Một đời có nhau

Phần 5

- Mẹ ơi

Vân Quỳnh chạy nhanh trên những bậc thang, miệng gọi mẹ vang lên. Bà Quang từ trong bếp chạy vội ra, hỏi to:

- Chuyện gì mà ồn ào vậy Quỳnh?

- Mẹ coi nè đẹp không?

Dang hai tay xòe một vòng trước mặt bà Quang, rồi Vân Quỳnh chạy đến trước tủ kính thích thú ngắm mình Chiếc áo mới may quả thật là đẹp, lớp voan mỏng, rủ mềm làm cho chiếc áo như một lớp mây trắng vây bọc quanh người khiến Vân Quỳnh càng ngắm càng thấy thích. Lớp vải trắng mờ như những lớp sa mỏng bao phủ làm hai cánh tay trắng mịn của cô càng thêm đẹp. Và tà áo mềm mại cứ phất phơ theo bước đi khiến dáng vẻ cô càng thêm thanh thoát.

Ngồi ngắm nhìn con gái, bà quan thầm hãnh diện.Tuy không có con trai, nhưng ông bà không lấy đó làm phiền.Vì thật sự có một cô con gái như Vân Quỳnh cũng là một điều vô cùng hạnh phúc rồi. Cả hai ông bà đều yêu quý con gái, và Vân Quỳnh cũng rất tỏ ra xứng đáng với tình yêu đó.

Bà Quang hỏi Vân Quỳnh:

- Đi đâu bây giờ mà mặc áo đẹp thế hở con?

Vân Quỳnh lại xoay người thêm một vòng nữa, cô nghiêng đầu hỏi mẹ:

- Đẹp thật không mẹ?

Choàng tay qua cô con gái bà quan dịu dàng:

- Con gái mẹ lúc nào mà chẳng đẹp.

- Là con muốn hỏi chiếc áo này cơ mà?

Đẩy con gái ra xa một chút, bà Quang nghiêng đầu ngắm nghía. Rồi bà gật đầu:

- Đẹp lắm chiếc áo này vừa sang trọng vừa thanh nhã, con thật là khéo chọn đấy

Vân Quỳnh cười sung sướng trước lời khen của mẹ:

- Vậy mà hôm đó con thấy loại vải này mỏng quá đã không định may đó mẹ. Nhưng bác Phương đã cam đoan với con là bác ấy sẽ làm cho chiếc áo không mỏng một chút nào.  Con có ngờ đâu bác ấy lại may hai lớp thế này. Phải công nhân là bác Phương may khéo thật

Bà Quang đồng ý với Vân Quỳnh

- Bác ấy may khéo có tiếng từ hơn hai mươi năm nay rồi cơ mà, đâu phải bây giờ mới may đẹp đâu. Nhưng chiếc áo đẹp là một chuyện, thêm con gái mẹ mặc vào lai càng đẹp thêm nữa vậy chứ.

Vân Quỳnh nũng nịu:

- Mẹ cứ khen hoài, không sợ lỗ mũi con nổ tung ra hay sao vậy?

- Thời bây giờ có mỹ vịên mà. Lỡ có bị như thế thì mẹ sẽ cho con tiền đi sữa lại  có sao đâu. Nhưng mà này, con chưa trả lời mẹ là con định đi đâu đấy nhé?

Vân Quỳnh nghiêng đầu

- Khi nảy thì con chỉ mặc thử áo thôi. Nhưng thấy mẹ khen cả áo lẫn con nên con thay đổi ý định rồi.

Bà Quang ngạc nhiên:

- Lại thay đổi ý định! Con đừng có nói là rủ mẹ đi shop đấy nhé.

Vân Quỳnh lắc đầu:

- Không đâu, con biết là chiều nay mẹ phải làm món gà đút lò cho ba về ăn mà, phải không? Như thế thì mẹ đâu có đi được. Con chỉ định đến công ty tìm ba thôi.

Bà quang lắc đầu:

- Lại đến khoe áo đẹp với ba, phải không?

Vân Quỳnh cười khúc khích:

- Mẹ biết hết trơn, không có gì con có thể giấu mẹ đươc hết vậy.Nhưng mà hôm nay ngoài việc khoe áo đẹp với ba, con còn đến kéo ba về đúng giờ cho mẹ nữa đó.

Ba Quang ngạc nhiên:

- Mẹ đâu có nhờ. Nhưng mà kéo ba về đúng giờ để làm gì?

- Thì để cho món gà đút lò của mẹ được ăn đúng lúc chứ làm gì nữa.Thôi, con đi nha mẹ.

