Một đời có nhau

Phần 4

Mạnh Kha vừa thay xong quần áo thì tiếng chuông vang lên inh ỏi ngoài cửa, anh nhíu mày:

- Ai mà lại đến giờ này vậy nhỉ? Vừa về đến nhà đã có người đến làm phiền rồi, thật có muốn nghỉ ngơi một chút cũng không xong. Tuy thầm bực mình như thế nhưng Mạnh Kha cũng bước ra mở cửa. Vừa mở ra thì hai ba bóng người đã ập vào, cùng với tiếng cười nói ồn ào:

- Hay thật! Tối thứ bảy mà mày cũng chịu ở nhà hay sao?

Mạnh Kha đã nhận ra những người vừa mới đến chính là những người bạn thân thiết của anh hôm nào. Anh cười thật vui:

- Nói tao mà không nghĩ lại coi, tụi mày cũng như thế thôi chứ gì.

Thắng cười lớn:

- Làm sao tụi tao cũng như mày được? Tụi tao đang đi chơi, tới mày là mục tiêu thứ  nhất, rồi sau đó còn điểm thứ hai, thứ ba. Nhưng còn mày thì lại khác, mày đâu có ý định đi chơi đâu nào?

Mạnh Kha vừa quay vào vừa cười:

- Tao vừa từ công trình về đây, mệt muốn đứt hơi, mà tụi mày bảo tao đi đâu nữa bây giờ?

- Lúc chiều thì mày mệt vì công việc, chứ bây giờ đi chơi để giải trí thì sợ gì mệt?  Mau thay quần áo đi với tụi tao đi!

Ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, Mạnh Kha duỗi dài đôi chân, đầu dựa vào lưng ghế. Anh lắc đầu:

- Thôi tụi mày tha cho tao đi, tao mệt quá trời quá đất rồi, không đi nổi nữa đâu.

Toàn kéo tay Mạnh Kha:

- Làm biếng vừa thôi mày. Dậy mau đi! Hôm nay đặc biệt mà.

Mạnh Kha ngạc nhiên:

- Ngày gì mà đặc biệt?

Thắng nhanh nhảu vọt miệng:

- Thằng Toàn vừa trình luận án thành công sang nay. Tối nay nó đãi hai đứa tụi mình.

Mạnh Kha bật ngay dậy, anh nhìn bạn reo to:

- Thật không? Vậy mà nãy giờ tụi mày không nói sớm. Chút nữa thì tao đã trở thành kẻ vô tình rồi. Được! Chờ tao năm phút, tao thay quần áo ngay tức thì.

Nói là làm liền, Mạnh Kha chạy ngay vào phòng trong, thay quần áo thật nhanh. Chỉ trong chớp mắt, anh đã trở ra ngoài.Trông Mạnh Kha lúc này thật phong độ với chiếc quần Jean bạc màu và chiếc áo Pull ôm sát thân hình nở nang, cân đối của anh. Thắng trầm trồ:

- Thằng Kha ngày càng phong độ. Có bao nhiêu em chết mê chết mệt vì mày rồi hở Kha?

Vừa chải đâu, Mạnh Kha vừa cười cười:

- Lo làm ăn tối tăm mày mặt, còn thì giờ đâu mà ở đó mà đếm xem có bao nhiêu em?

Toàn cười:

- Làm ăn thì làm ăn, chuyện mấy em thì cũng phải có lúc giao thiệp chứ. Mày cứ làm như mày là một cái máy, cứ khởi động lên là chỉ biết làm hay sao?

Mạnh Kha thản nhiên gật đầu:

- Chứ còn sao nữa. Tao bây giờ chỉ biết có vắt hết sức lực ra mà làm. Tụi mày biết hoàn cảnh của tao mà, muốn đổi đời thì phải cố gắng chứ.

Câu nói của Kha làm mọi người cùng lặng người đi một lúc, không khí trong phòng trầm hẳn xuóng. Một lúc sau, Toàn lên tiếng:

- Nè, không định đi nữa hay sao mà ngồi im như vậy? Đừng để tao xui chứ.

Mạnh Kha đứng lên:

- Nào đi nhanh lên, kẻo tao đổi ý bây giờ.

Hai chiếc xe gắn máy lao đi thật nhanh.Thì ra, dù họ là những chàng trai trưởng thành, họ cũng còn những giây phút sôi nổi trẻ trung như những cậu thiếu niên. Toàn đi thẳng tới tiệm ăn. Anh dừng xe lại và quay sang hỏi Mạnh Kha:

- Ăn ở đây nhé?

