Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 46

CHƯƠNG 46

Phiến đá màu xám bỗng nhiên phát ra âm thanh chấn động, với thế long trời lở đất, “ầm” một tiếng, phiến đá tách rời ra hai bên, cư nhiên là một thông đạo tối đen.

Hoa Tiểu Mạc và Lạc Cửu Tiêu liếc nhìn nhau, hai người liền nhảy vào.

Trong giây phút chạm đất, nham thạch trên đỉnh đầu nháy mắt khép lại, hoàn hảo không một khe hở, có bụi rơi xuống, rơi đầy mình Hoa Tiểu Mạc và Lạc Cửu Tiêu.

Bầu không khí chung quanh khô hanh mà lại loãng, Hoa Tiểu Mạc dấy lên hỏa chiết trên tay, nhập vào mắt là vách tường xây từ cẩm thạch, đối diện là mười cánh cửa mở rộng, hắc ám thần bí, chẳng biết dẫn đến đâu.

Dưới lòng đất lại có huyền cơ thế này, rắc rối phức tạp như mê cung, đi theo những cánh cửa này, thật sự sẽ ra đến hoàng cung?

Hoa Tiểu Mạc huy động đủ loại phỏng đoán trong đầu, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc đổ ra hai viên dược hoàn màu trắng, mình nuốt một viên, viên còn lại đưa cho Lạc Cửu Tiêu dùng.

“Đi đâu đây?”

“Ta cứ cho rằng người sẽ đề xuất rời khỏi đây trước.” Tùy ý chọn một cánh cửa cất bước đi vào, bước chân Lạc Cửu Tiêu không nhanh không chậm, cứ như đang tản bộ ở đình viện, Hoa Tiểu Mạc siết chặt tay y, hô hấp hơi gấp, khẩn trương mà lại có điểm hưng phấn, cái này còn kích thích hơn vào nhà ma nữa.

Ánh lửa di động theo hai người bọn họ chiếu sáng đường đi phía trước, quang mang u ám, bao phủ tầng tầng lãnh quang.

Đi đến cuối đường, lại là mười cánh cửa, cũng mở toang y như vậy, tựa hồ như đang nghênh tiếp bọn hắn.

“Ngươi ở bên trên làm ra động tĩnh lớn như vậy, không lý do gì một chút ảnh hưởng cũng không có.” Hoa Tiểu Mạc đi một vòng trước mười cánh cửa rồi trở lại điểm ban đầu: “Chỉ có hai loại khả năng, một, người ở đây đều gặp khó khăn, bản thân khó bảo toàn, hai, bọn họ không nhận được thông tri từ người bên trên truyền xuống, cho nên không có manh động gì.”

“Hoặc giả như còn có một loại khả năng, họ cố ý để chúng ta tiến vào.”

“Không sai, thông minh.” Bàn tay to sờ sờ đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu câu môi cười cười.

Hoa Tiểu Mạc trợn trắng mắt, nội tâm rít gào, đây là kiến thức phổ thông có được không?! Vì quái gì mấy người bọn y đều hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.


Lại tùy ý chọn một cánh cửa, đi được khá xa, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh cùng thối rữa nhàn nhạt, khiến người buồn nôn.

Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước miếng, quay đầu nhìn Lạc Cửu Tiêu mi mày khẽ cau, vẻ mặt chán ghét.

“Ngươi ghét mùi máu?” Hoa Tiểu Mạc cứ như trông thấy chuyện gì đó khó tin lắm, trợn to mắt: “Cái hồi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đó, không phải ngươi đang ăn tim sao?”

