Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 173: 173: Sự Dịu Dàng Hiếm Có Của Hắn

Tay ta run lên, thiếu chút làm rơi ly trà trong tay.
Mắt thấy cái ly sắp rơi xuống đất, đúng lúc này, một bàn tay to ấm áp đột nhiên duỗi tay nhận lấy ly trà trong tay của ta.
Cảm nhận được sự ấm áp của mồ hôi nơi đó, không biết tại sao, ta giống như vừa bị sét đánh, giật mình một cái.


Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn, mặt nóng tới ửng đỏ.
Mà hắn sau khi nhận cái ly tay không hề buông, ngược lại đặt cái ly lên bàn, nắm lấy tay ta càng chặt.
Ta thử nhẹ nhàng muốn rụt đi, nhưng vừa dùng chút lực, nam tử lại bỗng dưng kéo tới, làm ta ngã xuống vào lòng ngực hắn.


Ta không dám lộn xộn, cảm nhận được loại ʍôиɠ lung khi tiếp xúc như vậy, bản thân chỉ có thể run rẩy: "Điện hạ..."
"Có gì không dám trả lời? Cho dù ngươi đáp thế nào, ta cũng sẽ không trách ngươi."
"..."
Ngài không trách ta, nhưng ngài muốn ta trả lời thế nào đây?


Bị hắn xiết chặt vào lòng suốt một đêm, ngủ ngon hay không ngủ ngon, tùy tiện đáp như thế nào cũng không đúng.
Ta liều mạng cúi đầu giấu mặt đi, nhưng lại nhìn như chui sâu vào lòng của hắn.
Hắn thấy vậy khóe miệng liền cong lên lộ ra ý cười, sau đó bế ta lê, vài bước liền ôm tới giường.


Thấy hắn cúi đầu nhìn mình, ta theo bản năng nhắm chặt hai mắt, nhưng hơi thở nóng bỏng kia lại chậm rãi di chuyển trêи mặt, cuối cùng dừng lại trêи cổ.
Qua thật lâu sau, ta quay đầu, lại thấy hắn giống như tối qua ôm lấy thân thể của mình, dựa vào hõm vai mình mà ngủ.


Loại tra tấn này xảy ra trong khuê phòng thân thiết suồng sã, từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ sẽ ở cùng hắn, nhưng chuyện tương tự không phải chưa từng xảy ra, mà điều khiến ta sợ hãi chính là từ kinh hách, khủng hoảng, lo sợ bất an lúc đầu tới hiện tại ta lại cảm thấy tim mình đập có chút loạn nhịp...


Nghe tiếng thở của hắn đều đều, ta vẫn mở miệng nhẹ giọng: "Điện hạ, ngài vẫn chưa ăn gì."
"Không cần."
"Chỉ là..."
"Cứ như vậy là tốt rồi."


Hắn nói, sau đó lại thở dài một hơi, giống như không nói nên lời thỏa mãn và an ủi, chỉ có sống mũi cao thẳng vuốt ve một chút xương quai xanh của ta, cánh tay càng thêm dùng sức, cơ hồ muốn đem thân chôn sâu vào lòng của hắn.


Da thịt kề sát, ta khẽ động, thân mình hai người xuất hiện một khe hở nhỏ, hắn liền lập tức điều chỉnh tư thế của mình để cả hai lần nữa kề cận.
Giống như song sinh.
.......................
Tối hôm nay, ta hoàn toàn không chợp mắt.


Sự dịu dàng hiếm có này của hắn khiến ta như bầu trời bị mây đen che phủ mà cảm thấy bí bách, bóp chặt trái tim của ta, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Giống như có hàng trăm sợi tơ kết thành cái võng rộng miên man, vờn quanh vây hãm ta trong đó.


Cứ như vậy yên lặng qua một đêm, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, cũng chiếu lên gương mặt của hắn, hàng lông mi đen nhánh như cánh quạ nhiễm một tầng màu vàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.


Ta ngây ngốc nhìn hắn, hắn tựa như cũng cảm nhận được gì đó, hàng lông mi kia khẽ run lên, mở mắt.


Dưới hàng lông mi đen nhánh vẫn là cặp mắt sâu không thấy đáy, giờ khắc này ở đó đã không còn sự mệt mỏi và dịu dàng của tối qua, hắn khôi phục cái sắc bén và thanh lãnh của ngày xưa, một cái nhìn cũng đủ khiến ta rùng mình.


Ta theo bản năng thối lui, nhưng vừa cử động, tay hắn lại dùng lực kéo ta quay về lồng ngực của hắn..