Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 166: 166: Tiến Thoái Lưỡng Nan

Vừa nghe hai tiếng "Bổn cung", tầng giấy cửa sổ cũng coi như hoàn toàn bị đâm thủng, những kẻ không biết thân phận của hắn giờ phút này cả kinh trợn mắt há hốc mồm, thậm chí một câu cũng không nói được.


Đám người chỉ ngây ngốc nhìn, mà Hồng Văn Toàn bò tới, toàn thân run lên bần bật, liên tục dập đầu: "Vâng, vi thần tuân mệnh."
Nói xong, hắn liền lăn lộn trở về chuẩn bị, mà Bùi Nguyên Hạo chỉ vung tay áo, lập tức đi về hướng cửa thành.


Hắn vừa nâng bước, Dương Vân Huy liền theo sau, nhỏ giọng: "Tam ca, chuyện hồi kinh..."
Bùi Nguyên Hạo dừng bước.
Mà giờ khắc này, trái tim ta cũng bị treo lơ lửng.
Dương Kim Kiều gửi tin, trong kinh nhất định đã xảy ra chuyện.
Bùi Nguyên Hạo cũng vì việc này mà từ bỏ hiệu thuốc Hồi Sinh, lựa chọn vội vàng hồi kinh.


Ai ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện liên quan tới nạn dân, ta thật không biết ta sẽ giải quyết thế nào.
Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng.
Ta khẩn trương nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn...!Sẽ ở lại sao?


Thời gian cứ thế trôi qua, hàng trăm người đứng trước cửa thành rộng lớn an tĩnh tới mức không nghe được tiếng hô hấp, ta cũng không nghe được gì, chỉ cảm thấy tim mình đập loạn, thình thịch thình thịch, ngay cả màng nhĩ cũng cảm thấy hơi đau.


Đúng lúc này, Bùi Nguyên Hạo đột nhiên xoay người đi tới con ngựa bên cạnh, nhanh chóng nhảy lên: "Tới đó trước rồi nói."
Vừa nghe được lời này, tảng đá nặng trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống.
Hắn cầm dây cương muốn phóng ngựa thẳng tới cửa thành phía Nam.


Thời điểm đi ngang qua ta, hắn cúi người nhấc ta lên.
Đầu óc một trận quay cuồng, chưa kịp định thần, cả người đã ngồi trêи lưng ngựa.


Giờ khắc này, trái tim của ta như ngừng đập, thân thể bị hắn ôm chặt trong lòng, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên tai khiến ta kinh hoàng, mà hiện tại, chính ta không nói rõ cảm xúc của mình, lồng ngực từng trận nóng dâng lên, ngay cả gương mặt cũng giống như phát sốt.


Ngựa chạy như bay, không ngừng xóc nảy, ta thiếu chút đã ngã xuống, vội vàng nghiêng người, duỗi tay bắt lấy vạt áo của hắn, gắt gao dán vào lồng ngực to rộng.
Lúc này, hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt tựa hồ hiện lên gì đó, thấp giọng: "Nắm chặt."
Nói xong, hắn lại giục ngựa chạy thẳng về cửa thành phía Nam.


Chỉ một lúc, chúng ta đã tới cửa thành phía Nam.
Nhìn từ xa, tường thành cao ngất che đậy ánh mặt trời, chỉ có gió lạnh thấu xương thổi tới, mà cùng tiếng gió, tiếng vang đập cửa càng dữ dội hơn.
Oanh...!Oanh...


Cửa thành bị người bên ngoài dùng sức đâm vào, từng trận run rẩy như đại chấn dưới chân, ngựa cũng sợ hãi hí vang.


Lúc này, Hồng Văn Toàn đã dẫn theo binh tướng châu phủ vọt tới, vội vàng phong tỏa đường lớn hướng về cửa thành, những người còn lại đều phân tán ra, mở cửa cho dân chúng chạy vào.


Tuy Bùi Nguyên Hạo đã tránh mặt, nhưng không ai rõ một khi cửa thành mở ra, nạn dân đói khát tới điên cuồng dũng mãnh vào thành Dương Châu sẽ mang tới hậu quả gì.
Chỉ tưởng tượng như vậy, lòng ta cũng sợ hãi, cánh tay bắt lấy vạt áo của hắn khẽ run lên..