Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 37

CHƯƠNG 37

Trong nháy mắt, dân chúng vây xem hô nhẹ một trận, chỉ thấy vài tên đại hán xách ra một cái trống to đặt ở khoảng đất trống phía trước, cùng lúc đó một thân ảnh mảnh khảnh từ trên lầu hai nhảy xuống, xoay chuyển giữa không trung, lọn tóc màu mực tung bay, hai chân trần rơi trên mặt trống, nhẹ nhàng như chim yến.

Thanh niên ước chừng hai mươi tuổi mặc một thân cẩm bào dài màu xanh*, dáng người thon dài như trúc xanh, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, giữa ấn đường một điểm chu sa, trong nét quyến rũ mang theo vài phần thanh nhã, một chút cũng không đột ngột, trái lại còn mang cho người ta một loại cảm giác vốn phải như vậy.[xanh lá nhé, A Thất xanh lam]

Ngay sau đó tiếng đàn lay động hồn người khẽ vút lên, ống tay áo thanh niên bay múa, vô số cánh hoa kiều diễm từ trong ống tay áo bay ra, hương hoa ngấm vào tận đáy lòng khiến người ta mê luyến.

Tiếng đàn lay chuyển, thanh niên cũng theo đó mềm mại ưu mỹ, dáng múa lơ lửng như tiên, váy dài phóng khoáng khép mở che giấu, tình cờ ngoảnh đầu, mị nhãn như tơ, ba đào lưu chuyển, tạo nên vô hạn phong tình.

Tất cả những người ở đây đều không chớp mắt ngắm nhìn điệu múa ưu mỹ của thanh niên, thần tình như si như dại, ngoại trừ mấy người Hoa Tiểu Mạc.

Lúc này tiếng đàn bỗng nhiên biến đổi, khí thế lôi đình như bão giật điếc tai, mọi người chỉ thấy thanh niên dùng chân phải làm trụ, khẽ phất tay áo dài, thân thể mềm dẻo theo tiếng đàn tăng nhanh tốc độ xoay tròn, khiến người ta như có loại ảo giác, thanh niên là tinh linh ngộ nhập phàm trần, phía sau có một đôi cánh, tùy thời sẽ bay đi.

Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, hơn mười đoạn tơ lụa bay lên từ lầu hai, mũi chân thanh niên khẽ điểm, lăng không bay lên đoạn tơ lụa kia.

“Nô gia Nam Phong chủ quán Nam Phong quán, vì hôm nay là lễ Hoa Thần, để cảm kích Hoa Thần chiếu cố, lần này chi phí khách đến đều ưu đãi một nửa.” Âm thanh dễ nghe như nước suối trong vang lên, không nhanh không chậm, từ từ nói ra.

Trong nháy mắt, đám người như nổ tung, tiểu quan của Biện Châu Nam Phong quán diễm danh thiên hạ, các loại tiểu quan loại nào cũng có, chủ quán kiêm hoa khôi Nam Phong càng là yêu mị tuyệt diễm.

Ngày thường vào Nam Phong quán không phải là quan to, thì là thương nhân phú giáp một phương, giá cả đắt vô cùng, lúc này cho ra ưu đãi như vậy đã là trước nay chưa từng có, rất nhiều nam tử vây xem đều không kịp chời đợi tiến vào.

“Giảm năm mươi phần trăm…” Hoa Tiểu Mạc liếc mắt nhìn thanh niên thanh tú đẹp đẽ tuyệt luân kia: “Chúng ta có nên đi vào ngồi một chút hay không?”

Đôi mắt Lan Thất hàm ý cười: “Không đi Thần miếu ngắm hoa nữa?”


Thần miếu đối với Hoa Tiểu Mạc còn có lực hấp dẫn hơn, lúc rời đi cảm giác có đạo tầm mắt rơi lên người hắn. tuy không có ác ý, nhưng Hoa Tiểu Mạc vẫn dùng dư quan liếc một cái, quả nhiên là thanh niên nọ.

