Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 39

CHƯƠNG 39

Bạch Thần lặng yên không nói, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn thiếu niên, đôi mắt trong suốt của hắn dưới ánh nến phiếm lên ánh sáng rực rỡ mê người, trong nhất thời quên mất nên nói gì cho phải.

Thấy đối phương không lên tiếng, Hoa Tiểu Mạc đảo đảo mắt tròn, bắt đầu lóng ngóng vụng về: “Bạch Thần, người thấy ta như thế nào?”

“Kích động dễ nóng nảy.” Bạch Thần liếc hắn một cái, thản nhiên nói.

“Ta không có hỏi ngươi cái đó.” Hoa Tiểu Mạc nổi đóa, vuốt đi bọt nước trên mặt, lại sửa tóc tai một chút, nghiêm túc hỏi: “Ta là hỏi ngươi, con người của ta thế nào?”

“Rất tốt.” Câu trả lời của Bạch Thần cũng không nửa phần do dự, giọng nói tuy nhạt, nhưng mơ hồ lại mềm mại mấy phần.

Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu, lăng lăng nhìn Bạch Thần, lúc lâu sau, khóe môi cong lên, cười ha hả, cười một hồi lại tự thấy mình đặc biệt ngáo, vì cớ gì lại vui vẻ như vậy…

“Ngươi kỳ lưng giúp ta đi.”

“Được.” Bạch Thần cong môi, nụ cười trên mặt thu lại, nhưng nhu hòa trong đáy mắt hãy còn.

Cầm khăn vải ướt chà lau trên đóa hoa nọ sau lưng thiếu niên, Bạch Thần đột nhiên cau mày, tay còn lại bất động thanh sắc sờ về phía ngực, sắc mặt thần tình phức tạp khó phân biệt.

Có lẽ vì an tâm khoan khoái, Hoa Tiểu Mạc thả lỏng cơ thể ghé vào mép thùng gỗ nhắm mắt phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, căn bản không nghĩ tới Bạch Thần cũng là một nam nhân bình thường, cũng sẽ có nhu cầu, đương nhiên hắn cũng không biết ẩn nhẫn giờ khắc này của Bạch Thần, càng không biết đối phương vẫn luôn một mực vận nội lực hóa giải dục vọng.

Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, cơ bản đều là Hoa Tiểu Mạc nói một mình, Bạch Thần ngẫu nhiên sẽ phun ra một vài từ ngắn gọn.

“Buồn ngủ?” Vén lên lọn tóc hơi ướt của hắn, dùng khăn vải lau khô, Bạch Thần nhìn thiếu niên ngâm trong thùng dược liệu, vừa nhìn đã thấy một bộ dáng cực độ mệt mỏi.

“Ngô.” Hoa Tiểu Mạc hàm hồ trả lời.

Buông khăn vải xuống, Bạch Thần khom người ôm lấy Hoa Tiểu Mạc, một tay nâng lên, một tay khác vỗ nhẹ lưng hắn, vận dụng nội lực loại trừ bọt nước trên người hắn.


Môi xẹt qua nhau một cái, Hoa Tiểu Mạc cực kì buồn ngủ phản ứng chậm chạp không phát hiện, vô thức cọ cọ trong ngực Bạch Thần, mà thân thể Bạch Thần thì cứng đờ.

Thiếu niên giống như đang mơ thấy gì đó, chân mày nhíu chặt, Bạch Thần tựa bên giường, lấy sáo ra thổi, tiếng sáo mềm mại như nước, như từng sợi tơ nhè nhẹ bay lên, tô lên cho màn đêm vài tia nhu ý.

Còn thiếu niên trên giường cũng chậm rãi thả lỏng đầu mày, khóe môi khẽ nhếch.

Giờ Dần ban đêm

Hoa Tiểu Mạc đang ngủ say trên giường bỗng nhiên cảm thấy vành tai mơ hồ tiếng gọi đè nén kèm theo tiếng thở dốc thống khổ, một tiếng rồi lại một tiếng, âm thanh dính nhớp mà lại chuyên chú truyền vào màng nhĩ mỏng manh, dần dần đan thành một tấm lưới lớn chiếm cứ cả đầu óc.

