Một đời có nhau

Phần 14

Mạnh Kha cho xe phóng nhanh, anh cảm thấy trong người khó chiụ sau một ngày lăn lóc dưới công trường. Cái nắng gay gắt của buổi trưa hè cộng với cát bụi khiến người anh cứ hừng hực nóng và râm ran ngứa. Giờ này thì Mạnh Kha chỉ mong được tắm mát một cái và lăn ra ngủ một giấc cho thật đã.

Thế nhưng khi nghĩ tới chuyện trơ về nhà chỉ có một mình thì mạnh khoa lại thấy chán. Anh đã nhiều lần mời cha mẹ anh lên ở, nhưng không lần nào ông bà ở chơi quá một tuần. Cha mẹ anh vốn là những nông dân chân chính, đã nhiều đời nay họ gắn bó với ruộng đồng.Vì thế,họ không thể nào xa rời được khung cảnh quen thuộc của ruộng đồng quê.Cuộc sống nhộn nhịp, vội vã nơi đô thành không phải là của họ. Vì thế mà Mạnh Kha cũng chỉ có một mình.

Nhưng những ngày như thế này cũng sắp chấm dứt rồi, vì đám cưới của anh và Vân Quỳnh đã gần đến. Cũng chỉ vì phải đợi cho cô thi tốt nghiệp xong mà dám cưới mới chậm như thế, chứ cứ như ý Mạnh Kha thì chắc hẳn là cô đã là vợ anh nửa năm nay rồi.

Thực lòng, Mạnh Kha mong mỏi cho đám cưới của mình mau đến quá chừng. Một phần vì anh đã quá chán cảnh đơn độc một mình. Cái cảnh cơm hàng cháo chợ, về đến nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài lại còn phải dọn dẹp và chuẩn bị áo quần khiến anh càng lúc càng mong muốn có một gia đình ấm cúng. Trong cái gia đình bé nhỏ đó, anh sẽ là người được chăm sóc, được chiều chuộng mọi điều.

Nhưng tận trong cùng lòng Mạnh Kha còn che giấu một điều mà ngay cả những người than yêu nhất, anh cũng không hề nói ra cho họ biết. Vì đó là bí mật của anh, riêng một mình anh thôi.

Rầm!

Mải nghĩ ngợi không thôi, Mạnh Kha quên cả việc để ý đến đèn báo hiệu khi đi ngang qua một ngã tư. Thế là một cú va chạm thật mạnh đã làm cho Mạnh Kha văng ra một nơi, còn chiếc xe của anh thì nằm chỏng chơ một ngả.

Cũng may mà khi ngã, Mạnh Kha đã không bị va đập vào đầu quá mạnh. Nên chỉ bị choáng một chút vì bất ngờ thôi, còn sau đó thì anh đã tỉnh hồn lại ngay. Anh vội vã lồm cồm ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh tìm chiếc xe của mình.

Nhưng ngay khi đó thì Mạnh Kha cũng nhận thấy ngay hậu quả của cú va đập vừa rồi. Ngay bên cạnh anh có một người con gái đang nằm im lìm. Mạnh Kha vội vã bước lại bên cô gái, anh gọi nhỏ:

- Cô ơi! Cô có nghe tôi gọi không?

Cô gái vẫn nằm im,. Mạnh Kha lay nhẹ tay cô gái, anh lặp lại câu nói của mình to hơn:

- Cô ơi! Cô có nghe tôi gọi không? Cô mở mắt ra coi nào!

Thế nhưng dù cho Mạnh Kha gọi thế nào chăng nữa thì cô gái vẫn nằm im. Người đi đường đã xúm lại quanh hai người. Một người nào đó nói to:

- Cô ấy xỉu rồi, mau đưa đi bệnh viện cấp cứu đi!

Một người cảnh sát cũng đã đến nơi, anh ta nói với Mạnh Kha:

- Anh mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.

Không kịp suy nghĩ gì thêm, Mạnh Kha gật đầu ngay:

- Vâng, nhờ ai gọi dù tôi một chiếc taxi. Còn xe của chúng tôi nhờ anh cho người giữ hộ.