Kỳ quái, lông mày Hoa Tiểu Mạc nhíu lại nhíu, âm thầm đè xuống hoang mang trong lòng.

Trong đám người vẫn đang chen chúc truyền ra từng tiếng kinh hô, “Xem kìa, hoa khôi đang nhìn ta” “Rõ ràng là đang nhìn ta” “Ta thấy y là đang nhìn ta”.

Hoa Tiểu Mạc lặng lẽ nuốt xuống câu “Hình như y đang nhìn ta”, sau khi ra khỏi đám người hắn mạc danh quay đầu lại nhìn một cái, thấy mặt mày thanh niên kia vẫn chứa ý cười như trước, hắn nháy nháy mắt, trong lòng điên cuồng đào bới, thật sự là đang nhìn hắn a!

“Thiếu niên xinh đẹp biết bao.” Đi được hai bước lại ngừng lại, Hoa Tiểu Mạc một bộ dáng tiếc nuối, ngữ khí bàn bạc: “Kỳ thực vào ngồi một chút rồi ra cũng không trễ vụ ngắm hoa.”

Lan Thất cười nhạt, trên gương mặt tuấn nhã hiện lên dáng cười ôn nhuận tựa gió xuân, Lạc Cửu Tiêu nửa khép hờ mắt, u ám ngưng mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc, Bạch Thần chỉ nhàn nhạt liếc Hoa Tiểu Mạc một cái, mắt đen thâm thẩm như đầm sâu, dưới đôi mi dài là một tia thanh lãnh âm trầm bất biến.

Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một hồi, hắn cảm thấy mình bị chia ra làm ba dưới ba đạo tầm mắt này.

Sau khi hỏi người qua dường, bốn người đi về hướng miếu thờ thần bí kia, trên đường ngẫu nhiên có thể đụng phải mấy thiếu nữ ôm những đóa hoa đủ mọi màu sắc, âm thanh vốn đang trò chuyện khi nhìn thấy mấy người Hoa Tiểu Mạc, đình chỉ ngay tức khắc, đều lộ ra nụ cười ngượng ngùng, giống như những bông hoa nở rộ đang chờ được hái.

Hoa Tiểu Mạc xất một tiếng, tặng ba người Bạch Thần một cái liếc, cả người đều tản ra khí tức u oán ghen ghét.

Ánh mặt trời xuyên qua mây mù rắc xuống một tầng ánh sáng, cây già hai bên đường nảy ra không ít chồi non, khe khẽ đong đưa trong gió nhẹ, mang theo bóng cây nhàn nhạt.

Đã là tiết cuối xuân, phóng mắt trông ra, một mảnh xanh tươi ấm áp.

Hôm nay năm Thiên Khải mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, là thời thế hưng thịnh ý nghĩa chân chính của Vân Thiên vương triều, mấy người đang đứng bên ngoài đại điện vàng son lộng lẫy, ánh mắt đuổi tới khối bảng hiệu màu đen ở ngoài cùng, khảm vào là thể chữ “Thần miếu” màu vàng, màu sắc khác nhau.

Tuy là miếu thờ cúng tế của hoàng gia, nhưng cũng không quản chế nghiêm ngặt, trái lại còn mở ra cho dân chúng tự do ra vào, chỉ có điều loại địa phương trang nghiêm thần bí này, những lúc thông thường lão bách tính không muốn đến đây, một là kính sợ thần linh, hai là sợ hãi hai chữ lớn màu vàng kia.

Ở trung tâm bày một chiếc bàn thờ, bàn cực kì rộng rãi, trải lụa vàng nhạt, buông thẳng xuống mặt đất.

Trên bàn thờ đặt lư hương tinh mỹ bằng sứ, trong đó cắm rất nhiều nhang, đã cháy hết có, vừa mới dấy lửa có, khắp đại điện hương thơm vấn vít.

Thần sắc Bạch Thần băng lãnh, dựa trên cột đá bên ngoài, cũng không đi vào, không lên tiếng tỏ vẻ kháng cự đối với Thần miếu, Lạc Cửu Tiêu cùng Hoa Tiểu Mạc tiến vào, chỉ có điều từ nháy mắt đặt chân bước vào kia, sắc mặt liền biến đổi rất đáng sợ, hai đầu mày mơ hồ lộ ra lệ khí.

