Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 174: 174: Cảm Nhận Nhịp Tim Của Hắn

Tim, thình thịch thình thịch, hơn nữa còn đập rất nhanh, ta duỗi tay chống trước ngực hắn, ngón tay thon dài tựa hồ có thể cảm nhận được lồng ngực tráng kiệt, nhịp tim của hắn, từng đợt từng đợt.
Hắn cúi đầu nhìn ta, vẻ mặt không chút biểu cảm, lời nói cũng không có độ ấm: "Ngủ không ngon sao?"
"..."


"Vậy ngủ thêm một lát đi."
Dứt lời, hắn không chút do dự mà buông ta ra, tự mình đứng dậy.
Lời tuy nói là vậy nhưng ta đương nhiên không thể quên thân phận của mình, khẳng định không vì một câu của hắn mà tiếp tục ngủ.


Ta vội vàng đứng dậy, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, hai người chúng ta vẫn không nói chuyện, mãi tới khi hắn muốn ra ngoài làm việc.
Chuẩn bị mở cửa rời đi, ta mới tiến lên, gọi: "Điện hạ."
"Hả?" Hắn quay đầu nhìn ta.
"Hôm nay nô tỳ có thể ra ngoài một chuyến không?"
"Ngươi muốn đi đâu?"


"Nô tỳ muốn tới chỗ của nạn dân xem có gì có thể giúp đỡ không."
Hắn nhìn ta, chỉ để lại một câu "Sớm trở về" rồi xoay người rời đi.


Được hắn cho phép, ta không còn quá nhiều cố kỵ, thời điểm tới cửa châu phủ cũng không có ai cản đường, nhưng vừa bước chân ra ngoài liền có hai người đi theo.
Ta nghi hoặc quay đầu nhìn hai nam tử cao gầy quần áo bình thường, hỏi: "Nhị vị là..."


"Cô nương cứ tự nhiên, bọn ta phụng mệnh bảo vệ cô nương."
"Hả?" Ta không khỏi cảm thấy khó hiểu, thân phận chính mình chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, ra cửa nào cần người bảo vệ.
Ta hỏi bọn họ nhưng cả hai chỉ nhàn nhạt đáp: "Bên trêи đã căn dặn như vậy, cô nương không cần quản chúng ta."


Ta cuối cùng cũng hiểu, xem ra Bùi Nguyên Hạo vẫn không hoàn toàn yên tâm với đám người của hiệu thuốc Hồi Sinh.
Có điều hắn phái người bảo vệ ta như vậy...!Nghĩ tới đây, trái tim ta lại nhảy dựng lên, ngay cả bản thân cũng cảm nhận được hai má nóng bức.


Bị hai người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, ta vội cúi đầu, xoay người đi về phía trước.
Dọc đường đi, cho dù tuyết đang đổ, gió đang lên, mặt đất trước sau vẫn không thể mát lạnh.
Ở phía Nam, tất cả đều khác biệt.


Từ xa truyền tới rêи rỉ, trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi hôi tanh khiến người cảm tháy buồn nôn, tới gần ta mới thấy mấy nạn dân cuộn mình dưới góc tường, trong miếu thờ cũng nát, một đám người tiều tụy xanh xao vàng vọt ngồi cùng nhau, ánh mắt vẩn đục nhìn một nơi nào đó, giống hệt cái động không đáy.


Nhìn bọn họ, ta không khỏi khó chịu, vừa đi qua liền bị mấy binh lính được châu phủ phái tới duy trì trật tự nhìn thấy
Bọn họ đi qua, chắp tay: "Nhạc cô nương, người đến rồi."


Ta còn cảm thấy kỳ quái vì sao bọn người này lại nhận ra ta, nhưng nhớ lại tình cảm Bùi Nguyên Hạo ôm mình trêи ngựa, nói không chừng thành Dương Châu này ai ai cũng biết, ta ngượng tới đỏ mặt, gật đầu với bọn họ: "Các vị vất vả rồi, có cần ta hỗ trợ gì không?"


"Không không không, sao dám làm phiền cô nương?"
Đang nói chuyện, trong không khí truyền tới mùi của cháo, thì ra phía trước là xưởng cháo, một cái nồi lớn đang sôi ùng ục.
Ngửi được mùi đồ ăn, đôi mắt của mọi người xung quanh đều sáng rực, lập tức đứng lên hùng dũng xông qua đó..