Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 3: Gặp lại

Khả năng của một Hấp Huyết Qủy mà nói không ai có thể nhận định hết được, với những gì phải làm để giống như một con người thực thụ thì Liêu Trúc Hàn đúng là giống như sinh ra đã biết vậy. Bởi vậy cô ung dung thoải mái, cũng thử đi làm giống như những con người thực thụ. Công việc cũng không phải nặng nề gì. Chỉ có điều...từ khi cô chuyển vào trong thành phố, rất nhiều chuyện đã phát sinh theo chiều hướng đi xuống. Cô học cách làm người nhưng không ăn cơm mà lại đi hút máu. Ngày ngày, bản tin thời sự vẫn đưa tin về cái chết của những tên bụi đời hay vô gia cư với hai vết thương nhỏ như vết kim đâm ở cổ. Cả thành phố náo loạn với tin đồn có quỷ hút máu. Trong khi cả thành phố đang ầm ầm đồn đãi những lời đồn vô căn cứ. Ớ, vô căn cứ ở chỗ nào??? Thì kẻ gây ra chuyện này vẫn đang...cà lơ phất phơ.

Cuộc sống những tưởng an nhàn, ai ngờ một ngày kia Liêu Trúc Hàn cô lại...gặp quỷ. Không, nói chính xác thì phải là một con quỷ gian xảo đội lốt người mới đúng. Ai vậy nhỉ?

Thực ra…

Là như thế này ạ...

Buổi sáng hôm ấy trời trong gió mát, không một gợn sóng, lộn, là gợn mây, gợn mây ạ, nhó hiu hiu nhè nhẹ thổi, chim hót líu lo *lấy hơi* cành cây đung... Ngưng, vào chủ đề chính đi. Vâng, bạn Hàn nhà mình đang tung tăng (vì không tìm được từ nào thích hợp hơn nên ta đành phải...) đi làm, khi đến trước cửa công ty thì bị đụng té. Thực ra là tự đamvào người ta rồi té ạ. Vừa suýt xoa cho cái mông tội nghiệp của mình vừa xa xả mắng tên vô lại nào đó đi không nhìn đường để cái mông yêu dấu của cô phải úp mặt vào đất mẹ. Mà tên vô lại nào đó thì vẫn thản nhiên để cô mắng chửi, không chút phản ứng, cứ chăm chăm nhìn cô. Thấy vậy, cô mở miệng đế hắn vài câu:

“Đừng nhìn nữa, chị đây biết mình đẹp rồi, cậu còn nhìn nữa tôi lập tức móc mắt cậu ra!”

Cô vừa nói vừa phủi bụi đứng lên, bực tức chưa tan đi ngạc nhiên đã kéo đến, Liêu Trúc Hàn mắt chữ O miệng chữ A nhìn người đối diện. Mẹ ơi!!! Là...là...là hắn. Khoan đã, mẹ cô đang ở đâu ý nhỉ??? Cố lấy hết sức bình sinh cô mở miệng:

“Anh...anh...anh làm...gì ở...đây?”

Nhục, quá nhục nhã, lần đầu tiên trong đời từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đâu tiên cô nói lắp. Ôi, má ơi! Đừng kêu nữa má cô không có ở đây.

Thực chất ban đầu khi nhìn thấy Liêu Trúc Hàn, Diệp lam phi cũng rất ngạc nhiên không ngờ lại gặp cô trong hoàn cảnh này, nhưng anh rất nhanh lấy lại vẻ tự nhiên mà thoải mái để cho cô đâm sầm vào người mình, giờ lại thích thú xem phản ứng của cô.

“Tình cờ thôi. Không ngờ lại có thể gặp cô ở đây? May là cô còn nhớ tôi đấy, hôm đó là ai lén lén lút lút trốn khỏi nhà tôi như ăn trộm vậy? Hửm??? Chẳng lẽ cô đã lấy thứ gì đó rồi chuồn đi? À, nói mới nhớ, tôi không thấy cái bình hoa cổ đặt ở góc phòng đâu nữa.”

Liêu Trúc Hàn giật nảy mình. Má ơi, lòng cô lại thầm than, có phải tại con sống chung với người lâu quá không sao đến giật mình mà cũng kinh quá vậy?

