Từng ngày từng ngày trôi qua nhưng Mộ Ti Vũ một chút tin tức cũng không có. Bất ngờ chính là đối với trạng thái không biết là tốt hay xấu này, Mộ Tịch Thịnh lại lãnh tĩnh đến đáng sợ, không có một tia động tác.
Hắn chỉ cả ngày nhốt mình trong Phượng các, không đi ra ngoài, cũng không nói lời nào, lặng im dưỡng thương.Hành động của Mộ Tịch Thịnh làm Tiểu Bồi giận mà không dám nói, chỉ biết tự thân càng thêm nỗ lực, kỳ vọng có thể tìm được dù chỉ một chút đầu mối về Mộ Ti Vũ.
Vẫn canh giữ bên ngoài Phượng các, Thập Tứ nương đột nhiên nghe Mộ Tịch Thịnh gọi. Vài ngày qua, Mộ Tịch Thịnh chưa từng mở miệng nói câu nào, chỉ nhốt mình trong phòng, thanh âm không biết từ lúc nào đã biến thành khàn khàn, lại lộ ra một loại lười nhác ma mị khác.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, Thập Tứ nương nhanh nhẹn đi vào, "Chủ tử, có chuyện gì sao?"
Mộ Tịch Thịnh không trả lời, chỉ yên lặng xuất thần không biết đang nhìn chỗ nào. Vài ngày qua, hắn gầy đi trông thấy, gương mặt vốn anh tuấn lúc này có chút tiều tụy, đôi môi mỏng nhếch lên hiện ra bệnh trạng màu tím, hốc mắt có chút hõm sâu, thế nhưng thần thái từ hai mắt lại cường liệt nội liễm.
"Trong lòng chủ tử nhất định rất thống khổ! Tiểu Bồi, hắn..... ai —— "
Không khỏi ở trong lòng thở dài một hơi, Thập Tứ nương thức thời yên lặng đứng một bên, không nói nửa lời.
"Vũ nhi mất tích đã bao nhiêu ngày, 5 ngày chưa?"
"Vâng, đã 5 ngày rồi."
"Vì sao ta lại cảm giác như đã 5 năm vậy? Ha hả ——"
Cười khổ, Mộ Tịch Thịnh không biết mình hiện tại là tâm tình gì, cư nhiên có cảm giác sống một ngày mà như một năm.
"Này ——"
Thập Tứ nương không biết nên an ủi nam nhân trước mặt thế nào, trong lòng đã có chút chua sót khổ sở.
"Lệnh Lãnh Phong đi theo dõi Đào Vũ Hi, nhất cử nhất động của y ta đều phải biết rõ ràng! Có tin tức gì lập tức báo lại cho ta biết!"
"Vâng!"
Phảng phất như đột nhiên được rót thêm sinh mệnh lực, Mộ Tịch Thịnh nghiêm túc ra lệnh, cả người phát ra khí thế hoàn toàn khác với vẻ ngoài tiều tụy.
"Giờ là lúc cho các ngươi nếm thử thống khổ của ta!"
Chỉ còn lại một mình trong phòng, Mộ Tịch Thịnh xuất thần nhìn lưu ly thất thải hoàn trên cổ tay, vốn là một đôi với chiếc đeo trên chân Vũ nhi, lúc này đang tỏa ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng ngọc vui mừng.
...
Một đường chạy theo hướng bắc, mắt thấy ít ngày nữa là tới kinh thành, Đào Vũ Hi lại đột nhiên dừng lại, ngày tại một trấn nhỏ cách kinh thành không xa.
Yên Ba trấn, một trấn nhỏ theo phong cách cổ xưa, bởi vì ở gần kinh thành cho nên tuy rằng không lớn nhưng lại rất phồn hoa.
Đi trên đường vào trấn, Hàn Nguyệt có một khắc yên tĩnh, tính tình hoạt bát hiếu động lúc này thu lại hoàn toàn, chỉ là ngồi trên ngựa, tùy ý Đào Vũ Hi dẫn đi.
