Một đời có nhau

Phần 13

Vân Quỳnh ơi!

Tiếng bà Quang vọng từ ngoài kèm với tiếng gõ cửa.Vân Quỳnh vội bước ra mở cửa:

- Mẹ gọi con hở mẹ?

Bà Quang dợm chân bước vào:

- Mẹ vào được không?

Vân Quỳnh mở rộng cánh cửa:

- Mẹ vào đi!

- Con đang làm gì đó?

Vừa bước vào,bà Quang vừa hỏi.Vân Quỳnh giơ cao chiếc áo cho mẹ xem:

- Con đang định thay áo.Mẹ coi áo này đẹp không?

Bà Quang ngồi xuống mép giường,nghiêng đầu ngắm nghía:

- Đẹp lắm!Con định đi đâu à?

Vân Quỳnh gật đầu:

- Anh Kha có rủ con bữa nay đi coi áo cưới.

Bà Quang thắc mắc:

- Sao lại còn đi coi gì nữa?Còn không bao nhiêu ngày nữa mà không lo may thì làm sao mà kịp?

Vân Quỳnh ngồi xà xuống bên mẹ,nũng nịu:

- Tại anh kha đó mẹ!con nói là đặt may từ bữa trước kia,nhưng anh ấy cứ mãi bận việc.Vì thế mà hôm nay chúng con mới đi được.

Bà Quang an ủi con gái:

Cũng không muộn lắm đâu,con nói với tiệm thì chắc họ làm cũng xong đấy.Con cũng phải thông cảm cho nó với chứ,công việc thì ngập đầu.Lại còn phải trực tiếp trông coi khách sạn cho bác Định,như thế thì làm sao mà rảnh cho được.

Vân Quỳnh cong môi:

- Trong công ty của ba có thiếu gì người,vậy mà ba lại không cho ai phụ với anh Kha được ư?

Bà Quang lắc đầu:

- Có được mấy người đáng tin hoàn toàn đâu con?Vì thế mà ba con không dám giao việc cho họ là vậy đó chứ.Còn cái khách sạn của bác Định thì ông ấy yêu cầu kiến trúc sư thiết kế bản vẽ phải trực tiếp trông coi nên kha đâu còn cách nào hơn được.Con suy nghĩ kỹ đi nhé,lấy một người làm nghề xây dựng là khổ vì chờ đợi ghê lắm.Bây giờ có thay đổi quyết định cũng còn được đấy,kẻo rồi mai này lại cứ than thở vì chồng vắng nhà.

Vân Quỳnh trợn mắt lên nhìn mẹ:

- Mẹ nói cái gì vậy?tại sao con lại phải suy nghĩ thêm nữa,khi mà Con yêu anh Kha và anh ấy cũng yêu con.Chúng con lấy nhau là do chúng con hoàn toàn tự nguyện mà.

Bà Quang gật đầu:

- Vậy là mai mốt không được kêu ca là chồng cứ mãi bỏ bê con một mình ở nhà đấy nhé!

Vân Quỳnh dúi mặt vào vai mẹ:

- Mẹ này,bộ con tệ như thế sao?-Vân Quỳnh chợt trầm giọng hỏi bà Quang-Mẹ này,mẹ thấy anh Kha thế nào?

Bà Quang ngạc nhiên nhìn con gái:

- Con hỏi như thế nghĩa là sao?

- Thì mẹ cho con một nhận xét về chàng rể tương lai của mẹ đi!

Bà Quang nhìn con gái như muốn tìm kiếm một điều gì trên khuôn mặt đó sau câu hỏi của cô.Có chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa hay sao?Bà Quang thầm thắc mắc như thế.Nhưng mặt Vân Quỳnh vẫn bình thường như mọi khi khiến bà giấu đi một tiếng thở ra.Thì ra, nó hỏi bà điều đó chỉ vì nó muốn biết ý kiến của bà mà thôi.