“Đó là Hồng diễn quả.” Bước chân Lạc Cửu Tiêu đảo một cái, khóe miệng giật giật không dễ nhận ra: “Ta chỉ nếm qua máu của ngươi.” [search không thấy quả Hồng diễn này nên chắc chỉ có trong đây, hồng là đỏ, nên nhìn giống trái tim, chắc vậy :v ]

Sát! Cảm giác thế giới quan trong nháy mắt đảo điên mạc danh kì diệu làm hắn đau trứng, Hoa Tiểu Mạc dở khóc dở cười, nói như vậy giáo chủ kỳ thật rất thuần lương? “Máu trong huyết trì kia ngươi làm sao giải thích? Những người ngươi nuôi trong Xuân viên kia không phải là vì máu trên người họ sao?” Hoa Tiểu Mạc lúc này đã teo não rồi, phun ra từng cổ nghi hoặc đã chôn thật sâu trong đầu, cũng không quản giáo chủ đại nhân có thể tiếp thụ hay không.

Lạc Cửu Tiêu liếc xéo hắn một cái, bình tĩnh nói: “Bọn chúng đều là người dưới tình huống cơ duyên xảo hợp mà bổn tọa ra tay cứu giúp, nếu như không gặp được bổn tọa, chúng đã sớm phơi thây ngoài đồng, lại nói, bổn tọa chưa từng bức bách chúng một lần nào, về phần cái huyết trì kia, bổn tọa tự biết đuối lý, không gì để nói.”

Ngon, ngay cả bổn tọa cũng lấy ra xài, xem ra là đã giận, Hoa Tiểu Mạc hả họng cười ha ha, mau chóng vuốt vuốt lông: “Ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi, không có ý gì hết.” Vẫn là thừa nhận cái công pháp kia của ngươi bị trời phạt đi.

Lạc Cửu Tiêu kéo khóe miệng một cái không dễ nhìn ra được, rất nhanh liền biến mất.

“Ngươi có phát hiện không, cái thông đạo này càng đi càng hẹp.” Không biết đi bao lâu, Hoa Tiểu Mạc tinh bì lực tẫn, hắn bóp bóp lòng bàn tay Lạc Cửu Tiêu, ngạc nhiên hỏi.

Nheo mắt nhìn thẳng hắc ám phía trước, Lạc Cửu Tiêu thấp giọng nói: “Đối diện có khí tức lạ.”

Hoa Tiểu Mạc đột nhiên hưng phấn la to: “Là A Thất, ta ngửi được hương dược thảo trên người A Thất.”

“Vậy sao?” Mỗ giáo chủ đại nhân âm dương quái khí mở miệng: “Vậy vị đạo trên người ta thì sao?”

“Vị đạo trên người ngươi ta cũng ngửi ra được.” Hoa Tiểu Mạc tăng nhanh bước chân chạy về cuối đường, tùy miệng nói: “Mùi máu tanh rất nồng, rất không dễ chịu, muốn bỏ qua cũng không được.”

Mỗ giáo chủ đại nhân đuổi theo kịp sắc mặt nhất thời trầm xuống, cả người đều tản ra khí tức hắc ám.

Tiếng bước chân “bịch bịch bịch” vang lên trong thông đạo tịch lãnh càng làm người ta cực kỳ không thoải mái, Hoa Tiểu Mạc chạy rất nhanh, chạy theo mùi hương dược thảo cực nhạt kia, hỏa chiết trong tay lay động lắc lư theo bước chân hắn.

Phía sau Lạc Cửu Tiêu một tấc cũng không rời canh bên người, cái thông đạo này còn muốn dài muốn hẹp hơn so với bọn hắn dự liệu, chốc lát sau, Hoa Tiểu Mạc không thể không dừng bước, thở hổn hển hô to: “A Thất, nghe tiếng ta thì trả lời một câu.”

Tiếng vang dội về từ bốn phương tám hướng, chấn màng nhĩ hắn phát đau.

“Tiểu Mạc?” Một đầu khác của thông đạo cực hẹp truyền đến một thanh âm quen thuộc, không ôn nhuận như trước kia, nhiều hơn là mệt mỏi: “Tiểu Mạc, đừng tới đây, mau tìm cách ra ngoài.”

Lạc Cửu Tiêu khoanh hai tay, nhìn thiếu niên sắp phát điên, khẽ nhướng mày: “Lo cho y như vậy? Nhất định phải vào?”

