Mộ Sắc Tịch Hoa

Quyển 2 - Chương 46: Huyết giao (1)

Thanh âm như tiếng sấm, hầu như có thể làm cả quả núi rung lên, cư dân trong tộc đều tụm năm tụm ba chạy ra, tay cầm cuốc xẻng, gậy gộc, nhiều như rừng, đủ loại, cái gì cũng có. Mặc dù tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra nhưng đều mang vẻ mặt kiên cường quyết tâm bảo vệ Nạp Tháp Tạp tộc.Theo thanh âm một đường đuổi theo, phát hiện đã chạy tới trước sân nơi ở của tộc trưởng, tất cả mọi người không khỏi ngừng bước, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt mờ mịt, toàn bộ đều có chút không biết làm sao.

"Thế nào? Người xông vào đâu?"

"Không biết, dọc đường chạy tới cũng không thấy ai!"

"Đúng vậy, rốt cuộc là tên nào kêu vớ vẩn?"

Mọi người mỗi người một câu, thảo luận ầm ĩ, cũng không thèm nói nhỏ, giống như đã đạt thành chung nhận thức nào đó.

"Nghe như là tiếng Tị Thủ!"

"Tị Thủ, người xâm nhập đâu?" Lại có người đưa ra nghi vấn.

"Có phải chạy vào trong viện của tộc trưởng rồi không? Ta nói, mọi người có muốn đi vào xem một chút không?"

Một nam tử cầm cuốc phát biểu ý kiến rồi lại thấy lo sợ, nhưng mà lời của hắn nghe cũng có lý.

"Này —— không tốt đâu!"

Vừa nghe tới xông vào viện của tộc trưởng, đại bộ phận mọi người liền lùi bước. Không phải là bọn họ không quan tâm đến an nguy của tộc trưởng nhà mình, chỉ là hai năm gần đây, tộc trưởng không biết làm sao, trở nên càng ngày càng thô bạo quái đản, vị tộc trưởng hiền lành từng luôn suy nghĩ cho tộc nhân từ lâu đã không còn tồn tại, chỉ còn một kẻ cả người đều lộ ra một cỗ âm trầm quỷ dị.

Những người không được sự cho phép đã xông vào viện, không có ai còn có thể sống sót đi ra. Hơn nữa tử trạng của bọn họ còn dị thường kinh khủng, tất cả đều biến thành cái xác khô bị hút sạch máu, tròng mắt lồi ra, trong mắt bao hàm kinh sợ cùng oán khí.

Nghĩ đến tình cảnh kinh khủng đó, người nhát gan thậm chí bắt đầu toàn thân phát run. Có thể giống như lời đồn mọi người truyền lưu, tộc trưởng bọn họ kính yêu sớm đã bị yêu ma quấn thân, nếu không làm sao có thể biến thành bộ dạng hôm nay?

Nạp Tháp Tạp tộc, hậu duệ của thần trong truyền thuyết, từ lúc mất đi Linh lạc cùng thượng thần tới nay liền biến thành không khác gì người bình thường, chỉ trừ huyết thống thần linh cao quý mà bọn họ kiêu ngạo từ nhỏ.

"Được rồi, đứng đây nói chuyện mãi cùng không tốt, mọi người vẫn là đi về trước đi! Bằng không để tộc trưởng nhìn thấy chúng ta, sợ là ——"

Nam tử lúc trước đề nghị tiến vào nói, nửa câu tiếp theo không cần nói thêm gì nữa, mọi người trong lòng tự rõ ràng, tất cả đều nhất trí gật đầu, cảm thấy phi thường có đạo lý, đều giải tán ngay lập tức. Cuộc đuổi bắt này đến nhanh, đi cũng nhanh, như là một trò hài buồn chán. Mọi người tuy rằng không tình nguyện, trong đáy lòng vẫn nguyện ý tin tưởng tộc trưởng của bọn họ, cho dù bị yêu ma quấn thân cũng sẽ bảo hộ tộc nhân an toàn.

...

Cho dù đang ở giữa không trung, Mộ Ti Vũ cũng hưng phấn thiếu chút nhảy dựng lên. Y hiện tại càng ngày càng trẻ con, nghĩ muốn đem sinh hoạt nghìn vạn năm qua không được hưởng thụ tất cả đều hưởng qua một lần, làm nũng, hồ đồ, ghen tuông, vui vẻ, tức giận.... cảm thụ hết thảy thất tình lục dục, hơn nữa còn có người yêu nhất bên cạnh.