Có điều,bà Quang nghĩ đây cũng là một dịp để cho bà nói với con gái những suy nghĩ của mình,bà đã không có dịp nào để nói với cô.Ngần ngừ một chút,rồi bà Quang trầm giọng:

- Quỳnh này!con yêu Mạnh kha chứ?

Không trả lời vào câu hỏi của mẹ mà Vân Quỳnh hỏi lại:

- Mẹ thấy có vấn đề gì trong chuyện của của chúng con à?

Bà Quang cũng trả lời con gái bằng một câu hỏi khác:

- Thế còn con thì con thấy sao?

Vân Quỳnh nhìn vào bức tường trước mặt.Cô nhăn trán như đang sắp xếp những ý tưởng của mình:

- Mẹ à!con tin là con yêu Kha,và anh ấy cũng yêu con.Nhưng rồi không hiểu sao con cứ thấy long buâng khuâng thế nào ấy.Có một cái gì đó mơ hồ lắm mà con không hề biết rõ được đang ngăn cản con.Điều đó làm con thực sự sợ hãi đấy,mẹ ạ.

Bà Quang choàng tay qua vai con gái như một cử chỉ chở che.bà trấn an Vân Quỳnh:

- Đó là tâm trạng chung của những người con gái sắp bước chân về nhà chồng.Ngày xưa,mẹ cũng bang khuâng như thế.vì mình đang sống vô tư trong tình thương của cha mẹ,lại phải thay dổi cuộc sống của mình một cách đột ngột.Nhưng rồi dần dần thì mọi chuyện cungx sẽ quen,khi đó thì cảm giác lo lắng đó cũng được thay thế bằng sự an toàn trong tình yêu của chồng mình.

Ngừng lại một chút,bà trầm giọng nói tiếp:

- Theo mẹ nhận thấy thì cậu Kha cũng là một người tốt.Siêng năng,cần mẫn là những đức tính đáng quý.Nhưng có một điều là cậu ta có tham vọng quá lớn khiến mẹ lo sợ.Không biết rồi đây con sẽ hạnh phúc hay không,khi có một người chồng cứ mãi chạy theo danh vọng giàu sang.

Vân Quỳnh bênh vức Kha:

- Tại bây giờ cuộc sống của gia đình anh Kha còn nhiều khó khăn, nên anh ấy mới phải vất vả nhiều như thế. Chứ mai này, khi mà cuộc sống dễ chịu rồi thì con nghĩ là anh ấy sẽ không như thế nữa đâu.

Bà Quang gật đầu:

- Mẹ cũng mong là như thế! Mẹ cũng thấy yên tâm được một nỗi là tuy lấy chồng nhưng con vẫn ở đây với cha mẹ. Như thế thì dù có chuyện gì sảy ra chăng nữa, mẹ cũng vẫn có thể bao bọc, chở che cho con. Thôi, con lo ngay quần áo đi, mẹ nghe có tiếng chuông reo ngoài cổng rồi đó. Coi chừng Mạnh Kha tới rồi lại phải đợi.

Vân Quỳnh nhõng nhẽo:

- Kệ anh ấy chứ, đến con mà chưa xong thì phải đợi con chứ sao.

Bà Quang đứng lên. Trước khi ra khỏi phòng Vân Quỳnh, bà còn xoa đầu con gái một cái:

- Cái gì cũng vậy, vừa phải thôi. Bắt nó đợi chờ mãi nó sẽ bực mình rồi đâm ra chán đấy.

Vân Quỳnh gật đầu:

- Con biết rồi mẹ, con đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn thay áo nữa là xong mà thôi.

Gật đầu với con gái, bà Quang đi ra ngoài. Biết là Mạnh Kha đến, nhưng bà không xuống nhà mà đi thẳng vào phòng của mình. Không hiểu sao, con gái sắp đi lấy chồng mà bà lại không có niêmd vui rộn rang như những người mẹ khác. Tuy là như bà đã nói, bà không hẳn là mất Vân Quỳnh, vì cô sẽ không xa bà.