“Đâu...đâu...đâu có.” Đó còn nói lắp kìa. “Mà bình hoa cổ gì anh lại để ở góc phòng cư ch. Thần kinh”


“ Vậy sao?” Diệp Lam Phi nhướng mày, sát lại bên cô.

“Thật...thật mà. A! Tôi phải đi làm. Xin lỗi, cho qua.” Xong phi thẳng vào đại sảnh không dám quay đầu nhìn lại.

Diệp Lam Phi ngẩn người, đây không phải công ty của nhà anh sao. Hờ hờ, thật là không muốn gặp lại thì càng đụng nhau nhiều hơn mà. Oan gia ngõ hẹp. Ông trời xem ra không phải là không có mắt. Anh ung dung bước vào đại sảnh, đáy mắt khó kiềm chế được một nụ cười vui vẻ, cô gái nhỏ à, chờ tiếp chiêu đi!

---------------------------------Tôi là dải phân cách chờ tiếp chiêu-------------------------------------- Hôm nay, Liêu Trúc Hàn đang say sưa làm việc thì có môt xấp giấy tờ từ trên trời không là từ tay người rơi xuống, cộng với lời nói dịu dàng, êm ái của trưởng phòng:

“Cô xem xét đối chiếu lại những số liệu thống kê, sau đó sắp xếp lại tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay rồi đem lên phòng phó tổng giám đốc cho tôi.”

“Vâng.” bất mãn liếc mắt lườm bà ta một cái, cuối cũng vẫn là phải nhận lấy, bỏ đi, dù sao cô cũng là nhân viên, đang sống làm người đó.

Sau khi đối chiếu xong tài liệu Trúc Hàn ôm xấp tài liệu mệt mỏi lê bước về phía văn phòng phó tổng. Mở cửa bước vào, đặt xấp tài liệu trên bàn cô mở miệng:

“Phó tổng, tôi đã đối chiếu xong hết rồi mời anh xem qua.”

Người thanh niên cúi mặt làm việc ngẩng lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc. Ôi thôi! Đời tàn rồi, thì ra cái tên vô lại đó lại chính là phó tổng của chỗ này.

“Ngạc nhiên lắm à?”

“Không, không có, vậy tôi đi trước.” Cô bước nhanh ra khỏi phòng làm việc không dám ngoảnh đầu quay lại. Âm thầm thở dài trong lòng, thầm nghĩ anh ta lúc làm việc thật là khí thế bức người mà.

Liêu Trúc Hàn vừa đi khỏi, Diệp Lam Phi liền nở nụ cười hại nước hại dân.


“Trời giúp mình, không tốn công phí sức mà thỏ trắng đã tự động lọt lưới rồi.” Ừm. Ví dụ này có hơi trừ tượng thì phải.

Anh nhấn giữ nút điện thoại trên bàn làm việc gọi thư kí:

“Việt Long, tôi muốn trong vòng 10 phút hồ sơ của nhân viên mới tuyển vào công ty phải có trên bàn làm việc của tôi.”

“Vâng, thưa phó tổng.”

Vừa yên ổn không được bao lâu, dáng dấp quen thuộc đó lại xuất hiện trước cửa phòng làm việc của cô.

“Oa! Phó tổng giám đốc kìa. Đẹp trai quá đi!”

“Chào phó tổng.” Các nhân viên trong phòng cúi đầu chào anh.

Diệp Lam Phi chỉ gật đầu, rồi đưa ngón trỏ về phía Liêu Trúc Hàn ngoắc ngoắc:

“Liêu Trúc Hàn, cô qua đây!”

“Hả? Tôi sao?” Cô đưa ngón tay chỉ chỉ mình mặt đầy dấu hỏi.

Diệp Lam Phi uể oải dựa lưng vào tường:

“Không phải cô thì còn ai vào đây, không lẽ phòng này con có ai tên Liêu Trúc Hàn nữa!” Diệp Lam Phi nhướng mày nhìn những người còn lại.


“Không có!” Tất cả đều không ai bảo ai đồng loạt lắc đầu.

Liêu Trúc Hàn mặc dù trong lòng đang rất tức giận nhưng bởi từ trước đến nay chưa từng có ai có hành động như vậy với mình nhưng cô cố đè nén cơn giận, tự nói với chính mình: Bình tĩnh, bình tĩnh nào, đây là thế giới con người, mày thì đang sống làm người, tốt nhất là nên vì sự nghiệp máu me trong tương lai mà nhẫn nhịn một chút, để còn có thể yên yên ổn ổn mà sống.