“Nếu như là ngươi ở bên trong, ta nhất định cũng sẽ đi vào.” Hoa Tiểu Mạc chà chà mặt, sâu sắc ngưng mắt nhìn Lạc Cửu Tiêu, lập tức không do dự nghiêng người chậm rãi cất bước tiến về trước.

Tiếng thở dài thật thấp vang lên, bao hàm cả bất đắc dĩ cùng thoải mái, Lạc Cửu Tiêu nhấc chân đi theo, không thể quá tham lam, bằng không sẽ chỉ còn đôi bàn tay trắng.

Biết người phía sau cũng nối bước, Hoa Tiểu Mạc len lén thở phào một hơi, đột nhiên hắn cảm thấy mình trở thành chủ một gia đình, hi vọng gia hòa vạn sự hưng.[gia đình hòa thuận vạn sự hưng thịnh]

“Lan Thất, miêu tả tình huống chỗ ngươi một chút.” Lạc Cửu Tiêu vận khí điều chỉnh khí tức, hướng về đầu hắc ám kia mở miệng.

Đầu kia trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi vang lên một âm thanh: “Vị trí chỗ ta là một tòa đại điện.”

Nhừng từ này như đại chùy đập vào mặt Hoa Tiểu Mạc, hắn quay đầu nhìn Lạc Cửu Tiêu, ánh sáng leo lắt của hỏa chiết chiếu vào đôi mắt mê mang bất an của hắn, dưới cái nhìn của Lạc Cửu Tiêu, phảng phất như trong mắt Hoa Tiểu Mạc có ánh lửa đang cháy.

Hoa Tiểu Mạc lên tinh thần, vứt đi hỏa chiết đã sắp cháy rụi, liền nhìn rõ con đường phía trước, hắn thở nhẹ, lần nữa lấy ra hỏa chiết mới lại dấy lửa lên tiến về trước, trên đường vẫn luôn giữ liên hệ với Lan Thất, lại đổi thông đạo một lần nữa, thông đạo ngoằn ngoèo bảy quẹo tám ngoặt khiến hắn cực kì chóng mặt.

Một lát sau, hắn vừa ra khỏi cái thông đạo chật hẹp kia liền bị khí tức âm hàn đập vào mặt làm hắn run sợ, nơi này lạnh quá.

Nhập vào mắt là cung điện cực kỳ huy hoàng, cột trụ bằng thép tinh* tổng cộng ba mươi sáu cây, sừng sững nguy nga, điêu khắc đồ án cổ xưa, có chim có thú, hình dạng khác nhau, hai cây cột bạch ngọc ở giữa chạm khắc kim long lượn quanh bay lên, sinh động như thật, thần thánh uy nghiêm, cứ như trong chớp mắt sẽ phá tan nham thạch mà phi lên tận trời. [thép tinh: thép tinh khiết, nguyên chất]

Trung tâm nhất là một đầm nước, nam tử áo lam ngồi trên tảng đá bên cạnh, nét mặt tiều tụy, như đang lãnh tĩnh trầm tư gì đó, khi nhìn thấy người xuất hiện, bật dậy chạy tới, ôm thiếu niên vào lòng, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Mạc.”

Cảm nhận được thân thể run nhè nhẹ của đối phương, Hoa Tiểu Mạc giơ tay vỗ vỗ lưng y: “A Thất, là ta xung động, không cách nào không quan tâm ngươi.”

Lan Thất cũng không mở miệng nói gì nữa, mà cúi đầu hôn Hoa Tiểu Mạc, cánh môi khô nứt bởi vì dùng lực ma sát, thấm ra chút tơ máu, hòa vào trong miệng nhau.

Sắc mặt Lạc Cửu Tiêu hết lạnh lại lạnh, chẳng nói câu nào, y nhẫn nhịn sát ý đang cuộn trào lên trong nội tâm, đi nghiên cứu mấy chục cây cột nổ lực di dời lực chú ý.