Khi Vân Quỳnh xuống đến phòng khách thì Mạnh Kha đã ngồi nơi phòng khách. Trông thấy cô anh cười thật tươi:

- Em đẹp quá, Quỳnh ạ!

Vân Quỳnh ngồi xuống bên Mạnh Kha, cô cũng cười:

- Đừng có nịnh em à nha!

Mạnh Kha lắc đầu:

- Anh không nịnh em, anh luôn nói sự thật với em mà.

Vân Quỳnh ngả đầu vào vai Mạnh Kha:

- Em không bao giờ nghi ngờ về điều đó.

Mạnh Kha chợt hỏi:

- Ủa! Ba mẹ em đâu?

Vân Quỳnh chỉ tay lên lầu:

- Mẹ ở trong phòng, còn ba đang ở trong phòng làm việc. Anh muốn gặp ba mẹ hở?

Mạnh Kha lắc đầu:

- Cũng không có gì cần thiết lắm, nhưng anh muốn chào ba mẹ... – Mỉm cười với Vân Quỳnh, anh nói thêm – Anh chỉ sợ không chào hỏi đàng hoàng, ba mẹ giận lại không gả con gái cho anh thì nguy.

Vân Quỳnh lườm Mạnh Kha:

- Chỉ hay nói lung tung, bộ chuyện em con nít hay sao mà muốn thay đổi thế nào thì thay đổi.

Mạnh Kha cười:

- Anh nói chơi thôi mà.

Vừa khi đó, ông Quang từ trên nhà bước xuống. Trông thấy Mạnh Kha, ông vui vẻ hỏi:

- Kha tới từ khi nào vậy?

Mạnh Kha lễ phép đứng lên thưa với ông:

- Dạ, con cũng mới đến, thưa ba!

Ông Quang ngồi vào ghế, ông phẩy tay:

- Con ngồi xuống đi! Người nhà cả mà, không cần phải giữ lễ như vậy.

Mạnh Khan ngồi xuống, ông Quang lại tiếp tục:

- Bác Định vừa gọi cho ba, bác ấy hài long với công việc của con lắm. Bác có lời khen đó!

Mạnh Kha khiêm tốn:

- Cũng nhờ bác ấy nể mặt ba nên mới đễ dãi với con như vậy. Chứ con nghĩ là con cũng còn nhiều thiếu sót lắm đấy, thua ba!

Ông Quang lắc đầu:

- Khiêm tốn là một điều tốt, nhưng mà cũng phải biết nhận ra ưu điểm của mình để làm tốt hơn nữa. Hai đứa định đi đâu bây giờ phải không? Thôi, ba không làm mất thì giờ của hai đứa nữa, đi đâu thì đi đi!

Ông Quang đột ngột chuyển hướng câu chuyện bằng một câu hỏi không dính dáng gì đến điều đang nói, Vân Quỳnh trả lời:

- Tụi con định đi may áo cưới. Nhưng ba có chuyện gì cần nói với anh Kha thì cứ nói đi. Còn sớm mà ba!

- Cũng không có gì, công việc thì ba đã nói với Kha ở công ty rồi.

Vân Quỳnh và Mạnh Kha cùng đứng lên:

- Vậy tụi con xin phép ba!

Chọn áo cưới xong Mạnh Kha hỏi Vân Quỳnh:

- Bây giờ em muốn đi đâu chơi?

Suy nghĩ một chút, Vân Quỳnh nhìn Mạnh Kha:

- Mình ra ngoại ô chơi đi anh!

Mạnh Kha cười:

- Lại tới tiệm ăn mọi lần đó hở?

Vân Quỳnh gật đầu, Mạnh Kha chiều ý cô ngay:

- Cũng được!

Cho xe chạy chầm chậm trên đường, Mạnh Kha hỏi:

- Sao em không chọn một tiệm ăn nào khác mà cứ thích chỗ này vậy?