Rất nhanh, bọn họ đi tới trước một tiểu điếm. Cửa hàng mặt tiền không lớn, cho dù đang giữa ban ngày cũng lộ ra lạnh lẽo quỷ dị, bên trên cửa gắn một cái biển lung lay sắp đổ, cảm giác thật nguy hiểm. Đại khái là có chút cũ, chữ trên biển đã không còn nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy ở cuối cùng tựa hồ có một chữ "Đàn".
"Đây là chỗ nào?"
Hàn Nguyệt ngoan ngoãn đưa tay, tùy ý Đào Vũ Hi đem mình bế xuống, hiếu kì đánh giá tiểu điếm trước mặt.
"Đi vào sẽ biết ——"
Đào Vũ Hi cũng không giải thích nhiều, chỉ nắm tay Hàn Nguyệt, dè dặt bước vào cửa tiệm.
Trong tiệm tựa hồ không có ai, dọc theo đường đi im ắng, chỉ mơ hồ nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn của bọn họ. Hàn Nguyệt cũng cảm thấy toàn thân e sợ, không khỏi kéo chặt ống tay áo Đào Vũ Hi, thân thể cũng dán vào y chặt hơn.
Đối với động tác vô thức của Hàn Nguyệt, Đào Vũ Hi khóe miệng nhẹ giương lên, lộ ra mỉm cười thư thái.
Rõ ràng là một cửa hàng mặt tiền không lớn nhưng không nghĩ tới bên trong lại rộng như vậy, bọn họ đi nửa khắc đồng hồ mới đi tới một tiểu viện cũ nát.
"Tới rồi ——"
Đột nhiên, Đào Vũ Hi dừng lại trước một gian nhà, ngón tay thon dài nhẹ chuyển, "đông — thùng thùng——" ba tiếng gõ cửa dài ngắn không đồng nhất tức thì truyền khắp toàn bộ tiểu viện, có vẻ quỷ dị lại đột ngột.
"Chi nha ——"
Cửa gỗ đã cũ phát sinh tiếng vang kì quái, chậm rãi mở ra, đợi đến khi Hàn Nguyệt chăm chú nhìn lại, đập vào mắt chỉ là một gian phòng tối đen không bóng người.
"Theo sát ta ——"
Đối với chuyện kì quái này, Đào Vũ Hi nhưng thật không để ý, chỉ đem Hàn Nguyệt nắm càng chặt, nhấc chân bước vào trong gian phòng nhỏ âm trầm.
"Ca, bên trong không có quỷ chứ?"
Thanh âm run rẩy, Hàn Nguyệt hận không thể đem toàn bộ thân thể chui vào trong lòng Đào Vũ Hi. Hắn bình thường sợ nhất là quỷ, tuy rằng là chuyện không có căn cứ, nhưng mà, nhưng mà... Hàn Nguyệt cũng không biết nên nhưng mà cái gì!
"Cái đầu nhỏ của ngươi đang loạn tưởng cái gì! Theo sát, bằng không lạc mất ta cũng sẽ không đi tìm ngươi!"
Đưa tay nhẹ gõ lên cái đầu nhỏ của Hàn Nguyệt, Đào Vũ Hi không thèm nhắc lại, vẻ mặt nghiêm túc hướng chỗ sâu trong phòng nhỏ đi đến, bóng tối rất nhanh đã đem thân ảnh của họ bao phủ.
...
Đợi bọn họ đi vào tiểu viện kia, phụng mệnh giám thị bọn họ, Nhị Tứ Tinh Túc lập tức phái người về bẩm báo.
Nhị tứ tinh túc là ẩn vệ của Mộ gia, là lực lượng cường đại nhất Mộ gia. Nói là Nhị Tứ Tinh Túc nhưng cũng không phải có 24 người, chỉ có 4 người mà thôi, Nhị Tứ Tinh Túc là tên của bọn họ.
4 người này phân biệt gọi là "Nhị, Tứ, Tinh, Túc", nghĩ đến cũng không phải cái tên dễ gọi, kêu "Tinh cùng Túc" còn được chút, về phần "Nhị cùng Tứ" thì có chút buồn bực. Chính là mỗi một đời Nhị Tứ Tinh Túc đều là gia tộc kế thừa, tên của họ chia theo nghi thức rút thăm, cho nên tất cả chỉ nghe theo mệnh trời, không phải là việc bọn họ có thể thay đổi.