Thế nhưng y càng muốn xem nhẹ, âm thanh nước bọt quấn quít càng rõ ràng, bỗng dưng y mở miệng: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Đêm qua hai người ta và Bạch Thần cùng Tần Nghị đi vào thông đạo, chia nhau ra.” Lan Thất lau sạch dịch thể bên môi Hoa Tiểu Mạc, chậm rãi nói: “Gặp phải huyễn cảnh*, chờ đến lúc ta thoát ra được thì đã ở đây.” [huyễn cảnh: cảnh không thực, ảo ảnh]

Nhìn ra nghi hoặc của Lạc Cửu Tiêu, Lan Thất than nhẹ: “Nơi đây chính là điểm ranh giới của huyễn cảnh.”

Nói cách khác căn bản là không ra được? Vậy sao bọn hắn tiến vào được? Lạc Cửu Tiêu không nói hai lời liền xoay đầu đi về phía cái thông đạo lúc họ vào, kết quả chưa đi được mấy bước đã dừng lại, cái thông đạo kia đã thây đổi, rất rộng rãi, căn bản không phải cái bọn họ đã đi.

Trong nhất thời, trên mặt giáo chủ đại nhân hiện lên một tầng ma khí, y âm thầm hối hận không để ý ghi nhớ lịch sử về cái Hoàng lăng này.

“Có khi nào Bạch Thần đã đi ra rồi hay không?” Đại hiệp có một đám bạn nhỏ, cũng không biết mấy bạn nhỏ kia có thể xuống đất hay không. [bạn nhỏ là mấy bé trùng tử á :v ]

Lan Thất lắc đầu.

“Vậy chúng ta làm sao đây? Ngồi chờ?” Hoa Tiểu Mạc moi moi trong ngực, cũng không móc ra chút lương thực nào.

Lạc Cửu Tiêu đi qua cũng ngồi lên tảng đá xanh, nhìn đầm nước, suy tư nói: “Lan Thất, ngươi biết bao nhiêu?”

“Tần Nghị âm thầm sai khiến một đội Cẩm y vệ vơ vét công nhân ngày đêm không ngừng làm việc, từ dưới lòng đất Hoàng lăng đào ra một cái thông đạo nối liền về phía tòa trạch kia.”

Nói như vậy, đây là dưới lòng Hoàng lăng? Hoa Tiểu Mạc hít thở một hơi, dựa theo tuyến phát triển của mấy cái tiểu thuyết, vai chính sẽ gặp kỳ ngộ, kế thừa y bát* của Kiếm thánh nào đó đã mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, ngày sau tu luyện công pháp, khí phách đủ thứ. [y bát: truyền từ đời này sang đời khác]

“Tần Nghị không phải kẻ phàm tục, không đến nỗi vì vàng bạc tài bảo mà làm như vậy, nghe đâu bên dưới Hoàng lăng có cửa vào bí cảnh, có thể thông đến nơi thần bí, nơi đó có tồn tại thuật có thể làm người chết sống lại.”

Khóe mắt Hoa Tiểu Mạc giật giật: “Vậy y là vì điều này?” Cứu sống người chết? Tần Nghị không giống kẻ sẽ đi tin cái loại thuyết pháp hoang đường này a.

“Sinh mẫu của Tần Nghị là nha hoàn thiếp thân của Hoàng hậu.” Lan Thất rũ mi mắt nhẹ giọng nói: “Sau đó mẫu bằng tử quý được sắc phong làm Thục tần*, hậu cung vốn là chốn thị phi, không gia thế không thủ đoạn, chỉ có thể làm một con cá chịu người cắt xẻ.” [tần: cũng là 1 chức vị của phi trong hậu cung]

“Thiên Khải năm thứ nhất, Thục tần mang thai được bảy tháng bởi vì tin đồn mắc bệnh phong mà bị giam vào lãnh cung.” Lan Thất nhíu nhíu mày: “Nghe nói sau khi Tần Nghị sinh ra không bao lâu thì bà đã điên loạn.”