Mạnh Kha gật đầu:

- Mày là chủ xị mà, tự do chọn địa điểm.

- Vậy thì vào đây ăn đặc sản.

Ba chàng thanh niên vui đùa suốt trong bữa ăn. Mấy lon bia làm cả ba cùng chếnh choáng, Mạnh Kha hứng chí rủ rê:

- Tới vũ trường chơi đi.

Thắng hưởng ứng ngay:

- Chuyện đó, tao không phản đối.

Toàn ngần ngại:

- Có nên không? Tụi mình đi nghe nhạc, uống café thôi.

Mạnh Kha lắc đầu:

- Mày cù lần vừa thôi, cứ như thể là anh Hai Lúa vừa mới lên thành phố vậy. Giờ này mà uống café cái gì? Bộ đêm nay không muốn ngủ hả? Mau đi theo tụi tao không được ý kiến ý cò gì nữa.

Nói xong, Mạnh Kha đứng lên đi ngay, Thắng cũng nối gót theo sau, Toàn không còn cách nào khác hơn là đi theo hai người bạn. Tới vũ trường Sao Đêm, Mạnh Kha tấp xe vào. Anh nói với hai bạn:

- Mình vô đây nha?

Thắng cười:

- Mấy cái vụ này, tao cho mày làm chủ xị từ đầu tới cuối luôn. Tao chỉ chấp hành thôi.

Mạnh Kha cười thích thú, anh hất hàm xang phía Toàn:

- Thế còn mày thì sao?

Toàn nhún vai:

- Theo tụi mày chứ sao bây giờ.

- Vậy thì gửi xe mau.

Giao xe cho bãi, ba anh chàng kéo nhau vào vũ trường. Mới đầu, bóng tối làm cho Toàn không nhìn mọi vật. Anh nheo mắt và cố gắng nhìn, dần dần anh đã quan sát được toàn cảnh vũ trường. Trên piste, khá đông người đang quay cuồng với điệu Chachacha sôi động.

Mạnh Kha tỏ ra rành rẽ, anh đưa hai người bạn mình đến một bàn trống kê gần piste. Anh giải thích:

- Ngồi đây gần piste, thích hơn.

Mạnh Kha giơ cao tay lên vẫy, một cô gái bước đến bên. Trông thấy anh, cô ta reo lên:

- Ôi, anh Kha! Lâu quá mới được gặp anh đấy nhé. Anh biến đi đâu mà mất tiêu vậy?

Mạnh Kha cười cười:

- Biến đi trốn chứ đi đâu.

Cô gái cũng cười theo:

- Làm gì mà phải trốn? Bộ anh làm con gái người ta có bầu rồi bị bố già truy đuổi hay sao?

Mạnh Kha lắc đầu:

- Chuyện đó thì có gì mà phải trốn? Cô nào mang bầu thì mình cưới luôn, bố vợ làm sao còn truy đuổi được nữa. Anh đi trốn đây là vì thiếu nợ người ta đó chứ, ở lại là tiêu đời rồi.

Cô gái cũng cười theo Kha. Cả hai thoải mái nói cười không để ý gì đến sự khó chịu của Toàn. Anh vốn không quen với cách sống xô bồ và những lời nói buông thả như vây. Vì thế, vừa mới bước vào anh đã thấy mình dị ứng ngay với cái không khí này.

Mạnh Kha nói với cô gái:

- Cho bọn anh cái gì uống đi.

- Mấy anh muốn uống gì?

Mạnh Kha quay sang hai bạn:

- Uống gì? Rượu hả?

Thắng cười:

- Gì cũng được.

Toàn lắc đầu:

- Cho tao nước ngọt được rồi.

Mạnh Kha vỗ mạnh vào vai bạn:

- Mày mới rời vú mẹ hay sao mà vào đây còn đòi uống nước ngọt? Ít nhất thì cũng phải uống bia chứ. – Quay sang cô gái, anh hất hàm – Thôi, mang cho anh mấy lon bia đi. Thằng bạn anh khó tính quá, không chịu uống rượu rồi.

Cô gái cười duyên với Kha:

- Có ngay! À! Anh muốn cho gọi mấy cô?

Mạnh Kha cười:

- Mấy thằng bạn anh hiền lắm, em cho mấy cô nào hiền hiền một chút ra nói chuyện chơi thôi.

