Mộ Sắc Tịch Hoa

Quyển 2 - Chương 45: Lại là Nạp Tháp Tạp tộc

Có Linh lạc sẽ được thiên hạ, lời đồn này không biết bắt đầu lưu truyền từ bao giờ nhưng mà lại chỉ truyền lưu giữa đế vương các quốc gia, bách tính trên phố thực ra cũng không biết nhiều lắm.Mộ Ti Vũ vốn cũng không biết. Thứ nhất, y chẳng muốn xưng bá thiên hạ, thứ hai, y cả ngày bám bên Mộ Tịch Thịnh, không có thời gian rảnh đi trông nom mấy tin đồn thất thiệt đó. Chính là khi chuyện chân chính rơi trên người mình, y cũng sẽ không trốn tránh. Từ trước tới này tuân theo tôn chỉ "Người không chạm ta, ta không chạm người", hôm nay phiền phức khắp nơi đổ lên đầu, vậy y cũng tuyệt đối không làm một cái đèn hết dầu.

"Có Linh lạc được thiên hạ, ta cho ngươi "được"! Hừ —— tiểu gia ta thực muốn xem xem Nạp Tháp Tạp tộc kia đang làm cái quỷ gì!"

Mộ Tịch Thịnh bất đắc dĩ nhìn bảo bối đầy mặt oán khí, vỗ vỗ đầu y, "Được rồi, bảo bối, đừng ở chỗ này đùa giỡn nữa! Thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn là sớm khởi hành thôi, nếu còn tiếp tục dây dưa thì trời tối mất!"

"Cha, ngươi lần này thật tốt tính nha, người ta đều đã phạm đến trên đầu ta ngươi cũng không thèm gấp! Ngươi có đúng hay không không thích ta, không quan tâm ta?"

Vừa nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Mộ Ti Vũ liền khó coi, đôi mắt to xinh đẹp ngập nước, giống như đang nói, "Ngươi nếu dám nói đúng, ta khóc cho ngươi xem!"

"Ngươi, cái đầu nhỏ này cả ngày không biết suy nghĩ cái gì! Được rồi, đi thôi!"

Sủng nịch nhẹ búng lên ót Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh có chút không biết làm sao. Vũ nhi vừa đến nhân gian thế nào liền biến thành thích làm nũng, giải quyết xong chuyện lần này, vẫn là mau chóng dẫn y trở về thôi! Bằng không suốt ngày nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao, bản thân hắn thì không sao nhưng cái đầu nhỏ kia sẽ hỏng mất, người đau lòng muốn chết vẫn là hắn!

"Thực sự?"

"Đương nhiên là thực!"

"Thế còn được! Ai nha, thời gian thật không còn sớm, cha, chúng ta nhanh lên thôi! Ta thật không kịp đợi được nhìn sắc mặt mấy tên kia!"

"Ngươi nha ——"

Mộ Tịch Thịnh dở khóc dở cười, đều nói hài tử tính khí thay đổi thất thường, thật đúng là một chút cũng không sai. Nhưng mà nếu như y có thể vĩnh viễn trẻ con như vậy cũng là một chuyện tốt, chí ít sẽ được sống đơn giản, không phải lo lắng phức tạp.

Hai người nói xong thì ly khai Vân vương phủ, hướng về nơi Nạp Tháp Tạp tộc trú ngụ, đến cả câu tạm biệt với Vân vương cũng không có, đem Vân vương phủ so với nhà mình còn thoải mái hơn, triệt để muốn gì làm nấy

...

"Tỉnh? Tỉnh thì mở mắt ra, đừng nhắm!"

Thanh âm bên tai quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức Hàn Nguyệt không dám tin, rất sợ là mình đang nằm mơ. Đôi mắt vẫn nhắm chặt, không biết là không muốn mộng đẹp dừng lại hay là sợ đối mặt với hiện thực.


"Làm sao vậy? Nguyệt nhi, có chỗ nào khó chịu sao?"

Đôi mắt Hàn Nguyệt vẫn nhắm chặt không nhúc nhích, Đào Vũ Hi có chút nóng nảy, lo lắng cầm cổ tay mảnh khảnh của đối phương, cẩn thận kiểm tra mạch.

