Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 167: 167: Lưu Dân Điên Cuồng

Bởi vì chưa từng trải qua chuyện tương tự, trong lòng ta có chút sợ hãi, nhưng trước đây có đọc nhiều sách, cũng nghe nhiều sự tích xưa, ít nhiều cũng tưởng tượng ra trong đầu.
Đây là vấn đề khiến triều đình đau đầu nhất, cũng là vấn đề không dễ giải quyết.


Năm mất mùa, dân chúng sẽ nổi loạn, mà loạn như vậy không phải điều một hai người tới thì có thể xử lý.
Nghĩ tới đây, cánh tay nắm lấy vạt áo của hắn run lên.
"Đừng sợ."
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, sau đó hắn chậm rãi giục ngựa tiến lên.


Lúc này, Dương Vân Huy cũng mang theo người tới, tất cả kỵ binh tinh nhuệ đều đồng loạt tiến lên, chắn trước mặt Bùi Nguyên Hạo.
Dù sao an nguy của vị hoàng tử này mới là chuyện quan quan trọng nhất của họ.


Ngay thời khắc này, cửa thành đã không thể ngăn cản được lưu dân, "Ầm" một tiếng, cánh cửa ngã thẳng xuống đất, mấy tướng sĩ thủ thành không kịp tránh đi chỉ biết kêu rêи thảm thiết, máu tươi phun ra, khói bụi bay lên bao trùm toàn bộ.


Chỉ một thoáng, tiếng gọi ầm ĩ nổi lên bốn phía, hàng ngàn hàng vạn nạn dân phá tan mây mù, như thủy triều vọt vào bên trong.
"Mau, bên trong có thức ăn!"
"Mau đi tìm đồ ăn, mau!"
"Có đồ ăn kìa!"


Ta ngồi trong lòng Bùi Nguyên Hạo, ngây ngốc nhìn mọi chuyện diễn ra, những nạn nhân đó quần áo tơi tả, đói tới gầy trơ xương.
Bọn họ điên cuồng xông tới, ánh mắt vấn đục lộ rõ sự điên cuồng, trong lòng nghĩ, tâm tâm niệm niệm chỉ có một chữ:
Ăn!


Nhìn bộ dáng điên cuồng của những người đó, không biết trong lòng vì sao lại đau xót, nước mắt cứ thế từng giọt trào ra.


Đó khát, có lẽ trong mắt của nhiều người, đây là vấn đề không đáng được bàn tới, nhưng ngay tại thời điểm ɖu͙ƈ vọng đơn giản nhất này không được thỏa mãn thì đó chính là bi ai nhất của nhân loại.


Nạn dân tiến vừa vào thành liền điên loạn tìm thức ăn, thậm chí có người ôm mấy cái cây bên cửa thành, bắt đầu gặm vỏ.
Mấy người bán rong gần đó thấy tình cảnh này liền bỏ chạy, trong sạp còn lưu lại một ít thức ăn.


Những người đói khát vừa thấy, hai mắt liền sáng lên,lập tức hung hăng giành giật, thậm chí có người liều mạng vừa bỏ vào liền nuốt xuống.
Một màn trước mặt, tất cả mọi người đều hoảng sợ.


Mắt thấy những nạn dân kia chen chúc dẫm đạp lẫn nhau, ngay cả đáy mắt Dương Vân Huy cũng lộ vẻ sợ hãi.
Mà Bùi Nguyên Hạo, tuy hiện tại hắn không nói gì, nhưng ta có thể cảm nhận được cánh tay đang ôm eo ta ngày càng siết chặt.
"Bảo hộ điện hạ! Mau ngăn bọn họ lại!"


Thấy tình thế không ổn, Hồng Văn Toàn vội hét to.
Đám tinh binh giáp sắt cùng tướng sĩ thủ thành xung quanh hoàn hồn, vội vàng xông lên phía trước, một đám khoác tay nhau tạo thành bước tường, ngăn cản nạn dân tiếp tục.


Giống như thủy triều mãnh liệt đánh sâu vào đê, những nạn nhân kia bị ngăn cản càng không cam lòng, liều mạng hướng về phía trước, thậm chí có người ra tay đánh tướng sĩ, tình hình ngày càng hỗn loạn.


Người bị đánh tới đầu rơi máu chảy chỉ có thể lui ra sau, lập tức có người xông lên vây quanh.
Giống như một trận công thành, ta nhìn tới kinh hồn táng đảm.
Lúc này, người phía sau dùng sức ôm lấy vòng eo của ta, nhỏ giọng: "Đừng sợ."


Ta còn chưa mở miệng trả lời, hắn đã nắm lấy dây cương, con tuấn mã lập tức chậm rãi đi lên..