Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 4: Đồ ăn của con người xem ra cũng không tệ

Tan họp.

“Đi chúng ta đi ăn cơm!”

“Phó tổng, ngài vừa nói gì?” - Cô nghi ngờ hỏi lại.

“Tôi nói đi ăn cơm!!!” - Diệp Lam Phi từ tốn nhắc lại.

“Ăn, ăn cơm???”

“Phải! Là ăn cơm.” - Anh gật đầu ra vẻ nghiêm túc.

“A, ăn cơm?” Không cần đâu, tôi không đói anh cứ đi ăn đi. - Cô nói xong thì co giò định chạy nhưng nàng đã nhanh Diệp Lam Phi còn nhanh hơn, túm lấy áo cô, giữ chặt.

“Liêu Trúc Hàn, lấy tư cách là lãnh đạo, tôi yêu cầu cô phải đi ăn cơm với tôi. Nghe, chưa?”

Hai chữ cuối cùng chính là anh cố tình nhấn mạnh để tỏ rõ sự uy hiếp trong lời nói của mình. Cuối cùng, Liêu Trúc Hàn đành phải thỏa hiệp, hazz đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy mình vô dụng, bất tài, ngu xuẩn như vậy. Đi theo sau Diệp Lam Phi mà âm thầm rơi lệ trong lòng, ngước nhìn bóng người phía trước - kẻ gây ra phiền não cho cô mà vẫn vui vẻ ngâm nga hát kia, còn có khuôn mặt hại cho nhân gian kia mà cô chỉ hận không thể vồ tới cấu xé cho nó thật thảm hại, nhưng lại không thể làm chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn, thở dài một cái, cô thầm nghĩ: Phó tổng à, rốt cuộc anh muốn gì đây? Tôi là ma cà rồng mà, tôi chỉ thích uống máu người thôi, tôi làm sao ăn được đồ ăn của mấy người cơ chứ, có phải anh muốn tôi ngồi nhìn anh ăn tới đói chết không?

Dĩ nhiên những lời này cô chỉ dám nghĩ trong lòng chứ nếu mà nói ra không biết sẽ thành như thế nào nữa.


Nhà hàng XX.

Diệp Lam Phi cúi đầu ăn cơm, khi ăn cơm anh ta giữ im lặng, không thích ồn ào, mà cô cũng không muốn mở miệng nói chuyện nên không ai nói gì cả, không khí rơi và trầm tư. Cô không ăn nên chỉ còn biết ngồi nhìn anh ta ăn. Bó tay =_=. Tỉ mỉ quan sát, cô công nhận anh ta đẹp trai thật, dáng ăn tao nhã, lịch sự không làm mất đi vẻ phong độ, trông càng yêu nghiệt hơn. Cô lắc lắc đầu, trời ơi, mình bị làm sao vậy, trong lòng không ngừng niệm “kẻ trước mặt là yêu nghiệt, là yêu nghiệt, không thể để bị hắn quyến rũ, tâm phải tĩnh, tâm phải tĩnh”.

Tuy khi ăn cơm Diệp Lam Phi không thích nói chuyện nhưng không có nghĩa là anh không để ý đến xung quanh, nãy giờ anh để ý Liêu Trúc Hàn chỉ thấy cô ngồi nhìn anh chằm chằm, ủ dột không chịu động đũa.

“Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị à?”

“Không có!”- Cô uể oải đáp

“Vậy tại sao cô không ăn?”

“Tôi không...”

“À, tôi biết rồi...”- Diệp Lam Phi vuốt vuốt cằm -“...có phải tại lúc tôi ăn rất đẹp trai nên cô mới không nỡ phí thời gian vào chuyện ăn uống mà để dành ngắm tôi chứ gì?”

“Hả? Không, không, phó tổng tôi không ăn được những thứ này.” Xin lỗi, nhưng anh có thể bớt tự kỷ đi được không?

“Tại sao?”


“Bởi vì...tôi không phải là ngươ...ươi...”

“Gì???”

“À, không, không ý tôi là tôi, những thứ này thực sự tôi không ăn được...” - Ây da, càng giải thích càng rối.

Diệp Lam Phi mờ tịt, cố suy nghĩ, cố nhai nuốt những lời cô nói, nhưng rốt cuộc cái đầu anh thông minh đến đâu cũng không thể tiêu hóa lời nói của cô, cuối cùng anh nở một nụ cười:

“Liêu Trúc Hàn, tôi hỏi cô một câu nhé!?!”

Cô với tay lấy cốc nước trên bàn, vừa uống vừa gật đầu:

“Phó tổng, ngài cứ nói. Tôi nhất định sẽ trả lời thành thật.”

“Cô ngắm tôi đến nỗi no rồi đúng không?”

