Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 120: Bắt cóc con tin

Ta vừa nghe liền sợ tới toàn thân run rẩy.


Nhưng người che miệng ta lại nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Đừng quên quy tắc của chúng ta, không giết người vô tội, không giết phụ nữ và trẻ con. Hôm nay chúng ta tới tìm đồ đã là lừa gạt hộ pháp, làm hỏng quy củ, nếu còn làm sát kẻ vô tội thì càng khó nói chuyện với ngài ấy."


Vừa nhắc tới "hộ pháp", đám người xung quanh đều lộ ra ánh mắt kính sợ, bọn họ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu đồng ý.
"Ngươi nói cũng đúng."
"Đi thôi, đồ trong nội viện, tốc chiến tốc thắng!"
"Được."
Mấy người kia gật đầu, sau đó lập tức bay vào nội viện.


Người che miệng cúi đầu nhìn ta, trầm giọng: "Cô nương, chúng ta không lạm sát kẻ vô tội, nhưng cô nương tốt nhất đừng mở miệng nói bậy, nếu không... Đao kiếm vô tình, tới lúc đó làm bị thương cô nương cũng là chuyện dễ hiểu. Chuyện lần trước, cô nương không muốn phát sinh lần nữa đúng không?"


Xem ra người này tuy là thích khách nhưng vẫn giữ được đạo nghĩa, ta nghĩ nghĩ, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu.


Người, rốt cuộc vẫn tham sống sợ chết, đây cũng không phải chuyện mất mặt gì. Ta muốn sống, đương nhiên không muốn dính líu tới đao kiếm, huống hồ bọn họ tới đây không phải hành thích, mà chỉ là tìm thuốc giải.


Vì thế, ta ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, nhưng vì sống lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo khiến cả người run rẩy. Ta chỉ hy vọng bọn họ tìm được dược liệu, nhanh chóng rời đi.
Nhưng, trong lòng lại nghĩ tới một chuyện.
Bùi Nguyên Hạo sẽ để bọn họ dễ dàng lấy được giải dược vậy sao?


Một nén nhang trôi qua, đám người đó vẫn chưa trở về, trong lòng không khỏi bất an, ta nôn nóng nhìn vào bên trong, nhưng bước chân chưa từng dời đi.
Đúng lúc này, nội viện truyền tới tiếng hét.
"Trúng mai phục, rút mau!"


Tiếng hét phá vỡ bầu không khí yên lặng của màn đêm, ngay sau đó, sau bức tường truyền tới tiếng đao kiếm va nhau, ánh lửa nổi lên bốn phía, tuy nhìn không thấy nhưng ta vẫn đoán được bên trong đang đánh nhau kịch liệt.
Quả nhiên, Bùi Nguyên Hạo sớm đã có chuẩn bị.


Ta quay đầu liền thấy mấy người mặc đồ thị vệ xông ra, sau đó là đám ảnh vệ đuổi theo phía sau.
Giữa đám người đó, một nam tử cao lớn nghiêm nghị đứng ở cửa lớn đại viện, cả người toát ra sát khí.
Bùi Nguyên Hạo!


Hắn lạnh lùng nhìn đám thích khách chống đỡ yếu ớt, ra lệnh: "Bắt lấy!"


Lời vừa dứt, ảnh vệ lập tức xông lên. Mấy thích khách không kịp phòng bị, hơn nữa nhân lực ảnh vệ quá đông, bọn họ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, liên tiếp mấy người bị thương, chỉ còn vài kẻ vừa đánh vừa lui đi về phía ta.


Một ảnh vệ xông tới, thấy ta đứng trong góc liền cảm thấy cả kinh, mà Bùi Nguyên Hạo vừa ngẩng đầu cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Các ngươi đừng tới đây!"


Một thích khách bắt lấy ta lộ ra trước, một tay bóp yết hầu, một tay đặt thanh chủy thủ trên cổ của ta, lớn tiếng: "Nếu các ngươi còn qua đây, ta sẽ giết nàng!"