Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 155: 155: Nụ Hôn Bá Đạo

"Ngươi đang oán ta, hay hận ta?"
Những lời này nghe vào tai, cảm giác chua xót từ đáy lòng đột nhiên dâng lên.
Oán? Hận.
Thì ra hắn cho rằng ta đối với hắn đang có tâm tình vậy sao?
Không khỏi cười chua xót trong lòng, tất cả rồi lại tiêu tan.


Không sai, ta dù sao cũng chỉ là một thị nữ, đứng giữa cửu trọng tam điện kia, một kẻ như ta không đáng là gì, hiện tại suy nghĩ nhiều, kết quả người khổ còn không phải ta sao?
Vì thế, ta lắc đầu: "Nô tỳ không oán, cũng không hận.
Hắn sửng sốt, chằm chằm nhìn ta, hai tay ôm chặt ta chậm rãi buông lỏng.


Ta rời khỏi lồng ngực nam tử, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lần này ta không trốn tránh, chỉ nhàn nhạt nói: "Điện hạ, ngài là người làm đại sự, Thanh Anh hiểu."
Nói xong, ta hành lễ với hắn một cái, rồi xoay người ra ngoài.


Vừa tới cửa, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập, ta còn chưa kịp có phản ứng thì một bàn tay đột nhiên dùng sức chặn cánh cửa, đóng cửa lớn lại.
Ta cả kinh, toàn thân đột nhiên bị ép xoay người.
"Ưm..." Chưa kịp nói gì, môi hắn đã in lên môi ta.


Nhưng đây không phải là hôn, mà là cắn xé và xâm lược, thừa dịp môi ta hé mở rêи rỉ, đầu lưỡi của hắn nhanh chóng tiến vào.
Ta bị hắn làm đau, theo bản năng giãy dụa trốn tránh, nhưng cánh tay bị hắn giữ chặt.
Hắn liều mạng dán chặt vào thân thể ta, ép ta sát vào cánh cửa.


"Không...!Đừng..."
Ta ở trong lòng hắn khẽ run lên, miễn cưỡng kháng cự nhưng không cách nào đẩy hắn ra.
Thân thể kề sát nóng như lửa, chậm rãi thiêu đốt da thịt ta, thân thể và cả linh hồn.


Đôi tay vô lực như bị hắn gồng xích lại, ta giãy giụa, từ miệng phát ra tiếng rêи rỉ rất nhỏ, ngay tại lúc này càng trở nên ái muội.
Không biết qua bao lâu, hắn mới rời môi ta.
Ta nhìn hắn, đôi môi run lên, một câu cũng nói không ra lời.


Điều đáng buồn không phải bản thân luân hãm, mà là sau khi luân hãm, chính mình không có cách nào thoát khỏi.
Ta cứ như vậy nhìn hắn, nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của nam tử, ta thấy bóng dáng nhỏ bé của mình trong đó, lẻ loi như một du hồn.


Hắn đang giữ lấy ta, nhưng không biết thời điểm buông tay, du hồn kia sẽ đi đâu?
Ta không biết, hắn cũng sẽ không biết ta đang nghĩ gì.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, hắn thở dài một tiếng, lần người cúi người, phủ lên môi ta.


Lúc này nụ hôn mềm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ trong khoảnh khắc hắn lại buông ta, rồi nhìn ta.
Sau đó lại là một nụ hôn khác.
Ta run lên, hắn liền dừng lại, thở dốc, khàn khàn lên tiếng: "Ngươi cái gì cũng hiểu, vậy còn chuyện này? Ngươi có hiểu hay không?"
Chuyện này...!Hắn có ý gì?


Ta ngây ngốc nhìn hắn, lại thấy hắn nhếch miệng cười, nói: "Kim Kiều nói đúng."
Đột nhiên nghe tới cái tên của nữ tử khác, ta không khỏi giật mình.
Hắn tựa như cũng cảm nhận được, đang muốn lên tiếng thì bên ngoài truyền tới thanh âm của Dương Vân Huy.
"Tam ca, Kim Kiều gửi thư.".