Mùi máu tươi tràn vào khoang mũi, từ từ nồng đặc dần, Hoa Tiểu Mạc bỗng tỉnh lại, đầu tiên là giang tay sang ngang, muốn chạm vào người bên cạnh, nhưng lại đập vào một khoảng không, trong nháy mắt hắn bật dậy khỏi giường, hoảng hốt vén chăn xuống giường, nương theo ánh trăng mò tới chỗ ngọn đèn dùng hỏa chiết đốt lên, trong phòng chậm rãi sáng lên.

Mọi thứ vẫn như cũ, duy chỉ thiếu cái người đáng ra phải ngủ với hắn trên giường.

Bóng cây ngoài song cửa đong đưa, đánh vào trên giấy dán cửa, từ bên trong nhìn ra, giống như bóng đen sừng sững, nhưng mà, chỉ trong nháy mắt Hoa Tiểu Mạc cúi đầu chỉnh chỉnh vạt áo, ngoài cửa sổ gió lớn thổi qua, xung quanh bóng cây lắc lư đung đưa, phút chốc đã khôi phục yên ả.

Trên môi tê tê, Hoa Tiểu Mạc lấy tay sờ sờ, khí tức ngửi được lúc nãy sao giống như tên điên kia vậy.

Còn có, đã trễ thế này, Bạch Thần đi đâu?

Cửa chi nha một tiếng, nam tử mặc một bộ bạch y tiến vào, kéo theo hàn khí đầy đất.

“Đã xảy ra chuyện gì phải không?” Ngửi được không khí bất bình thường, Hoa Tiểu Mạc chạy qua hỏi.

Bạch Thần mím môi, bình tĩnh nói: “Chỉ là mấy con mèo đêm đi lạc.”

Thấy Hoa Tiểu Mạc đực mặt đứng đó, Bạch Thần khép cửa trút đi ngoại sam, ôm Hoa Tiểu Mạc lên, đi tới bên giường vươn tay vén chăn, sau đó tự mình nghiêng người nằm xuống, phất tay tắt đèn.

Trong chăn vẫn còn không ít hơi ấm, rét lạnh khắp thân Hoa Tiểu Mạc tan biến, hắn chống người trong hắc ám đối diện với Bạch Thần: “Thật sự không có chuyện gì?” Lập lại một lần nữa, thanh âm dị thường ngưng trọng.

Rất lâu sau, từ trong hắc ám mới nghe một giọng đáp trả: “Ừ.”

Gương mặt bình tĩnh gần trong gang tấc này, dung mạo phổ thông bình thường, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, trong ấn tượng là một tập bạch y bất biến, thanh lãnh như gió, phảng phất như vạn vật trên thế gian đều vô pháp hòa tan băng sương trên người.

Bạch Thần, A Thất, Lạc Cửu Tiêu đều đang gạt hắn, vì cớ gì khi gặp chuyện bọn họ không lựa chọn thổ lộ với hắn mà lại bịa chuyện giấu diếm?

Có ai tới hỏi qua cảm thụ của hắn chưa, hắn sống hai kiếp, chuyện từng trải còn nhiều hơn so với người bình thường, nhân tình, nhân tâm, nhân tính, loại nào không phải tự bản thân lĩnh hội qua. Mặc dù vũ lực giá trị như vậy, nhưng nội tâm hắn đủ cường đại.

Còn hơn được bọn họ bảo hộ sau lưng, hắn càng muốn sóng vai mà đứng với họ.

Trong lòng thở một hơi thật dài, Hoa Tiểu Mạc nằm trở lại giường, khép mắt rơi vào trầm tư.

Hắn ở cái nơi dị thế đại lục này trước hết chọn tin tưởng Bạch Thần, lúc mới đến hoàn cảnh xa lạ, trong lòng và suy nhĩ đều vô pháp khôi phục như thường, lo được lo mất, bắt bóng bắt gió, luôn mang tâm phòng bị yếu ớt nhất, cho nên người và vật gặp được khi đó có ấn tượng sâu nhất với mình.