Mạnh Kha nhanh chóng đưa cô gái đến bệnh viện, khi cô ta được đưa đến phòng cấp cứu, anh mở túi sách của cô gái ra để tìm địa chỉ của cô ta. Nhưng Mạnh Kha tìm mãi mà cũng chỉ hoài công vì trong chiếc túi sách ngoài những thứ lỉnh kỉnh hết sức con gái như son phấn, dầu thơm... thì chẳng có một thứ gì khác.

Một loại giấy tờ tùy than cũng không có khiến anh không biết phải làm sao thì người y tá hỏi anh tên tuổi nạn nhân để làm hồ sơ.

Mạnh Kha ngồi phịch xuống chiếc ghế đá trước cửa phòng cấp cứu để chờ đợi. Cũng may là anh không phải đợi lâu, vì anh mới ngồi chưa tới mười năm phút thì cô y tá đã bước ra, hỏi to:

- Ai là người nhà của co gái bị tai nạn giao thông mới được đưa vào?

Mạnh Kha đứng bật dậy, anh bước lại:

- Là tôi!

- Anh khai tên tuổi gì chưa?

Mạnh Kha lắc đầu:

- Dạ chưa!

Cô y tá nhăn mặt:

- Sao mà chậm lụt vậy? Rồi làm sao làm hồ sơ để chuyển bệnh nhân đây?

Mạnh Kha lung túng:

- Nhưng tôi không biết tên cô ấy là gì?

- Sao kỳ cục vậy? Bộ anh không phải là người nhà của cô ấy hay sao?

- Không phải chỉ là chúng tôi đụng vào nhau mà thôi.

- Vậy để tôi hỏi bác sĩ coi sao?

Cô y ta quay lưng định bước đi, Mạnh Kha vội hỏi:

- Nhưng mà cô ơi...

Cô y tá dừng lại:

- Anh muốn hỏi gì?

- Cô ấy... có sao không ạ?

- Anh yên tâm, cô ấy chỉ bị thương ở phần mềm thôi. Nhưng có lẽ vì bị va đập mạnh nên cô ấy mới bất tỉnh thôi. Chắc cô ấy cũng sắp tỉnh dậy rồi đó!

Mạnh Kha thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nỗi lo như vơi đi quá nửa. Anh nhìn cô y tá:

- Thế tại sao lại phải chuyển bệnh ạ?

- Thì đưa cô ấy lên phòng bệnh chứ đâu có nằm đây mãi được!

Nói xong cô y tá quay lưng bước thẳng vào trong. Mạnh Kha không hỏi thêm một điều gì nữa, anh lại ngồi xuongs chiếc ghế đá, chờ đợi.

Lần này người đi ra không phải là cô y tá vừa rồi nữa mà người tới gặp anh là một người đàn ông mà thoạt nhìn, Mạnh Kha đã biết ngay là bác sĩ:

- Thưa bác sĩ, cô ấy sao rồi?

Vị bác sĩ gật đầu:

Cô ấy không sao, chỉ là vì bị va đập mạnh nên cô ấy đau đớn thôi. Tôi đã cho trích thuốc an thần, chắc là khoảng gần sáng thì cô ấy sẽ tỉnh lại. Nhưng anh tới quầy thu ngân làm thủ tục để tôi cho chuyển cô ấy lên trại bệnh chứ không thể để nằm ở đây mãi được đâu.

Mạnh Kha gãi đầu:

- Tôi không biết tên cô ấy thì làm sao mà làm thủ tục được?

- Thế người nhà của cô ấy đâu?

- Tôi nào có biết cô ấy là ai đâu mà tìm người nhà của cô ấy. Chỉ là vì một tai nạn giữa đường nên tôi phải lo cho cô ấy thôi mà.

Vị bác sĩ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Anh cứ đi đóng tiền rồi mang biên lai lại đây, ghi tên anh cũng được. Ngày mai khi cô ấy tỉnh lại thì chubngs ta sẽ điều chỉnh sau.

- Cảm ơn bác sĩ.