Gác cằm lên vai Mạnh Kha, Vân Quỳnh nũng nịu trả lời:

- Nhưng mà em chỉ thích tiệm ăn này thôi à?

- Anh có thể biết lý do được hay không?

- Đố anh đó!

Mạnh Kha tìm bàn tay của Vân Quỳnh đang để ngang bụng mình, anh nắm tay cô nhè nhẹ:

- Làm sao mà anh biết được? Tại món ăn hợp với khẩu vị của em hay sao?

- Món ăn chỉ là chuyện nhỏ, vì ăn uống chỉ là chuyện phụ thôi mà.

- Thế thì anh chịu thua, em nói cho anh nghe đi!

- Em thích tiệm ăn này vì thích khung cảnh thoáng mát ở đó, nhưng cái chính là vì...

Vân Quỳnh ngập ngừng Mạnh Kha thúc hối:

- Vì cái gì, em nói đi!

Vân quỳnh nũng nịu:

- Nhưng mà anh không được chế diễu em à nha!

Mạnh Kha lắc đầu:

- Làm sao anh có thể làm được điều đó?

- Vậy thì em nói...Em thích tiệm ăn này chỉ vì đây là.... là nơi mà anh đưa em đến khi lần đầu tiên anh đưa em đi chơi.

Thì ra là như thế! Vân Quỳnh nhớ cả lần đầu tiên họ đến nơi nào nữa ư? Thật là những chuyện nhỏ mà chỉ có phụ nữ mới ghi nhớ, chứ còn Mạnh Kha đã quên mất tiêu từ khi nào rồi.

Thế nhưng Mạnh Kha vẫn giấu đi ý nghĩ trong lòng mình. Anh tỏ ra cảm động:

- Anh không nghĩ là em cứ giữ mãi kỷ niệm đó trong lòng như vậy? Vì chúng mình còn rất nhiều chỗ để đi mà em?

Mạnh Kha nắm chặt tay bàn tay Vân Quỳnh, cô thủ thỉ bên tai anh:

- Nhưng mà đối với em thì chỗ này vẫn là chỗ đáng đến nhất. Dù cho mai này có những chỗ đẹp hơn, vui hơn chỗ này đi nữa thì em vẫn thích anh đưa em tới đây mà thôi.

Mạnh Kha gật đầu:

- Anh hứa là mai mốt anh sẽ đưa em đến đây,ít nhất một năm một lần vào kỉ niệm ngày cưới của tụi mình. Em có chịu không hả nàng công chúa mơ mộng của anh?

Vòng tay Vân Quỳnh siết chặt lưng Mạnh Kha thêm một chút nữa, cô dịu dàng:

- Em cũng chỉ mong được như vậy thôi, chỉ sợ là anh bận việc quá mà quên hết những gì mà anh đã hứa mà thôi.

Mạnh Kha cười vui:

- Cũng dám lắm chứ, công việc anh bận rộn quá mà!

Vân quỳnh cấu nhẹ vào hông Kha, cô nũng nịu:

- Còn nói nữa hả, những ngày như thế thì anh phải nhớ chứ!

Giọng nói của Mạnh Kha ấm áp:

- Thì khi đó em sẽ nhắc anh, chịu không?

Vân Quỳnh ấm ứ trong cổ:

- Em không biết, chừng đó hãy hay!

Còn bây giờ thì anh chạy xe nhanh lên, em đói bụng rồi nè.

Mạnh Kha bật cười, anh cho xe tăng ga chạy nhanh hơnđể những sợi tóc của Vân Quỳnh có dip tung bay và laị quấn quit quanh cổ anh như hôm nào hai đưa đi với nhau lần đầu. Mạnh Kha thấy mình hạnh phúc của mình thật đầy đủ. Một công việc thật tốt đẹp, một người vợ xinh xắn dịu dàng. Và một tương lai rạng rỡ đang chào đón anh. Thử hỏi anh còn ao ước điều gì thêm nữa chứ?