Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 5

CHƯƠNG 5

Hoa Tiểu Mạc mờ mịt nhìn Bạch Thần, ngây ngốc chớp chớp mắt, lại chớp chớp, ngơ ngác lấy tay áo lau dấu vết trên mặt.

“Không có bẩn.”

Bạch Thần liếc nhìn hai má bị chùi đỏ của thiếu niên một cái, trong miệng huýt gió, một con tuấn mã tuyết trắng hí lên từ đàng xa chạy tới.

Thân thể bay lên trời, khi hoàn hồn lại thì đã ngồi trên ngựa, Hoa Tiểu Mạc cảm giác vòng tay hai bên người hắn có thể khiến hắn an tâm, không khỏi có chút hoảng thần.

Nhìn cảnh vật quanh mình lui về phía sau, gió lạnh phất qua hai má, vuốt ve tông mao* bạch mã dưới thân, Hoa Tiểu Mạc rũ mắt, kỳ thật Đồng Niên so với hắn may mắn hơn nhiều, có một phụ thân thương yêu, mà hắn cho tới bây giờ đều là một mình. [tông mao: bờm + lông]

Cảm thụ thiếu niên mất mát, Bạch Thần cúi đầu, tiếng nói lạnh lẽo, lộ ra nghi hoặc: “Vì sao?”

“Ta nhớ nhà.” Hoa Tiểu Mạc nhỏ giọng nói: “Nhưng ta không biết làm sao để trở về, nơi này cách nhà của ta rất xa, có lẽ ta cả đời này cũng không trở về được.”

“Tên.” Thanh âm vẫn lãnh đạm như trước.

“Hoa Tiểu Mạc.”

Dọc theo đường đi hai người cũng không có trao đổi thêm nữa, cho đến trời tối, bọn họ xuất hiện bên ngoài một cái trấn.

Hoa Tiểu Mạc lề rề nhảy xuống ngựa, len lén vuốt mông mình, lại sờ sờ bắp đùi nóng hừng hực, khóc không ra nước mắt, nếu không phải là dọc theo đường đi hắn dựa vào những cái tiểu hoàng thư trong đầu chống đỡ, chỉ sợ sớm đã cách thí* rồi. [cách thí: chết]

“Đại hiệp, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi ngay ngoài trấn đi.” Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng, trấn này thật quỷ dị.

Bạch Thần cũng không mở miệng, dắt ngựa đi một cái khách *** duy nhất trong trấn.

Hoa Tiểu Mạc dù cho có nhiều câu oán hận hơn nữa cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ hy vọng hết thảy đều là ảo giác của hắn.


Dùng cơm qua loa, hai người liền lên lầu trở về phòng mỗi người.

Hoa Tiểu Mạc ở trong phòng than thở một thời gian liền đi gõ cửa ở bên phải.

Bên trong cửa phía sau bình phong tiếng nước vang ào ào, nam nhân tắm rửa trong mộc dũng nghe được tiếng gõ cửa, chỉ nhíu mày liền đứng lên, bọt nước theo đường cong sống lưng hoàn mỹ lướt xuống, đỏ rực nơi ngực chính là một cái bớt hình đóa hoa, đỏ yêu diễm, ngón tay thon dài vuốt ve, con ngươi đen tuôn ra nhu tình ngay cả mình cũng không biết.

Bước ra mộc dũng, chỉ mặc một tầng áo lót, Bạch Thần đi tới cửa mở cửa.

Hoa Tiểu Mạc nhìn thấy người trước mắt, đúng là có chút ngây ngốc, càng là chật vật nuốt nước miếng, lời chất vấn đầy mình chưa có thốt ra, trước tiên chính là đóng cửa, theo bản năng hắn không muốn để cho kẻ khác thấy một màn như vậy.

Người trước mặt sau khi gỡ ngọc quan xuống một đầu tóc mặc sắc tản ra, khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa đi vài phần, đôi mắt thanh lãnh trước sau như một dưới ánh nến chiếu rọi có một tia ấm áp, chỉ là lẳng lặng đứng nơi đó, lại khiến người ta không thể dời mắt, tầm mắt Hoa Tiểu Mạc rơi đến sợi tóc trước ngực Bạch Thần, dừng ở giọt nước đính trên đuôi tóc, hắn không tự chủ được vươn tay sờ lên, đầu ngón tay mới vừa chạm vào một lọn tóc, hắn liền thu tay về nhanh như chớp.

“Ha ha, đại hiệp, tóc ngươi thật tốt.” Hoa Tiểu Mạc ngượng ngập không ngừng.

Bạch Thần diện vô biểu tình nhìn lướt qua, tự ngồi ở ghế trên.

“Đại hiệp, chúng ta không quen không biết, lần đầu gặp gỡ ngươi liền mang ta theo bên người, quản ăn quản uống.” Hoa Tiểu Mạc đi tới trước mặt Bạch Thần, khẩn trương hỏi: “Ngươi có mục đích gì cứ việc nói thẳng.”

Con ngươi hẹp dài híp lại, Bạch Thần phun ra thanh âm thanh lãnh: “Không biết.”