Mạnh Kha nhanh chóng lo mọi thủ tục. Khi cô được đưa về phòng bệnh, Mạnh Kha mới có dịp ngắm kĩ cô gái khi cô nằm như người ngủ say. Mạnh Kha thực sự thấy choáng khi nhìn tận mắt nhan sắc của cô gái. Lại thêm y phục của cô ta, anh đoán chừng cô cô gái chắc phải là con một gia đình giàu có. Nhưng không hiểu sao trong túi xách của cô ta lại không có một thứ giấy tờ nào?

Vân Quỳnh là người con gái xinh đẹp mà ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Mạnh Kha đã xác định như thế. Nhưng nếu so với cô gái này thì Vân Quỳnh chỉ là một cô gái tầm thường mà thôi.

Càng nhìn, Mạnh Kha thấy mình không thể rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp tuyệt vời của cô gái. Anh thấy mình thực sự choáng váng cả tâm hồn vì cô ta. Và trong một lúc lẩn thẩn, Mạnh Kha tự hỏi lòng, tình cảm của anh dành cho Vân Quỳnh liệu có phải là tình yêu đích thực không nhỉ?

Mạnh Kha ngồi mãi bên giường cô gái. Giờ phút này sự mệt mỏi hoàn toàn chiếm ngự cả thể xác lẫn tinh thần của anh. Lại thêm bao tử cồn cào lên khiến Mạnh Kha nhớ ra, từ bữa cơm trưa ăn vội nơi công trường cho tới giờ này, anh hoàn toàn chưa được ăn gì vào bụng.

Nhìn ra bầu trời đêm, Mạnh Kha ngán ngẩm lắc đầu. Giờ này còn biết tìm đâu được một món ăn? Thôi thì đành nhịn đói cho xong! Anh ngả đầu lên thành giường của cô gái và nhắm mắt lại để dưỡng thần. Và anh mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Mạnh Kha không biết mình đã thiếp đi bao lâu. Nhưng trong giấc ngủ chập chờn, anh thấy hình như có ai đó đang lay tay anh. Mạnh Kha mở choàng mắt ra, anh thấy cô gái đang yếu ớt nắm tay anh kéo nhẹ. Anh vội hỏi ;

- Cô tỉnh rồi à?

-Cô gái hỏi nho nhỏ:

- Tôi đang ở đâu thế này?

Mạnh Kha cúi xuống, anh ân cần nói:

- Cô đang ở bệnh viện.

Cô gái hốt hoảng chống tay định ngồi dậy, nhưng sức cô yếu quá nên đành phải nằm trở xuống. Mạnh Kha vội ngăn:

- Cô còn yếu lắm, hãy nằm im đi. Cô cần gì thì nói với tôi, tôi sẽ làm cho.

- Tại sao tôi lại ở đây?

Mạnh Kha giải thích:

- Lúc chiều xe của cô và xe của tôi đụng vào nhau, cô bất tỉnh tại chỗ nên tôi mới đưa cô vào đây.

Cô gái nhăn mặt như để cố nhớ những gì đã sảy ra, rồi cô cau mày nhìn Mạnh Kha:

- Thì ra anh là người đã gây tai nạn cho tôi phải không? Tôi nhớ ra rồi, lúc đó anh như thằng điên phóng xe thẳng vào xe của tôi làm tôi không có cách gì để tránh được.

Mạnh Kha bào chữa cho mình:

- Tại cô cũng chạy nhanh quá nên mới có chuyện...

Cô gái gây liền:

- Thế nào là nhanh? Tôi chạy đúng đường, còn anh là người vượt đèn đỏ. Vậy thì lỗi là do ai? Bây giờ tôi bị tai nạn nằm đây là do tôi muốn có chắc?

Mạnh Kha vội dịu giọng:

- Ý tôi không phải là như vậy đâu, cô đừng có giận sợ làm ảnh hưởng đến sức khỏe đó.

Cô gái vội đưa tay lên mặt:

- Tôi bị thương ở đâu vậy? Có ảnh hưởng gì không?

Mạnh Kha giữ hai tay cô lại:

- Cô không bị thương, cô đùng quơ tay lung tung như vậy sẽ làm sút dây truyền dịch đó.