"Cha, ngươi mau nhìn, phía trước nhất định là nơi ở của tộc trưởng kia!"

"Ta thấy rồi!" Mộ Tịch Thịnh bất đắc dĩ ổn định lại thân thể Mộ Ti Vũ, cẩn thận kéo y vào trong lòng mình, "Bảo bối, ngươi cẩn thận một chút, bằng không một hồi ngã xuống lại khóc nhè!"

"Ai, ai sẽ khóc nhè?" Bĩu môi, Mộ Ti Vũ không phục phản bác, "Hừ, cha, ngươi cười ta, Vũ nhi mới không khóc nhè!"


"Cái miệng nhỏ này của ngươi, nhất định không chịu buông tha người, ngày nào đó cha nhất định phải hảo hảo trừng phạt một phen!"

Vừa nghe lời nói hiển nhiên bao hàm ý khác của Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ im bặt, xấu hổ nhìn hắn một cái, hai gò má chậm rãi ửng hồng, thân thể như nhũn ra chui vào trong ngực hắn.

"Được rồi, Vũ nhi, tuy rằng hiện tại cha cũng rất muốn cùng ngươi thân thiết nhưng chúng ta đang ở địa bàn của người khá, vẫn là nên thu liễm một chút!"

Thực thích trêu đùa bảo bối, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của y tức đến đỏ lên, Mộ Tịch Thịnh đặc biệt có cảm giác thành tựu.

"Cha ——"

Thanh âm líu lo đằng sau đột nhiên dừng lại, bốn phía thổi qua từng trận gió âm lãnh, thổi đến nhân tâm khó chịu.

Hai người đều không hẹn mà cùng ngừng thở, bước nhẹ, biểu tình trên mặt cũng có chút ngưng trọng. Có một luồng hắc khí người thường không thể nhìn thấy như có như không phiêu đãng trước mặt ——có ma vật! Hiểu ý nhìn nhau, biết suy nghĩ trong lòng đối phương giống mình, liền nắm tay, tiếp tục đi về phía trước.

Trong thế giới hỗn độn bắt đầu sôi trào, Vương Thiên Mạch vốn đang ở trong yên tâm tu luyện đột nhiên trở nên phi thường phấn khởi, một lần lại một lần đánh lên kết giới, muốn đi ra ngoài.

"Làm sao vậy? Ngươi muốn làm gì?"

Dùng tâm thức cùng hắn nói chuyện, Mộ Ti Vũ có chút mất hứng. Này đều đã là lúc nào, bên ngoài có ma vật, con tiểu ma nhà mình còn không chịu an phận, muốn tạo phản sao?

"Chủ nhân, ta cảm giác được ma khí cường đại, hơn nữa ma khí này làm ta cảm thấy rất quen thuộc!"

"Quen thuộc? Là bạn bè cũ của ngươi?"

Vừa nghe lời này, Mộ Ti Vũ dũng cảm lên, xem ra có thể hảo hảo lợi dụng được! Không nghĩ tới khi đó nhất thời nhẹ dạ, thu thị huyết đà la này, đến nay lại có chút tác dụng.

"Làm sao vậy Vũ nhi?"

Nhìn Mộ Ti Vũ một hồi cau mày, một hồi cười, Mộ Tịch Thịnh có chút lo lắng hỏi, không biết y là làm sao vậy.

"Cha, thị huyết đà la ta thu kia tựa hồ biết ma vật này là ai!"

Một bên giải thích cho Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ quay lại tâm thức, "Này, ta trước thả ngươi ra, ngươi dẫn đường cho ta cùng cha!"

"Cảm tạ chủ nhân, tiểu ma nhất định không phụ sứ mệnh!"

Một đạo ánh sáng màu đen hiện lên, Vương Thiên Mạch cung kính quỳ trên mặt đất, được Mộ Ti Vũ đồng ý mới chậm rãi đứng dậy. Chỉ thấy mũi hắn hấp háy, giống như tiểu cẩu đông ngửi ngửi, tây nghe nghe, tựa hồ đang tìm cái gì.

"Nghe thấy được cái gì không?"


Mộ Ti Vũ lập tức hiếu kì hỏi, nghĩ không tới mũi của đà la cũng dùng tốt vậy nha, giống y như cẩu, quả nhiên thế giới to lớn không chuyện gì là không có.