Hoa Tiểu Mạc tức tới lỗ mũi bốc khói, không biết? Thôi đi! Đi qua đi lại một hồi, hai tay của hắn chống hai bên bàn cổ quái hỏi: “Chính ngươi cũng không biết vì sao muốn mang ta theo bên người?”

Sau một lúc lâu, Bạch Thần gật nhẹ đầu.

Hoa Tiểu Mạc gặm móng tay, đối phương không giống như đang nói dối, rốt cuộc không đúng chỗ nào? Quên đi, không nghĩ nữa, có người quản ăn quản uống, còn có thể bảo mệnh, mấy thứ khác sau này hẵng nói.

Trở lại gian phòng của mình, Hoa Tiểu Mạc cứ mặc y phục như vậy nằm trên giường, gió đêm càng thổi càng kịch liệt, đánh vào cửa sổ không quá rắn chắc, dát dát vang dội.

Trong phòng bị một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập, Hoa Tiểu Mạc kéo kéo chăn lên, lại kéo kéo, nhỏ giọng lầm bầm: “Đại Hắc, ngủ chưa?”

Đại Hắc không biết trốn chỗ nào bay đến nằm úp sấp trên cằm Hoa Tiểu Mạc, vỗ vỗ cánh nhỏ, làm như đang nói với Hoa Tiểu Mạc, nó thực sảng khoái.

Có một vật sống ở bên cạnh an tâm hơn nhiều, tuy rằng hơi nhỏ một chút, Hoa Tiểu Mạc nhắm mắt lại giục mình mau ngủ.

Trong mơ hồ hắn nghe được một trận tiếng khóc, là cái loại tiếng khóc anh anh nức nở, thanh âm thực nhỏ, lại dị thường thê thảm, mang theo vô tận thù hận cùng thê lương.

Sau lưng Hoa Tiểu Mạc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mãnh liệt xốc chăn lên nhảy xuống giường mở cửa chạy đến cửa bên cạnh đập mạnh.

Cửa bị mở ra, người đi ra cũng không phải Bạch Thần, mà là một nam tử xa lạ, ánh mắt người nọ đảo qua trên khuôn mặt trắng nõn cùng xương quai xanh lộ ở bên ngoài của Hoa Tiểu Mạc, liếm liếm môi, chợt lóe lên ám sắc.

Hoa Tiểu Mạc mới biết mình gõ sai cửa, hắn thành tâm giải thích: “Thực xin lỗi, ta nhớ trật, ta chỉ là muốn tìm bằng hữu của ta.”

“Ngươi quấy rầy ta, vậy là xong?” Nam tử nói xong liền kềm lấy bả vai Hoa Tiểu Mạc.

Hoa Tiểu Mạc giãy dụa nghĩ muốn đào thoát, thế mà tay đặt trên vai hắn đột nhiên thu về.

Nam tử nhướng mày, cúi đầu liền thấy một điểm đỏ cỡ lỗ kim châm trên mu bàn tay, cũng không thèm để ý, gã chậm rãi tới gần, phun một hơi: “Tiểu tử, muốn đi là đi?”

Hoa Tiểu Mạc có chút sợ hãi lui về phía sau.

Nhưng vào lúc này tiếng chi nha mở cửa từ phía sau vang lên, Hoa Tiểu Mạc quay đầu liền thấy Bạch Thần khoác áo khoác đứng ngay cửa, sắc mặt lúc sáng lúc tối.

Người nọ nhìn thấy Bạch Thần, không biết sao sắc mặt đổi đổi, hốt hoảng lui về đóng cửa.

“Đại hiệp, ta có thể ngủ với ngươi hay không?” Hoa Tiểu Mạc chạy tới chà xát mặt: “Có nữ nhân đang khóc.”

Thần sắc Bạch Thần lạnh nhạt, chỉ là sâu trong con ngươi đen hơi có một tia dao động xẹt qua, y xoay người trở về phòng, Hoa Tiểu Mạc vội vàng đi theo.

Tùy ý trút bỏ áo khoác, Bạch Thần nằm ở sườn ngoài giường, Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng một cái, không khỏi có chút khẩn trương, giống như là đêm tân hôn đầu tiên?

Gạt đi ý tưởng loạn thất bát tao, đi tới tắt nến cấp tốc cởi y phục một tay đỡ mép giường, đùi phải mới vừa đáp trên giường không để ý một chút, đông một tiếng, trực tiếp quỳ gối bên giường, tư thế thực ngu ngốc, trong đầu hắn một đám lừa nhỏ hò hét đi qua, lưu lại một đống phẩn tiện*. [phẩn tiện: phân và nước tiểu]

Hoa Tiểu Mạc khóc không ra nước mắt, thật là mất con mẹ nó mặt.

Cố tự trấn định ngẩng đầu: “Ha ha ha ha ha ha ha.” Tiếng cười cứng ngắc liên tục phát ra từ miệng Hoa Tiểu Mạc.

Bạch Thần khẽ nhếch môi: “Ngủ.”

