Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 154: 154: Ngươi Đang Oán Hay Đang Hận Ta

Nghe hắn hỏi, trái tim ta như ngừng đập, đầu ngón tay dừng trêи y phục hắn thoáng run rẩy.
Lồng ngực rắn chắc màu mật ong của hắn giống như một miếng ngọc lớn, lạnh lẽo không giống nhiệt độ của một người bình thường.


Đầu ngón tay ta lúc đầu cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhưng tại thời điểm này, ta lại cảm nhận được sự nóng bỏng của cả hai người, mỗi một động tác như phát ra tia lửa.
Hơi thở của hắn cũng dừng lại.


Ta cúi đầu, cố gắng kìm nén sự kϊƈɦ động, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng: "Hắn...!Hoàng gia là người tốt, có tình có nghĩa, có trách nhiệm.


Hắn là người có chí lớn, văn võ song toàn, là một tài năng hiếm có." Ta dừng một lát, mới tiếp tục, "Nếu ngài có thể chiêu an hắn, triều đình chắc hẳn có thêm một nhân tài."
Nói xong, ta cầm y phục của hắn gác lên cái giá bên cạnh.


Lúc xoay người, ta đột nhiên thấy Bùi Nguyên Hạo đứng ngay sát phía sau.
"Ưm." Ta cả kinh, theo bản năng lui về sau một bước.
Mắt thấy cả người sắp đụng trúng khung gỗ cạnh giường, hắn đột nhiên duỗi tay nắm lấy eo ta, kéo mạnh, cả người ta lập tức ngã vào vòng tay của hắn.


Khi hai má chạm vào lồng ngực nóng bỏng, đầu óc ta hoàn toàn choáng váng.
"Điện...!Điện hạ..."
Ta lắp bắp, vội đẩy hắn ra, lại thấy cánh tay hắn càng thêm dùng sức khiến ta không thể trốn tránh.
Ta nhìn hắn, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm mình.


Vì nhìn quá tâm trung, nó dường như hút lấy linh hồn của ta.
Ta bối rối, nghiêng đầu đi, hoảng hốt nói: "Điện hạ, xin hãy buông nô tỳ ra."
"Tại sao?"
"..." Ta nhìn hắn, tại sao gì chứ?
"Tại sao đã quay trở về, ta lại thấy ngươi không dám nhìn vào mắt ta, ngươi đang sợ cái gì?"


Ta hoảng loạn, tiếp tục dùng sức cố gắng đẩy hắn ra: "Nô tỳ không sợ."
"Không sợ?" Hắn cười nhạo, đưa tay còn lại nắm lấy cằm ta, nơi đó dùng lực khiến ta đau âm ỉ.


Gương mặt bị nhấc lên, không thể trốn tránh, ánh mắt của hắn khiến ta đột nhiên cảm thấy có lỗi, nhưng ta vẫn nói: "Hắn là người tốt, có tình có nghĩa, là người chính trực, vậy còn ta?"
"..."
"Ta không màng sống chết của ngươi, để ngươi đi theo bọn thích khách, ngươi nghĩ ta là ai?"
"..."


Ngay khi dứt lời, cơ thể ta lại thoáng run lên.
Nhớ lại hôm đó, hắn lạnh lùng nhìn thích khách kề kiếm lên cổ của ta, nhưng sự tuyệt vọng lúc đó, tới tận bây giờ vẫn khiến trái tim ta đau.
Nếu nói không oán, đó là dối lòng.


Nhưng sau khi trải qua giao dịch hôm nay, ta mới hiểu những việc hắn làm là điều nam tử đều muốn, không đơn giản vì thân phận là hoàng tử thiên triều.
Chuyện hắn làm thật sự đúng như mong muốn của ta, bởi vì hắn đã không để bất kỳ ai đổ máu.


Rốt cuộc, hắn và Hoàng Thiên Bá đều cùng một loại người, cho nên Hoàng Thiên Bá mới có thể đi ngược với mong muốn của Mộ Hoa, mà hắn, ngay cả khi đã tặng ta hoa lan khấu, nhưng điều đó không có nghĩa sinh mạng của ta có thể phá hỏng chuyện hắn cần làm.


Hắn ôm ta, chậm rãi cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào vai ta.
"Ngươi đang oán hay đang hận ta?".