Bạch Thần có thể làm hắn an tâm, điểm ấy không còn gì để hoài nghi, quá khứ như vậy, hiện tại cũng thế. Mà Lạc Cửu Tiêu… nói không rõ là cảm giác gì, sợ hãi, khủng bố, nhưng khi biết tin y không còn tại thế được bao lâu, một khắc đó, ngoại trừ lo lắng vô tận, không còn gì khác.

Về phần A Thất, là thích, những ngày ở Đào Hoa thôn đó rất vui vẻ, không buồn không lo.

Có người cưng chiều hắn, thỏa mãn những nhu cầu vô lý của hắn, cần phải quý trọng, cho nên hắn sẽ quý trọng thật nhiều.

Hoa Tiểu Mạc đột nhiên cả kinh, phải chăng mình quá tham lam rồi?

“Lạnh?” Bên tai vang lên giọng nói thanh lãnh.

“Có một chút.” Hoa Tiểu Mạc thuận theo mà trả lời, kéo chăn trùm kín mặt, “Ngủ thôi.”

Nói xong liền hơi nghiêng đầu, còn Bạch Thần thì dời qua mấy phần, cho Hoa Tiểu Mạc tựa trong ngực y.

Sáng ngày hôm sau, Hoa Tiểu Mạc bị đánh thức, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, đã cùng Lan Thất đi theo sau một nam tử mi thanh mục tú, vừa đi vừa ngáp, nguyên bản còn đang hết sức buồn ngủ, cố kéo đầu óc khỏi ủ rũ, nhưng khi thấy cái vườn trúc kia thì bỗng nhiên thanh tỉnh.

Đứng gác ở cửa là vài tên hộ vệ thần tình nghiêm túc, mắt nhìn thẳng không chớp, Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn một lúc rồi thu hồi tầm mắt, trong lòng lên xuống không yên, thật sự là không giống người sống.

Hậu viện so với tiền viện còn muốn tịch mịch lạnh lẽo hơn mấy phần, đá xếp hai bên đường cũng bị mài phẳng, chỉ chừa lại đá giữa đường ghập ghềnh lồi lõm, có chút giống như đường cho người mù ở kiếp trước.

Hai bên là mấy khỏa cây bạch quả, sắp xếp rất kỳ quái, vườn hoa ở bên trái được xử lý rất sạch sẽ, tu bổ cũng rất đúng chỗ, phía bên phải là một đình nghỉ mát, lẻ loi nằm đó.

Ở giữa rất trống trải, viện tử lớn như vậy mà chỉ có một con đường đá.

Càng đi vào trong, trong lòng Hoa Tiểu Mạc càng khẩn trương, từ bốn phương tám hướng tràn tới cảm giác cổ quái khiến hắn không khống chế được mà run rẩy, đưa tay ra đụng Lan Thất.

Mãi đến khi tay được một tầng ấm áp bao bọc, hơi ấm truyền đến mới làm hắn không bất an như thế nữa.

Nam tử dẫn đường đột nhiên dừng bước trước một cánh cửa, “Gia, người đã đưa tới.”

“Vào đi.” Từ trong cửa truyền ra một giọng nói, hình như vì một nguyên nhân nào đó, mà cực kỳ khản đặc nứt nẻ.

Lời vừa dứt, thân hình tên nam tử kia liền lóe lên, biến mất, Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước bọt, nhìn Lan Thất, mắt lộ ra hoảng loạn.

Lan Thất vỗ vỗ tay hắn, cong môi cười yếu ớt, yên lặng an ủi.

Cửa đột nhiên mở ra, sau khi Hoa Tiểu Mạc và Lan Thất đi vào thì đóng lại cái rầm.

Một màn bên trong làm dạ dày Hoa Tiểu Mạc quay cuồng, trực tiếp vịn khung cửa nôn khan, sắc mặt Lan Thất cũng không tốt lắm, nâng tay vỗ lưng Hoa Tiểu Mạc, dán bên tai nói mấy câu, lại lấy từ trong lòng ra một viên thuốc cho hắn nuốt vào.