"Không vấn đề gì a! Nguyệt nhi, ngươi là vẫn còn đang giận ca ca?"

Tựa hồ đã hiểu chuyện, Đào Vũ Hi vẻ mặt lấy lòng cúi đầu, dùng thanh âm như dỗ trẻ con, ở bên tai Hàn Nguyệt hỏi.

"Ngươi làm sao tìm được ta?"

Qua một lúc lâu Hàn Nguyệt mới chậm rãi mở miệng, cũng mở mắt, bất quá trong giọng nói lại mang theo xa cách cùng lạnh lùng làm kẻ khác đau lòng. Tâm quả nhiên nát, giống như đã chết lặng.

"Nguyệt nhi ———" Vì sao dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta? Đào Vũ Hi giật mình sững sờ. Trong lòng có dự cảm không tốt. Lẽ nào bản thân thực sự đã sai lầm rồi sao?

"Ca ca nếu không muốn nói, Nguyệt nhi cũng không miễn cưỡng, ta mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, cho nên ca ca ——"

Rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ mà đã mệt, chỉ cần không phải là heo thì sẽ không có khả năng như vậy, nhưng mà Hàn Nguyệt lại tìm không được lý do nào khác. Lúc này hắn chỉ hy vọng được một mình yên lặng một chút, hảo hảo suy nghĩ một chút, nghĩ xem bọn họ sau này phải như thế nào.

Lý do tuy sứt sẹo nhưng lại ngoài ý muốn rất hiệu quả. Đào Vũ Hi tuy rằng cô đơn, vẫn rất nhanh đứng dậy, cuối cùng thật sâu nhìn Hàn Nguyệt một lần, cẩn thận đem chăn dịch lại rồi mới nhẹ nhàng bước chân ra ngoài. Đi hai bước xoay người quay đầu lại, phát hiện Hàn Nguyệt trên giường đã xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía y, mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ra khỏi phòng.

Hàn Nguyệt có chút không dám tin, Đào Vũ Hi cư nhiên cứ như vậy dễ dàng đi ra, nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, len lén xoay người liếc mắt nhìn, cẩn thận để không bị phát hiện, trong phòng đã chỉ còn lại một mình hắn, im ắng, thanh âm gì cũng không có.

"Ca ca ——"

Nước mắt theo viền mắt chậm rãi rơi xuống, trượt xuống thái dương, rất nhanh biến mất không thấy. Gần nhất bản thân thật thích khóc, giống như một hài tử không chịu lớn. Nhanh tay gạt đi nước mắt, Hàn Nguyệt âm thầm thề, bản thân phải học cách lớn lên, không thể mãi mãi sống dưới cánh chim của Đào Vũ Hi.

...

"Oa, cha, chỗ này vẫn giống y như lần trước ta tới đây!" Mới đến trước cửa khẩu vào Nạp Tháp Tạp tộc, Mộ Ti Vũ đã lo lắng thái quá kêu lên, "Cha, cha, ngươi xem, nơi đó ——" Tay cố sức chỉ về một hướng.

Chẳng qua mặc kệ Mộ Tịch Thịnh nhìn bao lâu cũng không thấy một khối đất trống nho nhỏ có cái gì đẹp, ngoại trừ linh khí so với nơi khác sung túc hơn một chút, thật đúng là không có gì đặc biệt.


"Vũ nhi, nơi đó có cái gì?"

Làm bộ vẻ mặt hiếu kì hỏi, Mộ Tịch Thịnh quá hiểu tính tình của con trai bảo bối nhà hắn, kỳ thực trong lòng tuyệt không hiếu kì. Nghĩ tới ngàn năm qua, trừ Vũ nhi ra cũng không có bất kì vật gì hay người nào có thể làm cho tim của hắn sản sinh kích thích.

Giống như đã dự liệu được kết quả này, Mộ Ti Vũ vẻ mặt thần bí nhìn bốn phía một chút, xác định không có ai, mới quơ quơ tay, ý bảo Mộ Tịch Thịnh đến gần.