Bà Quang vội dặn:

- Này, chạy xe cẩn thận nhé con.

Vân Quỳnh lắc đầu:

- Con không đi xe đâu mẹ ơi.Con đi taxi rồi về với ba.

Bà Quan gật đầu:

- Vậy thì được, nhưng hai cha con có về ngay hay không?

- Con cũng chưa biết. Nhưng nếu có chuỵên gì thì con sẽ nói ba gọi về cho mẹ.

Vân Quỳnh tung tăng bước ra cửa, bà Quang trìu mến nhìn theo con gái. Sắp làm cô giáo đến nơi rồi mà cứ như trẻ con ấy thôi.

Khi Vân Quỳnh đến phòng ông Quang thì cũng gần hết giờ làm biệc. Đẩy cửa bước vào, cô thấy cha đang cắm cúi xem một xắp hồ sơ dày cộm. Vân Quỳnh

gọi lớn:

- Ba!

Ông Quang chỉ rời mắt khỏi công việc trong một giây để ngước lên cười với con gái rồi lại cuối xuống với công việc của mình. Sà xuống thành ghế của cha, Vân Quỳnh nũng nịu:

- Gần hết giờ rồi sao ba còn làm việc hoài vậy?

Vẫn không rời mắt khỏi công việc, ông Quang choàng tay qua ngang lưng Vân Quỳnh, âu yếm:

- Ba làm hết việc chứ đâu có hết giờ con gái.

- Nhưng mà ba cũng phải liệu chừng chứ, cứ cố gắng làm như thế này thì sức nào mà chịu được.

Ông Quang cười với Vân Quỳnh, ông trêu con gái:

- Nhưng mà ba lại không có người để phụ nên phải cố gắng thôi. Có mỗi cô con gái thì lại cứ thích làm cô giáo cho oai, đâu có muốn làm thư ký riêng cho ba.

Vân Quỳnh nghiêng đầu:

- Ba cứ nhắc chuyện này hoài, con đã nói là không có năng khiếu kinh doanh mà.

Thấy con gái xụ mặt xuống ông quang dỗ dành:

- Thôi thôi ba chỉ nói chơi thôi mà, có phải là ba trách con đâu. Nào tới kiếm ba có chuỵên gì không?

Vân Quỳnh được ba dỗ dành nên quên ngay chuỵên giân hờn. Cô ngả đàu vào vai cha:

- Con tới kiếm ba cùng về với ba.

- Vậy chứ xe con đâu mà lại về với ba?

-  Con để ở nhà.

Ông Quang ngạc nhiên:

- Con từ đâu về đây vậy?

- Con từ nhà tới đây.

Ông Quang nhìn Vân Quỳnh với vẻ ngạc ngiên rõ rệt:

- Như vậy nghĩa là sao?

- Thì con từ nhà tới đây với mục đích là đón ba mà. Hồi nảy con đi taxi, còn bây giờ thì ba đưa con đi chơi một vòng trước khi về nhà.

Ông Quang lắc đầu:

- Hôm nay ba không về sớm được đâu. Một lát ba phải đi gặp một khách hàng, làm sao đưa con đi chơi được?

Vân Quỳnh xụ mặt:

- Vậy là uổng công con rồi.Bữa nay con mặc áo đẹp để đi chơi với ba nè, ba thấy chưa?

Ông Quang nghiêng đầu ngắm con gái:

- Vậy mà nảy giờ con không nói để ba ngắm con gái ba sớm hơn. Nhưng mà bây giờ mới ngắm thì cũng chưa trễ phải không?

- Ông gật gù – Đẹp lắm con gái ba đẹp lắm.

- Vân Quỳnh nhõng nhẻo:

- Ba phải nói rõ là chiếc áo đẹp hay con đẹp mới đươc.

Ông Quang cười xòa:

- Thì cả hai cùng đẹp chịu chưa.

- Vậy mà không đi chơi thì uổng lắm đó ba.

Ông Quang cũng tỏ ra tiếc:

- Tại ba lỡ hẹn rồi, Thôi để hôm khác nha con gái?

- Bữa khác con lại không có hứng thú thì làm sao mà đi? – Rồi như sực nhớ ra, cô vội nói – Mà ba ơi! Mẹ bảo ba phải về đúng giờ đó.

Ông Quang ngạc nhiên:

- Chi vậy? Ở nhà có chuyện gì à?

Vân Quỳnh lắc đầu:

- Không. Nhưng bữa nay mẹ làm món gà đút lò. Nếu ba không về đúng giờ thì ăn đâu có ngon nữa.