Bên trong ***g sắt cực đại trải một tấm thảm lông hoa quý, một người tóc tai bù xù cuộn mình núp trong góc ***g run lẩy bẩy, trên lỗ tai lộ ra ngoài phủ đầy dấu vết bị ngược đãi.

Trong phòng ngoại trừ mùi nôn mửa ra, còn có mùi xạ hương *** mỹ, mùi xú uế.


Nam tử đứng bên ***g vẫn một tập hắc bào như cũ, đầu mày lại nhiễm lệ khí còn đậm hơn so với thường ngày, toàn thân phát ra khí tức đáng sợ lệnh cho người ta run rẩy, nhìn chăm chú vào người trong ***g, ánh mắt chuyên chú mà lại đen tối.

Hoa Tiểu Mạc hoảng hốt lùi về sau mấy bước nắm chặt cánh tay Lan Thất, Lan Thất khẽ nâng hàm dưới: “Vương gia.”

“Y không nhận ra bổn vương nữa.” Thanh âm mang theo sắc bén kinh người, tầm mắt Tần Nghị chưa từng rời đi.

Lan Thất thần sắc lãnh tĩnh đi qua ngồi bên ***g sắt, lạnh nhạt nói: “Cho ta xem ánh mắt y một chút.”

Với tay ôm kẻ đang run rẩy vào ngực, ngón tay giở mấy sợi tóc trên mặt y lên, hé ra gương mặt đầy dấu hôn xanh tím, không khó để nhìn ra là một người xinh đẹp.

Chẳng qua đôi mắt trống rỗng và cánh môi huyết nhục mơ hồ kia làm cho người ta sinh ra thương cảm.

Tần Nghị đè lại thân thể loạn động trong ngực, giọng nói ôn nhu lại phun ra lời nói phảng phất như tới từ chỗ sâu nhất trong địa ngục: “Vô Ưu, ngươi ngoan một chút.”

Thanh niên được gọi là Vô Ưu nức nở đáng thương, càng dùng sức giãy dụa, đôi mắt trống rỗng bỗng nhiên trở nên đen đặc, nhìn thẳng chằm chằm vào Hoa Tiểu Mạc, banh cổ họng kêu to a a.

Tiếng kêu chói tai cùng ánh mắt quỷ dị của thanh niên khiến toàn thân Hoa Tiểu Mạc đều không ổn, da đầu dựng tóc gáy, nếu không phải A Thất còn ở đây, hắn đã sớm nhanh chân chạy mất.

Cái hành động này không chỉ Lan Thất, ngay cả Tần Nghị cũng lộ ra ngạc nhiên, y thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng, giơ tay lên tát Vô Ưu một cái.

Khóe miệng Vô Ưu chảy máu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Hoa Tiểu Mạc chòng chọc, như kiên trì giữ lấy gì đó, như đang ai cầu gì đó, tựa hồ mang theo kích động.

Hoa Tiểu Mạc đứng dán dính vào cửa chộp được dấu ấn sau gáy thanh niên, loang lổ vết máu, mơ hồ là một kí hiệu, việc này làm hắn nhớ lại những con gà nuôi nơi vùng quê ở kiếp trước, để không lẫn lộn với nhà hàng xóm, họ sẽ vẽ dấu đỏ lên cánh con gà.

Coi một con người như súc sinh mà đối đãi, Hoa Tiểu Mạc bấm bấm lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Tần Nghị cực kỳ chán ghét, tên giáo chủ điên nhà hắn còn đáng yêu hơn nhiều. [yeah, giáo chủ num bờ one :”>]

Lan Thất nhìn thấy trong đồng tử Vô Ưu nhiều hơn một tia màu trắng, cau mày nói: “Độc ngấm đã sâu, ta không dám cam đoan có thể trị hết.”

“Trị hết?” Tần Nghị cười một tiếng, âm lãnh phá lệ: “Ta không có ý định để người trị hết cho y.”

“Cho y tiếp tục làm mộng đẹp, đừng để y chết là được.”