muốn sống mà thôi!"
"Cho chúng ta một ngụm cơm ăn đi, điện hạ, đa tạ điện hạ!"


Nghe đám người bên dưới ồn ào, những thương nhân trêи thành lâu đó sắc mặt xanh mét, đều không dám mở miệng nói gì.


Bùi Nguyên Hạo chậm rãi xoay người nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Quy điện của thiên triều, cửa của mỗi phủ nha đều có giới thạch minh, mười sáu chữ trêи đó hẳn tất cả mọi người đều nghe qua.
Hôm nay, bổn cung đem mười sáu chữ này tặng cho các vị..."


Ngươi bổng ngươi lộc, dân cao dân chi, hạ dân dễ ngược, trời cao khó khinh!.