Lan Thất giương mắt nhìn Lạc Cửu Tiêu: “Mấy năm sau, Thục tần chết một cách quỷ dị, thi thể không tung tích.”

Nói như vậy Tần Nghị là một đứa con hiếu thuận? Tìm bí cảnh là để cứu người mẹ đã chết nhiều năm của y? Hoa Tiểu Mạc chép miệng không dám tin, thế giới quan lại nghiêng ngã lần nữa.

Không đúng a, thi thể không phải đã biến mất rồi sao?! Hơn nữa, cho dù không biến mất thì cũng phải thối rữa hết rồi chứ.

“Vô Ưu là thị đồng của Tần Nghị, bị giam giữ ở đây chính là phụ thân của Vô Ưu, là kẻ duy nhất sống sót trong nhóm công nhân khai quật Hoàng lăng năm đó.”

“Vô Ưu là thái giám?” Hoa Tiểu Mạc kêu lên kinh ngạc, vẻ mặt sợ hãi.

“Ừ.” Vẻ mặt Lan Thất có chút dị dạng, tiếp tục không mấy tự nhiên: “Vô Ưu và phụ thân y có quan hệ tình cảm.” [*v* phụ tử văn, ngộ khoái phụ tử văn *v* ]

Hoa Tiểu Mạc rất bình tĩnh mở miệng: “Sau đó thì sao?” Cấm kỵ phụ tử ba ba quá cảm động, Vô Ưu, tốt lắm.

Lần này Lan Thất cùng Lạc Cửu Tiêu đồng thời nhìn Hoa Tiểu Mạc, không khỏi than trong lòng, là năng lực tiếp thu của bọn họ giảm sao?

“Tần Nghị muốn từ trong miệng phụ thân Vô Ưu hỏi ra bí mật của Hoàng lăng, nhưng đối phương ngậm miệng không nói.” Lan Thất ôn hòa nói: “Ta với Bạch Thần suy đoán, hẳn là Tần Nghị cho ông ta dùng một số loại dược, lúc thanh tỉnh lúc điên loạn.”

“Những vết tích nọ trên người Vô Ưu cũng đều do người đó khi phát điên lưu lại.”

Hoa Tiểu Mạc sờ sờ cằm, quan hệ nhân vật thật rối, Tần Nghị quá ác rồi, e rằng phụ thân Vô Ưu sau mỗi lần thanh tỉnh trông thấy những thứ mình đã làm với ái nhân, chỉ sợ sẽ giận dữ công tâm, hối hận vạn phần. Dày vò còn khó chịu hơn chết, thà rằng chịu đựng cũng không chịu nói ra cái bí mật kia, có thể là gì? Đổi lại hắn cũng sẽ có lòng hiếu kỳ cực lớn.

Lạc Cửu Tiêu thuận tay vỗ vào một chỗ bên đầm nước, nhíu mày tư lự tin tức vừa biết được, bọn Thiên Phong sẽ rất nhanh tìm đến đây, nếu như có địa đồ của Hoàng lăng, không khó tìm được lối ra.

“Ầm ầm” như tiếng nước, nhưng lại không giống, âm thanh cổ quái không biết từ đâu tràn tới.

Lan Thất biến sắc, nắm chặt tay Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu cũng bắt được một tay khác của Hoa Tiểu Mạc, thần sắc đề phòng liếc nhìn bốn phía.

Từng tia khí tức âm hàn đến gần, đó là một loại khí chí âm nơi sâu nhất vùng băng nguyên bắc cực mới có, giống như sương trắng nhàn nhạt che lấp, kêu gọi nhau tràn lên, những nơi đi qua, đống băng tất thảy.

Dưới tình thế cấp bách, trong nháy mắt Hoa Tiểu Mạc biến thành vua sức mạnh, lôi Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu nhảy vào trong đầm nước.

Lạnh quá, đây là đâu? Help!