Đáng ra nên vào nhất là Lan Thất cư nhiên đứng dưới cây tùng bách ở bên ngoài, như là đang sợ gì đó.

Hoa Tiểu Mạc không hiểu nổi nên tiện tay đơn giản vứt ra sau đầu, hắn luôn cảm thấy cái Thần miếu này có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, bước chân không tự chủ được dừng lại, ánh mắt rơi lên những màu vẽ trên tường, giống na ná như tranh sơn dầu, nhưng không hoàn toàn giống, xem một hồi cũng xem không hiểu, hắn cầm kinh thư bên cạnh lên lật lật, những chữ nhỏ chằng chịt ngắn gọn hợp lại cùng một chỗ.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu thấp: “Đừng xem nữa.”

Hoa Tiểu Mạc dời tầm mắt, khi nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc phóng đại trước mặt thì hơi kinh hãi, lập tức buông kinh thư xuống sờ trán Lạc Cửu Tiêu, lại sờ sờ mặt y, cảm xúc trên tay là nhiệt độ lạnh lẽo không bình thường, khẩn trương hỏi: “Sắc mặt ngươi sao lại khó cói như vậy? Khó chịu chỗ nào?”

“Sao người không kỳ quái việc Lan Thất cùng Bạch Thần không vào.” Lạc Cửu Tiêu cũng không trả lời, mà tự mình nói: “Ở đây, sẽ làm bọn ta khó chịu.”

Y chỉ là “bọn ta”, bao gồm cả Lan Thất và Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc ngây ngốc, trên mặt mang vẻ kinh ngạc, không thoải mái?

“Ta quỳ lạy một chút rồi đi ngay.” Hoa Tiểu Mạc tìm được một cái bồ đoàn*, quỳ xuống hai tay chấp lại nhắm mắt đối với lư hương khói xanh lượn lờ bay nhấp nháy môi nói ra cầu xin của mình. [bồ đoàn: đệm lót để quỳ]

Muốn tiền, muốn thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền.

Lạc Cửu Tiêu ở bên cạnh đứng chắp tay, thân mình căng cứng không dễ phát hiện, cả người sát khí bốn phía, như là đang đối kháng với một sự tồn tại cường đại nào đó trong vô hình.

Hoa Tiểu Mạc sau khi nói ra nguyện vọng nửa đời trước nửa đời sau đều không đổi của mình liền cùng Lạc Cửu Tiêu đi ra ngoài, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói: “Tiểu thí chủ, chậm đã.”

Hai mắt Lạc Cửu Tiêu lạnh xuống, nắm lấy tay Hoa Tiểu Mạc thu chặt lực đạo, bỗng buông tay ra, xoay người biểu tình lạnh lùng.

“Thanh Hòa đại sư.” Những khách hành hương khác trong đại điện đều chắp hai tay thành tín kêu lên.

Hoa Tiểu Mạc xoay người nhìn lão nhân đang đi qua, bảo tương* trang nghiêm, nhìn lần đầu, rất quái dị, bởi vì cặp mắt kia quá sáng rực, nơi đó hình như nên có sắc thái già cỗi mới phải. [bảo tương: hình tượng trang nghiêm của Phật – Baike]

Thanh Hòa đại sư lướt qua những người khác, đi đến trước mặt Hoa Tiểu Mạc, chắp tay, nét mặt hiền từ, ngắm nhìn Hoa Tiểu Mạc, thanh âm bình tĩnh xa xăm: “Xin hỏi tiểu thí chủ, là nhân có trước hay quả có trước?”

Đây không phải là cùng một loại não tàn với câu con gà có trước hay trứng gà có trước sao? Hoa Tiểu Mạc nhướng mày, tỏ ý đối với cái vấn đề đột nhiên xuất hiện này thật không còn gì để nói.