Tuy nói là lực lượng cực mạnh nhưng cũng không thể so với một số người, cho nên bọn họ không biết trong bóng đêm có một đôi mắt linh động đưa tất thảy động tác của họ thu vào đáy mắt.
"Ai nha ~ Ta đây có nên vào luôn hay không?"
Nữ âm thanh nhã dễ nghe, mang theo nhè nhẹ nghi hoặc cùng ý tứ làm nũng.
"Chưa được, ta còn phải chờ bọn hắn một đấu một lưỡng bại câu thương, sau đó làm ngư ông đắc lợi!"
Tựa hồ nghĩ đến ý kiến hay, giọng nữ lộ vẻ đắc ý.
...
Phòng nhỏ kì quái, tùy rằng tối đen nhưng bên trong lại không bày đồ đạc gì, toàn bộ có vẻ vắng vẻ.
Rất nhanh, bọn họ đi tới bức tường bên trong cùng, Đào Vũ Hi liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt một chút, sau đó không chút do dự cố sức rút ra cánh tay bị Hàn Nguyệt ôm chặt, động tác của y rước lấy ánh mắt chằm chằm bất mãn của Hàn Nguyệt.
"Tránh ra một chút ——"
Tâm trạng Đào Vũ Hi có chút tức giận, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy Hàn Nguyệt tách mình ra một chút.
Vươn hai tay, Đào Vũ Hi hít sâu một hơi, khí thế sắc bén đột nhiên từ trên người y dũng mãnh tỏa ra, một tầng trong suốt, tựa như một lồng khí vô hình bao lấy tay y, sau đó tay cứ như vậy cứng rắn đấm lên tường, cho dù hứng chịu kình khí mạnh như vậy, bức tường kì dị lại không có một tia hư tổn, ngay cả bùn đắp bên ngoài cũng không bong ra miếng nào.
Mở ra cửa nhỏ, không đợi Đào Vũ Hi nói rõ, Hàn Nguyệt tự động tự phát ôm lấy cánh tay y, đi theo.
"Không nghĩ tới ngươi sẽ tự mình tới đây ——"
Nghe tiếng ngẩng đầu, Hàn Nguyệt nhìn thấy một người mang mặt nạ che nửa mặt cứ như vậy lẳng lặng đứng trước mặt bọn họ.
Đằng sau cửa nhỏ không có gì đặc biệt, chỉ là một gian phòng rộng mấy trượng, mọi thứ bên trong đều dùng đá nguyên khối đẽo thành, bàn, ghế cùng một cái giường.
"Người đâu?"
Đào Vũ Hi cũng không muốn nói gì nhiều, nói thẳng ra ý đồ tới đây.
Mắt thấy mình không thể làm gì, người đeo mặt nạ chỉ phải xám xịt đi tới trước giường đá, đưa tay xoa ấn một cái nút nhô ra, giường đá toàn bộ cuốn lên, lộ ra Mộ Ti Vũ nằm bên dưới.
"Ti Vũ ——"
Hàn Nguyệt kêu lên muốn tiến đến phía trước lại bị Đào Vũ Hi chặn lại.
"Như vậy, người, ta mang đi."
Không muốn nhiều lời vô ích, Đào Vũ Hi mang theo Hàn Nguyệt đang lòng nóng như lửa đốt sải bước tới trước giường đá, lẳng lặng nhìn người mang mặt nạ đem Mộ Ti Vũ bị hôn mê từ bên trong lôi ra.
"Ti Vũ, Ti Vũ ——"
Sốt ruột tiến lên kiểm tra bệnh trạng của Mộ Ti Vũ, nhưng vô luận hắn có kêu to như thế nào Mộ Ti Vũ cũng không có một tia ý thức.
"Người trúng Ngưng hồn chính là như vậy!"
Khó có được người đeo mặt nạ hảo tâm giải thích, sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa, xoay người ngồi lên giường đá không biết từ lúc nào đã khôi phục nguyên trạng, tự mình vận công điều tức, không còn để ý đến bọn họ.
"Đi ——"
Tự động tiến lên cõng Mộ Ti Vũ, Đào Vũ Hi đôi mắt tối sầm, nhẹ giọng kêu Hàn Nguyệt ly khai.