"Chủ nhân, ma khí này quả nhiên rất quen thuộc, hình như là Huyết giao!"

"Huyết giao là cái gì?"

Mộ Ti Vũ mở to hai mắt, vẻ mặt tò mò. Vương Thiên Mạch vừa định giải thích lại  bị Mộ Tịch Thịnh nhanh chân đến trước.

"Vũ nhi, Huyết giao là một loại sâu lấy máu làm thức ăn."

"Sâu? Sâu sao lại kêu là giao (giao long,thuồng luồng) ? Ta nhớ là giao rất lớn, mà sâu —— hẳn là rất nhỏ!"

"Ngươi nói không sai!" Mộ Tịch Thịnh vỗ vỗ đầu Mộ Ti Vũ, một hồi vấn đáp phổ cập tri thức khoa học, "Huyết giao là một loài sâu rất lớn, tuy gọi là sâu nhưng có phần đầu to như cánh tay, thân mình nhỏ dài, thoạt nhìn giống như rắn. Nhưng ta nhớ kỹ Huyết giao hẳn là đang ở Huyết hải, hơn nữa đã tuyệt chủng, thế nào lại có ở đây?"

Mộ Tịch Thịnh nghĩ thế nào cùng thấy khó hiểu, nhớ kĩ năm đó khi còn làm Ma vương, hắn cũng chỉ có thể ở sách cổ cất giấu trong Ma cung thấy hình vẽ loại sâu này, lúc đó còn phái người đi tới Huyết hải tìm kiếm qua nhưng không có thu hoạch gì.

"Đúng vậy, thực kì quái!"

Gật đầu, chỉ cần là cha nói, Mộ Ti Vũ sẽ tin tưởng vô điều kiện.

"Kỳ thực ở Ma giới vẫn còn một con Huyết giao, bởi vì ta cùng hắn đều thị huyết, cho nên ta mới biết. Chúng ta đều sinh hoạt ở Huyết hải, cùng nhau tu luyện nhưng mà hắn tu thành hình người sớm hơn ta, sau đó ly khai."

Vương Thiên Mạch chậm rãi nói ra chút cơ duyên của hắn cùng Huyết giao cơ mà hình như không có ai nghe. Mộ Ti Vũ vẫn nhìn Mộ Tịch Thịnh, thâm tình chăm chú.

"Cha, ngươi nói có lạ không, khi ta sáng lập ra vạn vật, căn bản không có tạo ra thứ xấu xí đó, vì sao chúng lại tồn tại?"

"Bởi vì có ánh sáng thì sẽ có bóng đêm, những ma vật này sinh ra từ hắc ám, cho nên tính đúng ra cũng có thể nói là ngươi gián tiếp tạo nên ——"

"Là như thế sao?"

"Đúng vậy, bất quá Vũ nhi của chúng ta thông minh như vậy, nhất định là đã sớm biết rồi đúng hay không?"

"Đó là đương nhiên!"

Mộ Ti Vũ kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, hai người bắt đầu không coi ai ra gì, không chút kiêng nể bắt đầu tâm tình. Vương Thiên Mạch ở một bên không biết từ lúc nào lại nhíu mày, mùi máu tươi thật nồng!

"Chủ nhân, chủ nhân ——"

Dè dặt kêu to hai tiếng, nỗ lực khiến cho bọn họ chú ý. Mộ Ti Vũ rất nhanh quay đầu lại nhìn hắn, không vui vì bị quấy nhiễu, "Làm sao vậy?"

"Chủ nhân, không thích hợp, nơi này có mùi máu tanh quá nồng!"

"Mùi máu tanh? Là do Huyết giao kia làm ra?"

"Hẳn là vậy." Vương Thiên Mạch có chút không xác định, Huyết giao trong trí nhớ tựa hồ không có thị huyết đến mức như vậy, "Chính là Huyết giao trong ấn tượng của ta không có thị huyết đến thế, cho nên mùi máu tanh đậm như vậy nhất định là có chuyện!"

"Chúng ta đi xem chẳng phải sẽ biết sao!"

Mắt liếc Vương Thiên Mạch, Mộ Ti Vũ cho hắn một nhãn thần "ngươi thật ngu ngốc".

"Được rồi, chủ nhân, các ngươi đi theo ta, ta sợ phía trước có nguy hiểm!"

Nói xong, Vương Thiên Mạch cẩn thận đi lên, theo mùi máu chậm rãi đi tới một căn phòng.