Phốc...chỗ nước Cô vừa uống giờ đã phun ra toàn bộ hơn nữa còn ngoan ngoãn đáp xuống mặt Diệp Lam Phi.


“A, phó tổng, tôi xin lỗi tôi không cố ý” - Cô tay chân luống cuống lấy khăn giấy lau nước trên mặt anh.

Diệp Lam Phi hài lòng vì hành động quan tâm này của cô, nói một câu trấn an:

“Không sao, rất mát!”

Liêu Trúc Hàn sặc một cái.

Trở về công ty, cô luôn có cảm giác là lạ thế nào ấy. Dọc đường, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Có những tốp túm năm tụm ba thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái, còn là vụng trộm liếc nữa chứ, người ngoài nhìn vào còn tưởng bọn họ có ý với cô. Nghĩ đến đây, cô không khỏi xoa xoa cánh tay đang nổi da gà. Trời. Liệu đó là thật thì sao? Đáng sơ, đáng sợ quá. Đẩy khỏi đầu những suy nghĩ vớ vẩn, cô tiếp tục cất bước đi. Nhưng mà, có cần phải khoa trương đến vậy không, ngay cả chị lao công cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy tình tứ, dạt dào khao khát như có vô vàn lời muốn nói, còn có một chị nhiệt tình kéo cô vào trong nhà vệ sinh hỏi nhỏ:

“ Tiểu Hàn Hàn à…” Xin lỗi đi, có cần phải thân thiết thế không. “…em nói cho chị biết đi, có phải em và phó tổng có gì đó không? Hai người là người yêu sao? Em và anh ấy rốt cuộc quen nhau như thế nào vậy? Nói cho chị biết đi, chị hứa sẽ giữ bí mật cho.”

Cho xin, cô thầm nghĩ trong lòng, nếu nói cho chị biết thì không biết chừng chỉ cần hai tiếng nữa thôi, ngay cả văn phòng CEO cũng sẽ biết chuyện này mất. Bụng nghĩ vậy, cô mỉm cười đáp:

“Làm gì có chứ. Em và phó tổng có thể có quan hệ gì được. Mọi người nghĩ linh tinh gì thế.” Để tang tính thuyết phục cô còn bồi thêm một câu. “Vả lại, em rất biết ơn chị, chị làm việc vất vả như vậy để giữ vệ sinh cho chúng em mà đến cả toilet cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, như vậy vất vả, ấm ức biết bao nhiêu, cho nên em rất quý chị, nếu anh và anh ta thực sự có gì đó, em nhất định sẽ báo cho chị đầu tiên mà.”

--------------------------------Tôi là dải phân cách dọn vệ sinh vất vả------------------------------------

Vất vả lắm mới thoát khỏi tay chị lao công, trở về phòng lại gặp phải làm mưa bom bão đạn của mấy đồng nghiệp nữ, họ xoắn xuýt tụm lại hỏi cô:

“Nói đi, nói đi, quan hệ giữa cô và phó tổng là như thế nào hả? Thẳng thắn thì được khoan hông, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”


“Nói mau, rốt cuộc cô và phó tổng có quan hệ mờ ám gì hả?”

“Hay cô là bạn gái của anh ấy? Ôi, thật ngưỡng mộ nga?” Để tăng thêm tính biểu cảm, cô ta còn đan mười ngón tay vào nhau để dưới cằm, mắt long lanh phát sáng.

“Phải đó, phải đó, cô còn đi ăn cùng với phó tổng cơ mà! Ôi! Cô thật may mắn! Bao nhiêu cô gái muốn được như cô mà còn không được ấy chứ. Thế cô có chớp thời cơ không thế? Đó là cơ hội hiếm có nha!”

Liêu Trúc Hàn nở một nụ cười giả tạo, nghĩ thầm trong lòng: sao mấy người này lắm chuyện quá vậy!

“Nói đi mà! Đi mà, cô với phó tổng đã nói những gì thế? Cô có hỏi mẫu con gái anh ấy thích là như thế nào không?”

Trời ơi! Cô thầm rơi lệ trong lòng. Nếu con không rời khỏi đây thì sẽ bị đám người này làm cho điên mất!

Cô đưa tay với tập hồ sơ trên bàn, hướng cửa ra vào bước tới, trước khi đi còn bỏ lại một câu làm cả đám chết sững:

“Nói gì? Tôi có thể nói gì được chứ? Tôi không bị anh ta làm cho nghẹn chết là may lắm rồi, còn nói gì nữa đây? Tôi đâu có ngu mà mở miệng, mở miệng nói để anh ta lấy que chặn ngang họng tôi à? Tôi còn muốn sống lắm!”

Mấy người còn lại trong phòng nhìn nhau, một người trong số đó hỏi:

“Này Phó tổng thích thấy người ta nghẹn chết lắm à?”

Mà đáp lại chỉ là những cái lắc đầu.