Cô gái nhún nhảy đi vào. Thắng tò mò nhìn bạn:

- Cô này phải cỡ chị Hai tụi mình, vậy mà mày cứ anh em ngọt sớt vậy?

Mạnh Kha lắc đầu:

- Coi vậy chứ mấy con nhỏ này còn nhỏ xíu hà, không có lớn hơn tụi mình đâu. Nhiều em còn chưa đủ mười tám tuổi nữa là. Như em vừa rồi đó, mới chỉ hai mươi thôi, nhưng bề dày thành tích thì nhiều lắm đó.

Thắng ngạc nhiên:

- Vậy mà tao cứ nghĩ là cô ta già hơn tụi mình chứ.

Mạnh Kha cười xòa:

- Già hơn hay không cũng chẳng sao. Ở cái nơi này thì những mối quan hệ kiểu này chỉ là tiền trao cháo múc, cứ xong là thôi đâu cần gì phải biết tuổi tác của nhau.

Bia đã được mang ra, ba cô gái cũng đã đến ngồi chung bàn với ba người. Toàn nói với cô gái ngồi bên mình:

- Tôi không cần cô chăm sóc mà tôi cũng không khiêu vũ đâu. Vì vậy, nếu cô thích thì cứ ngồi đây chơi. Còn cô không thích thì cứ đi chỗ khác, tùy ý cô.

Cô gái có vẻ không bằng lòng:

- Anh chưa tiếp xúc với em mà đã chê rồi à?

Toàn lắc đầu:

- Không phải, cô đừng có hiểu lầm như thế. Chỉ tại tôi không biết uống rượu, mà cũng chẳng biết khiêu vũ nên không muốn làm phiền cô làm gì. Nhưng nếu cô thích ngồi đây chơi thì tôi cũng không cản đâu.

Cô gái ngúng nguẩy đứng lên:

- Tôi tới đây để làm việc chứ không phải để ngồi chơi.

Nói xong, cô ta bỏ đi một nước. Mạnh Kha đang đùa giỡn với cô gái khác quay sang:

- Mày làm gì kỳ vậy hả Toàn? Có người phục vụ mà mày còn khôngchịu nữa hay sao?

Toàn cau mặt:

- Mày kệ tao đi, cứ lo chuyện của mày đi.

Mạnh Kha vẫn cười:

- Thì mặc kệ mày, tao có nói gì đâu. Tao cũng có niềm vui của tao chứ, nhưng tao chỉ ngại mày ngồi một mình sẽ buồn mà thôi.

Toàn xua tay:

- Tao không sao, mày cứ yên tâm. Tao ngồi đây coi mọi người khiêu vũ cũng thấy hay hay, bao giờ chán thì tao sẽ tự về.

Mạnh Kha bỏ mặc thằng bạn thân của mình, anh quay sang cô gái, lại chúi mặt vào cổ cô gái và cười đùa rúc ríc với nhau. Thắng cũng chụm đầu với cô gái khác nói chuyện nho nhỏ. Một lát sau, Mạnh Kha kéo cô gái ra piste, Thắng cũng nối gót theo sau.

Toàn nhìn theo hai bạn, lắc đầu. Anh không thể ngờ được là hai thằng bạn thân thiết của anh vốn hiền lành là thế, mà chỉ mới ra đời không bao lâu đã giỏi tài ăn chơi đến thế. Cứ nhìn cử chỉ thành thạo của Mạnh Kha khi khiêu vũ với cô gái kia thì biết, chắc chắn là hắn ta đã lui tới đây rất nhiều rồi.

Cuối cùng, Toàn rời khỏi vũ trường khi cuộc vui nơi đó đang còn náo nhiệt, khi hai người bạn của anh còn đang quay cuồng trong tiếng nhạc rộn rang.

Cho xe chạy chầm chậm trên đường phố đã vắng bong người, Toàn suy nghĩ miên man. Anh nhớ đến gia đình của mình, nhớ đến căn nhà thân yêu mà anh đã rời xa. Anh nhớ đến những ngày vui của thời học sinh thật đẹp của anh và những người bạn thân thiết. Thế mà giờ đây, Toàn lại thấy hình như cái tình cảm đó đã không còn được như xưa nữa. Dù là tính anh không ủy mị xưa nay, thế mà giờ đây anh cũng thấy lòng mình vương một chút tiếc nuối.