Ông Quang tiếc rẻ:

- Uổng quá! Nhưng mà thôi, con gái về ăn với mẹ đi.

- Nhưng con không có xe thì làm sao mà về?

Ông Quang suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Hay là vầy, để ba gọi điện cho mẹ nói là khoan vội làm món ăn đã. Còn con thì đi với ba tới gặp khách hàng luôn.

Vân Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy:

- Thôi đi, theo ba cứ phải ngồi thật yên để nghe chuyện mua bán, chán thấy mồ. Con không đi đâu. Để con về một mình được rồi.

- Nhưng mà ba lại không yên tâm, giờ cũng muộn rồi.

Vừa nói, tiếng gõ cửa vang lên. Ông Quang nói vọng ra:

- Mời vào!

Cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng, rồi Mạnh Kha bước vào. Anh cúi đầu chào ông Quang. Còn Vân Quỳnh anh chỉ mỉm cười để thay cho lời chào. Ông Quang hỏi:

- Có chuyện gì đó câu Kha?

Mạnh Kha ngạc nhiên:

- Hồi trưa, bác bảo cháu đi với bác để gặp chủ đầu tư mà. Bác thay đổi ý kiến rồi sao ạ?

Ông Quang vỗ trán:

- À suýt nữa thì tôi quên mất. Nhung mà này, chắc là tôi phải nhờ cậu một việc khác, cậu khỏi phải đi với tôi nữa.

Mạnh Kha sốt sắng:

- Dạ, là chuyện gì bác cứ nói đi ạ.

Chỉ tay vào Vân Quỳnh, ông Quang nói:

- Tôi nhờ cậu đưa con gái về giùm.

Vân Quỳnh bật kêu lên:

- Ba! Không cần đâu ba. Con về một mình được mà.

Mạnh Kha ngỡ ngàng nhìn ông Quang. Ông vừa đưa ra cho anh một việc khá bất ngờ, khiến anh cũng không kịp nói gì.

Ông Quang vỗ vào tay con gái:

- Để cậu Kha đưa về cho ba an tâm, con gái ạ – Quay sang Mạnh Kha, ông tiếp – Hôm nay, Vân Quỳnh tới để đi chơi với tôi, nhưng mà tôi lại bận nên không đi được. Vậy tôi nhờ cậu đưa con gái tôi đi chơi một vòng thành phố rồi về nhà, được không cậu Kha?

Vân Quỳnh níu tay cha:

- Không cần đâu ba, con về một mình được mà.  Anh Kha cứ đi lo công việc với ba tôi đi.

Ông Quang cương quyết:

- Cũng không cần Kha phải có mặt đâu, một mình ba cũng trao đổi với người ta được mà.

Mạnh Kha lên tiếng:

- Để cháu đưa Vân Quỳnh về, thưa bác.

Ông Quang vui vẻ.

- Vậy thì tôi yên tâm rồi, Vân Quỳnh đi chơi với anh Kha một bữa thử coi có vui không. Nhưng cậu nhớ đừng đưa con gái tôi đi chơi khuya quá nhé,  khoảng chín giờ về là được rồi.

- Cháu biết rồi, thưa bác.

- Vậy cậu về lấy hố sơ thiết kế qua đây cho tôi. Còn cậu chuẩn bị đi đi.

Biết là ý cha đã quyết thì không thể cãi lời, vả lại Vân Quỳnh cũng thấy có cảm tình với anh kỹ sư của ba nên cô không phản đối nữa. Cô nói với ông Quang:

- Vậy để con gọi điện về cho mẹ.

Ông Quang gật đầu:

- Để ba gọi cho, con khỏi phải lo. Thôi, con đi chơi với cậu Kha đi, vui vẻ nha con gái.

- Vậy con đi nha ba.

- Thưa bác, cháu đi.

Mạnh Kha sánh vai Vân Quỳnh đi ra cửa, ông Quang nhìn theo mà thầm nghĩ tới một điều. Giá như hai đứa mến nhau thì thật là tốt. Ông thấy mình quý chàng thanh niên này và ước ao có một chàng rể như thế. Vì như vậy thì ông không còn phải lo sự nghiệp của ông không có người nối nghiệp nữa rồi. Vì con rể mà tốt thì có khác gì con trai đâu, nó sẽ làm để lo cho con gái ông mà.

Khi ý nghĩ đã thành hình trong đầu, ông Quang thấy tâm đắc với điều mình vừa nghĩ. Và ông biết mình phải làm gì để điều dó trở thành hiện thực.