Mọi người chỉ thấy thiếu niên trầm mặc không nói, sắc mặt biến đổi khó lường, không khỏi xùy ra tiếng, vấn đề đơn giản như vậy, ngay cả con nít ba tuổi cũng biết.

Nhân quả, nhân quả, đương nhiên là có nhân trước rồi mới có quả.

Nói bậy một câu, trên mặt Hoa Tiểu Mạc lại lộ ra biểu tình cao thâm khó lường: “Không nhân không quả.”

Sau một khắc đôi mắt Hoa Tiểu Mạc bỗng nhiên sáng lên, đầu óc một trận choáng váng, lúc tỉnh lại, kinh hãi đến ngay cả cằm cũng sắp rớt ra, nhìn về sau một cái, Bạch Thần không thấy, A Thất cùng Lạc Cửu Tiêu cũng không ở đây, chỉ có một mình hắn, rõ ràng là đang ở trong miếu ngắm tranh, sao lại thành ở cái sa mạc chim không thèm ị này, Hoa Tiểu Mạc đứng tại chỗ gào thét rất lâu.

Đi trong sa mạc, đỉnh đầu là thái dương nóng bức, hắn không biết là mộng hay là cái gì, loại cảm giác da bị cháy bỏng đau đớn này rất rõ ràng, đi được một hồi, sa mạc bao la biến mất, biến thành đại dương, hắn đạp nước hoạt động tứ chi, nước biển mặn chát tiến vào trong miệng, há mồm khó khăn thở dốc, đương lúc hắn sắp chìm vào trong biển, lại phát hiện mình đang đi trên thảo nguyên, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, theo mỗi bước đi cảnh vật đều biến đổi, sau cùng biến thành một biển hoa.

Thời gian giống như ngừng lại, hình ảnh đứng yên, biển hoa trước mắt giống như đã từng quen biết, cảm giác quen thuộc theo hương hoa dần dần rõ ràng, nhưng sau một khác lại đột nhiên không còn tung tích.


Trong đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nam, “Người đã gặp qua mấy loại màu sắc?”

Hoa Tiểu Mạc vô thức cho ra một đáp án: “Bốn loại.”

“Bốn loại nào?”

Biển hoa biến mất, Hoa Tiểu Mạc đang đứng ngay vách đá, chỉ kém một tấc nữa là vực sâu vạn trượng, hắn theo bản năng lùi về sau, đất đá từ bên chân hắn rơi ra rớt xuống vách núi, phía xa sương trắng vấn vít, như tiên cảnh, nhưng lại hư vô.

Âm thanh nọ vẫn bay lượn, không một tia gấp gáp: “Hửm?”

“Trắng, đỏ, xanh.” Trong lòng Hoa Tiểu Mạc rất nhanh nói tiếp: “Còn có màu đen.”

Sau một hồi im ắng như chết, trong đầu lại vang lên giọng nói kia, mang theo một chút cổ quái: “Trên đời này có thần linh không?”

Hoa Tiểu Mạc rũ mắt, hắn là kẻ theo chủ nghĩa duy vật, không tin thần, không tin linh hồn, càng không tin số miệnh.

Vậy hắn từ thế kỷ 21 xuyên qua thì nên giải thích thế nào? Thời không chảy ngược? Còn có cái giọng nói trong ngôi miêu đổ kia, bây giờ nghe được lại là cái gì?

Nhưng nếu như có thần, vậy tất nhiên sẽ có a tì địa ngục, sinh tử luân hồi, gọi là sinh tử bộ.

Lần trước hắn thật sự chết rồi, hắc ám lạnh lẽo thấu xương, lang thang đi trên đường, hoa đăng huyền ảo từng ngọn từng ngọn sáng bừng, dường như đi đến cùng chính là cầu Nại Hà, nhưng nửa đường hắn bị một sức mạnh quỷ dị kéo về, hắn lại sống đến giờ, vậy là không hợp quy tắc.

Giọng nói mờ ảo kia lại vang lên lần nữa: “Có hay là không?”

Đến tột cùng có thần hay không? Trứng Hoa Tiểu Mạc thật đau.