“Nga.” Hoa Tiểu Mạc nhu nhu đầu gối bị đập vô cùng bi thương bò lên giường lăn đến bên trong, kéo chăn, nhắm mắt, ngủ.

Có lẽ là cơ thể thiếu niên, thân thể cứ như cái lò lửa nhỏ, sau nửa đêm Hoa Tiểu Mạc bị nóng mà tỉnh, hắn theo bản năng đá chăn rơi xuống, nhưng thực nhanh chóng chăn liền trở lại trên người hắn.

Hoa Tiểu Mạc nóng xuất một thân mồ hôi ở trong ổ chăn mơ mơ màng màng đụng phải một thứ hơi lạnh, sau đó hắn nhanh nhẹn lăn qua ôm lấy, thoải mái ngủ say.

Trong bóng đêm, ánh mắt đen như mực lóe lóe, tựa như gặp phải sự tình cực độ rối rắm.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Tiểu Mạc sau khi tỉnh lại bên giường đã trống không, hắn xoa mắt ngáp một cái, mơ mơ màng màng ngồi ở đầu giường vỗ hai má, một lát sau mới thanh tỉnh lại.

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy người chắp tay sau lưng mà đứng nơi song cửa sổ, Hoa Tiểu Mạc đứng dậy vừa mặc y phục vừa chào hỏi: “Đại hiệp, chào buổi sáng.”

Bạch Thần xoay người ngưng mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc, ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng.

Hoa Tiểu Mạc cười gượng ha ha hai tiếng, qua loa rửa mặt một phen liền theo Bạch Thần cùng xuống lầu.

Một lát sau hắn liền nhận thấy không thích hợp, dưới lầu thực khách đêm qua ngụ lại cùng bọn họ mỗi người đều mang thần sắc đề phòng, như lâm đại địch.

Tìm một vị trí trống ngồi xuống, Hoa Tiểu Mạc lười nhác chống đầu, khép hờ mắt, một bộ dáng lim dim.

Gần đó là một cái bàn nơi có vài đại hán đang lỗ mãng ăn màn thầu, chỉ thấy đối diện một bạch diện tiểu sinh hạ giọng nói: “Đêm qua các ngươi nghe được tiếng nữ nhân khóc chứ?”


“Con mẹ nó, lão tử đang ngủ ngon, thanh âm kia doạ cơn buồn ngủ của lão tử chạy mất.” Một đại hán trong đó hùng hùng hổ hổ.

“Ngay sau nửa đêm, người điểm canh ở trên đường phát hiện một cái rương.” Bạch diện thư sinh nói tới đây dừng một chút: “Bên trong là nữ thi*.” [thi: xác chết]

Lỗ tai Hoa Tiểu Mạc động một cái, lập tức tinh thần tỉnh táo.

“Tử dạng* cực kỳ khủng bố.” Thanh âm bạch diện tiểu sinh lại thấp vài phần: “Nghe nói toàn bộ thân thể nữ thi kia bị chiết khúc, khắp người đầy giòi.” [tử dạng: bộ dạng lúc chết]

Mấy đại hán nghe vậy sắc mặt đều đại biến, buông màn thầu trong tay, cố nén không nôn mửa.

“Còn có càng khủng bố hơn.” Bạch diện tiểu sinh tiếp tục nói: “Giờ dần ta đứng lên đi nhà xí, lúc đi ngang qua phòng của tên hiệu buôn, các ngươi đoán xem ta ngửi thấy cái gì?”

Không riêng mấy tên đại hán, mà ngay cả người nghe lén ở phụ cận đều ngừng hô hấp.

“Mùi hôi thối, rất nồng, ta gõ gõ cửa thấy không phản ứng thì rất tò mò, liền chọc thủng giấy cửa sổ nhìn một cái.” Bạch diện tiểu sinh đột nhiên run rẩy: “Một bộ xương nằm trên đất, trên đó còn có một ít thịt đen chưa thối rữa hết…Ta thấy những thịt đen đó đang nhúc nhích, như là bên trong có trùng tử gì đó đang gặm ăn.”

Người chung quanh nghe vậy liên tiếp chạy ra ngoài, tiếng nôn mửa truyền vào.

Thực khách không biết chuyện đều thay đổi vẻ mặt, tiếng khiển trách liên tiếp: “Không ăn liền cút!”

“Cái trấn này là bị nguyền rủa, vì chút tiền tài mất mạng cũng không còn giá trị.” Bạch diện tiểu sinh ý vị sâu sa cười cười, lầm bầm lầu bầu.

Hoa Tiểu Mạc run rẩy vén tay áo lên nhìn đầu sỏ gây tội, đối phương duỗi thẳng tám cái chân nhỏ lăn một vòng, sau đó bay lên hướng Hoa Tiểu Mạc phành phạch phành phạch vỗ cánh nhỏ.

=================

Tác giả:  Nhìn ~~~~

Nhìn sau lưng, mấy thím nhìn thấy gì ~~ hắc hắc hắc

Thiên văn này mang theo sắc thái huyền huyễn, đề cập đến hoa giới, giữa công thụ có thần bí dẫn dắt, là cái bớt kia ảnh hưởng…