- Anh nói sao? Tôi không bị thương tại sao tôi lại phải vào đây? Với lại toàn than tôi đau nhức ghê lắm...

Mạnh Kha gật đầu:

- Phải rồi, cô đau nhức là vì cô bị đập mạnh xuống đường. Nhưng cô yên tâm, cô không bị ảnh hưởng gì hết. Chỉ cần tĩnh dưỡng ít hôm là sẽ khỏe ngay thôi.

- Nhưng tôi không muốn nằm ở đây, tôi muốn về nhà.

Nghe cô gái nhắc đến nhà, Mạnh Kha nhớ ra điều anh cần biết. Anh vội nói:

- Phải rồi, nhà cô ở đâu? Cô cho tôi địa chỉ hay là số điện thoại để tôi lien lạc với gia đình của cô. Và tên cô là gì, cô cũng phải cho tôi biết nữa.

- Tại sao tôi phải nói tên tôi cho anh biết?

- Vì khi làm hồ sơ nhập viện cần phải có tên tuổi hẳn hoi. Mà tôi thì không biết chút gì về cô hết. Vả lại, tôi muốn liên lạc với gia đình cô cũng không được, chắc là người nhà của cô đang lo lắng lắm đó.

Cô gái lại hốt hoảng ngồi dậy. Mạnh Kha lại phải dữ cô lại:

- Đã nói cô phải nằm im mà.

- Nhưng tôi phải gọi điện về gia đình, chắc ba tôi lo lắng lắm đây

Mạnh Kha gật đầu:

- Để tôi gại cho cô. Chỉ cần cô cho tôi biết số điện thoại để liên lạc là được rồi.

Cô gái nằm ngay lại:

- Vậy cũng được anh gọi về số này nè, kiếm ông Phan...

Mạnh Kha rút trong túi áo ngi nhanh số điện thoại của cô gái trên bàn tay của mình và hỏi:

- Thế tôi phải gọi cô là gì?

- Tôi là Ngọc Nga.

- Vậy cô nằm nghỉ đi, để tôi ra gọi về nhà cô cho ba cô mẹ cô yên tâm.

Mạnh Kha bước đi, Ngọc Nga lại nhổm lên:

- Í, không được đâu.

Mạnh Kha ngạc nhiên:

- Tại sao lại không được?

Ngọc Nga mếu máo:

- Anh đi rồi lỡ như anh đi luôn và bỏ tôi lại đây một mình hay sao? Tôi không dám nằm ở đây một mình đâu. Anh phải đợi cho người nhà tôi vào đã chứ!

Mạnh Kha lại trở vào, anh nhỏ nhẹ:

- Làm sao tôi bỏ về được, khi mà chuyện tai nạn chưa được giải quyết. Nhưng mà nếu như tôi không đi ra ngoài thì làm sao gọi điện về cho cha mẹ cô được? Cô cứ yên tâm. Tôi sẽ ra ngoài phòng y tá trực tiếp gọi nhờ điện thoại, tôi không đi lâu đâu.

Biết là không còn cách gì khác hơn, Ngọc Nga đành phải bằng lòng, nhưng cô gia hẹn:

- Anh nhớ phảo trở lại đó nha!

Mạnh Kha gật đầu:

- Điều đó là đương nhiên rồi, cô khỏi lo.

- Mà phải nhanh đó!

- Tôi gọi xong sẽ vào ngay.

- Vậy anh đi nhanh đi!

Rời khỏi phòng bệnh, Mạnh Kha đi nhanh ra ngoài phòng trực. Vừa đi, anh vừa nhìn đồng hồ trên cườm tay của mình. Đã gần bốn giờ sáng rồi. Một đêm dài đã gần hết, một ngày mới đang bắt đầu. Thức trắng gần như suốt đêm, lại phải chạy tới chạy lui, thế mà Mạnh Kha không thấy mệt mỏi lắm. Bây giờ phải lo chjo một cô gái xa lạ, nhưng không hiểu sao Mạnh Kha không hề thấy bực bội. Mà hình như trong lòng anh đang có một điều gì đó thật lạ, thật thú vị đang xuất hiện.