Hơi thở ẩm ướt nóng rực rất nhanh phun lên lỗ tai Mộ Tịch Thịnh, một chút sau mới có tiếng nói nhỏ truyền tới, "Cha, ta cho ngươi biết nha, nơi đó đã từng có một tượng ngọc của Mặc Châu, ngươi biết bên trong là cái gì không?" Nhìn Mộ Tịch Thịnh nghi hoặc lắc đầu, Mộ Ti Vũ liền hưng phấn, "Bên trong ~~ Chính là ký ức của Mặc Châu! Lần trước ta tới cứu ngươi thì phát hiện, sau đó Vũ nhi mượn gió bẻ măng, đem nàng thu về! Hắc hắc ——"

"Vậy sao? Vỹ nhi của cha thực thông minh!"

Cũng học bộ dạng của Mộ Ti Vũ, nỗ lực đè thấp tiếng nói, Mộ Tịch Thịnh trung thành khích lệ, tuy rằng cái chuyện này vốn cũng không có gì đáng để khích lệ!

Hai người ngươi ghé vào bên tai ta nói một câu, ta ghé vào tai ngươi trả lời một câu, bầu không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ, căn bản đã quên mất mục đích chính bọn họ tới đây.

Có một câu tục ngữ kêu là "Giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim"! Giữa lúc hai phụ tử đang kề tai nói nhỏ, một tiếng hét lớn truyền đến, giống như sét đánh xuống đất bằng, thực sự làm cho lỗ tai người ta ong ong.

"Người phương nào? Cư nhiên dám xông vào cấm địa của Nạp Tháp Tạp tộc?"

Cố sức đào đào lỗ tai, Mộ Ti Vũ cũng không có trực tiếp đáp lời cái người cao to vừa đột nhiên nhảy ra, nhìn người trang phục kì quái này đại khái là thủ vệ của Nạp Tháp Tạp tộc, thân thủ cũng không tệ lắm, có thể đột nhiên nhảy ra dọa người, hơn nữa còn động tới Mộ gia phụ tử, xem ra địa vị trong tộc cũng không thấp.

"Uy, tên đại ngốc kia, ngươi đang làm cái gì?"

"Ngươi gọi ai tên đại ngốc?"

Người cao to hiển nhiên là bị xưng hô này làm cho kinh ngạc, không biết là nên buồn hay nên tức, đương nhiên, ngươi trông cậy vào người ta có thể thích ngươi là không có khả năng.

Cho tới bây giờ không nghĩ tới, Mộ Ti Vũ đã không lên tiếng thì thôi, nói một cái liền chọc tức người, công lực đúng là nhất lưu.

"Là kêu ngươi đó, ngơ ngác ngây ngốc, còn lớn lên cao to như vậy, không phải đại ngốc thì là cái gì?" Mộ Ti Vũ cũng mặc kệ có làm tổn thương tâm người ta hay không, "Mau kêu tộc trưởng của ngươi tới, nói là Mộ Ti Vũ ta tới chơi!"

"Ngươi là cái giống gì? Dám bảo tộc trưởng của bọn ta ra đón ngươi?"

Đại ngốc sửng sốt một lát mới kịp phản ứng lời nói của Mộ Ti Vũ, lập tức hai mắt trừng trừng, mày kiếm dựng thẳng, nhìn Mộ Ti Vũ, một bộ hung thần ác sát.

"Thật là, nói ngươi ngốc, ngươi lập tức bày ngốc dạng cho ta nhìn!" Hướng về phía người cao to thở dài một hơi, Mộ Ti Vũ có chút bất đắc dĩ như đúng rồi nhìn Mộ Tịch Thịnh, "Cha, chúng ta trực tiếp đi vào đi! Đỡ phải phiền phức!"

"Ngươi a, sớm nên như vậy!"

Quát quát cái mũi nhỏ của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh sủng nịch cười cười, một trận gió lạnh thổi qua, hai người thần bí liền biến mất trước mắt người cao to, ngay cả một cái bóng cũng không lưu lại, người kia sợ đến hai chân mềm nhũn, tê liệt ngồi phịch xuống đất.

Qua một hồi lâu, hắn mới hồi thần, nhanh chóng bật dậy, vừa chạy vừa kêu la, "Không tốt, có người xâm nhập! Không tốt ——"