Dằn lòng như vậy nên cô cố nặn ra một nụ cười, bước tới chỗ Diệp Lam Phi, hỏi:

“Phó Tổng, không biết anh tìm tôi có việc gì?”

“Cô đi theo tôi!” Nói xong anh xoay người bỏ đi, không để cho Liêu Trúc Hàn có thời gian mà phản ứng.

Diệp Lam Phi đưa cô đến văn phòng hành chính, chỉ chỉ vào đống giấy tờ cao như núi thái sơn:

“Cô ôm thứ này đi theo tôi!”

“Phó tổng, đóng hồ sơ như vậy làm sao tôi ôm hết được.” - Cô chết điếng, nghĩ thầm: biết ngay mà thể nào cũng có biến mà.

“Có gì mà không ôm được, đầu óc cô làm từ gì vậy? Không biết bỏ vào thùng cacton mà bê à?”

“ Tôi...”

Chưa kịp mở miệng phản kháng, Diệp Lam Phi đã xoay người bước ra ngoài, để lại Liêu Trúc Hàn vói đống giấy tờ cao ngất ngưởng. Được rồi, coi như cô sai lầm đi, đúng là ngu ngốc mới nghĩ hắn là người tốt mà, hành động lầm đó của hắn không biết chừng là dở chứng mà làm cũng nên. Cô thấy thật hối hận vì không rút cạn máu hắn mà!!! hừ hừ.

Người ta nói không sai, tư bản đúng là chẳng khác gì quỷ hút máu mà. Ớ, cô cũng là quỷ hút máu nga, bĩnh tĩnh, bình tĩnh không thể để tên yêu nghiệt này đả kích.

Liêu Trúc Hàn ấm ức ôm xấp tài liệu cao như núi kia đi theo sau hắn, mà hắn lại ác độc không cho đi thang máy, bắt cô đi cầu thang bộ, hại cô mệt gần chết, vừa khệ nệ ôm giấy tờ lẽo đẽo theo sau anh ta, cô vừa nghĩ thầm: may mà mình không phải người chứ nếu là người thì đã sớm đột quỵ chết rồi. Và bây giờ thì cô đã cách tới 3m lận. Thực tình cô mỏi tay lắm rồi mau mau đến nơi để cho cô còn ngồi nghỉ a~. Diệp Lam Phi nhận một cuộc điện thoại. Cô khấp khởi mừng thầm đang định đặt thùng tài liệu xuống nghỉ một lát thì anh lại vừa nghe vừa quay người lại, đưa tay vẫy vẫy cô, nói nhỏ:

“Nhanh lên, nhanh lên người ta đang giục kìa...”


Sét đánh ngang tai. Vốn tưởng được nghỉ ngơi một lúc, ai ngờ...người ta lại giục đẩy nhanh tiến độ. À mà khoan, nhanh lên...nghĩa là sẽ phải đi thang máy...haha thoát rồi...

Nhưng mà...

Diệp Lam Phi anh ta...

...vẫn tiếp tục...

...đi cầu thang bộ...

HẢ???

Đi...đi cầu thang bộ...

Lần này thì Liêu Trúc Hàn kịp phản ứng vội mở miệng:

“À, cái đó, phó tổng...”

“Sao vậy?” - Diệp Lam Phi xoay người lại nghi hoặc hỏi:

“Không phải anh bảo người ta đang thúc giục sao, vậy tại sao chúng ta không đi thang máy?” - Liêu Trúc Hàn nuốt nước bọt mở miệng hỏi.

“À...tôi đang có ý định thừa dịp này tập thể dục luôn.”- Xong lại tiếp tục đi.

Shock toàn tập. Gì,,,gì chứ, cái tình huống cẩu huyết gì thế này, anh muốn tập thể dục thì mắc mớ gì tới tôi chứ, tại sao lại lôi tôi đi tập cùng anh, tôi đâu muốn giảm cân đâu.

Sau khi đến phòng họp, Diệp Lam Phi bỏ lại cô ở ngoài, đi thẳng vào phòng họp, hại cô đứng chờ muốn gẫy chân mà không thể ngồi.