Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 121: Hắn thật sự mặc kệ ta sao?

Giọng thích khách vừa dứt, những ảnh vệ đó đều theo bản năng dừng tay lại. Trong lòng cũng thoáng động, ta biết người này sẽ không lạm sát kẻ vô tội, chỉ cần ảnh vệ không động thủ, hắn sẽ không thương tổn tới ta.
Nhưng chính lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Bùi Nguyên Hạo lại truyền tới.


"Động thủ!"
Cái gì? Hai chữ này như sấm nổ bên tai, cả người cứng đờ, ta mở to hai mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia. Hắn vẫn đứng đó, như có như không mà nhìn ta, còn ảnh vệ vừa nghe lệnh liền lập tức tấn công, nhanh chóng đẩy lùi đám thích khách còn lại.


Kẻ bắt cóc ta cũng bắt đầu hoảng loạn, lớn tiếng: "Các ngươi... Các ngươi không cần mạng nàng ta sao?"


Hắn vừa dứt lời, yết hầu đột nhiên bị dùng lực, hít thở lập tức không thông, gương mặt đỏ bừng lên. Ta vẫn mở hai mắt nhìn người bên đó, khuôn mặt vẫn không chút động dung, mà bóng đêm thâm trầm càng khiến hắn trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng vô cùng đau đớn, hắn... Hắn...


Hắn thật sự mặc kệ ta sao?
Trong lòng như bị con dao đâm trúng, theo hô hấp mà run rẩy từng trận đau. Giờ khắc này, Dung Vân Huy cũng vọt ra, thấy tình cảnh trước mắt, hắn vội chạy tới bên người Bùi Nguyên Hạo: "Tam ca..."


Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo không hề thay đổi, giọng nói vẫn lạnh lẽo như vậy, thậm chí còn mang theo một tia âm trầm tàn nhẫn: "Mau! Bắt lấy chúng!"


Đám ảnh vệ vừa nghe liền ra sát chiêu, ép thích khách không còn đường lui, lập tức có người bị thương, máu tươi nhuộm đỏ đao kiếm. Ta chỉ cảm thấy màn đêm mỗi lúc một tối, giống như hô hấp của ta lúc này càng ngày càng nhẹ.


"Các ngươi..." Người phía sau thấy vậy liền hung hăng quát, "Các ngươi tưởng ta không dám sao?"
Nói xong, hắn giơ chủy thủ lên cao, nhắm ngay bả vai ta mà đâm xuống.
Lúc này, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, Dương Vân Huy nhìn Bùi Nguyên Hạo: "Tam ca, huynh thật sự... Mặc kệ nàng ấy sao?"


Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn đám ảnh vệ đó, đôi mắt cơ hồ đã đỏ lên, nhưng thân thể vẫn lạnh lẽo như vậy, không hề nhúc nhích.
Thân là Hoàng tử sao có thể để kẻ khác uy hϊế͙p͙, huống chi con tin... Là ta.
Giờ khắc này, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ đợi đao kia đâm xuống.


Nhưng không ngờ, ngay lúc này lại có tiếng nổ động trời vang lên, ta cả kinh, vội vàng mở mắt.
Thế cục trong khoảnh khắc đã thay đổi.


Sương khói mang theo vị cay bao trùm tất cả, bọn ảnh vệ cũng theo đó mà thoái lui, vội vàng bảo vệ Bùi Nguyên Hạo, mà bọn họ vừa thu tay thì đám thích khách lập tức quay người lui về. Mấy kẻ đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng nhìn lên tường cao, nơi đó có bóng người hiện lên, nhưng lại nhanh chóng biến mất.


Là viện thủ của bọn họ sao?
Ta ngẩn ra, còn chưa phản ứng thì đám thích khách đã nhanh chóng quyết định: "Lui!"


Vứt dứt lời, ta cảm thấy cả người bay lên, những người đó thế mà bắt theo ta, phóng người nhảy lên tường cao. Ta quay đầu nhìn những người bên dưới, trong đó còn cả đôi mắt đen nhánh mang theo mấy phần tức giận đang chằm chằm nhìn ta.