Mộ Sắc Tịch Hoa

Quyển 2 - Chương 15: Mai một

"Có tìm được tiểu chủ tử không?"

Nhìn Tiểu Bồi gục đầu vào cửa, Thập Tứ nương không nhịn được hỏi, thanh âm tận lực đè thấp.

"Không có ——" Tiểu Bồi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đã ba ngày, vô luận phái đi bao nhiêu người, một điểm tin tức cũng không có, "Còn chủ tử? Thế nào rồi?""Còn chưa có tỉnh!"

Tâm trạng, sắc mặt hai người đều khó coi.

Sáng sớm ba ngày trước, Mộ Tịch Thịnh không biết bị ai đặt trước cửa Thanh lâu, sắc mặt tái nhợt, một bộ hôn mê bất tỉnh. Ba ngày qua, Thập Tứ nương tìm tới đại phu toàn thành nhưng bệnh trạng gì cũng khám không ra, chỉ nói là mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, nhưng nghỉ ngơi này là ba ngày liền không tỉnh.

"Ai ——— Cũng không biết là chuyện gì?"

Ai thán, Thập Tứ nương cầm lấy một cái khăn bên chậu nước, cẩn thận vắt kiệt, cẩn thận tỉ mỉ chà lau mồ hôi hột chảy ra trên trán Mộ Tịch Thịnh.

Tiểu Bồi chỉ là đứng một bên nhìn, cũng không nói gì, trên mặt biểu tình gì cũng không có, làm người ta không nhìn ra suy nghĩ của hắn. Đột nhiên, hắn yên lặng cúi đầu đi ra ngoài, động tác rất nhẹ.

Trong phòng chỉ còn lại Thập Tứ nương cùng Mộ Tịch Thịnh hôn mê bất tỉnh, một phòng yên tĩnh, ai cũng dò xét không ra tâm tư.

...

"Tiểu Bồi ——"

Tâm trạng phiền muộn, Tiểu Bồi muốn đi ra ngoài giải sầu lại bị một thanh âm gọi lại. Hắn thẳng tắp đứng tại chỗ, cũng không quay đầu, chỉ đứng đó.

"Tiểu Bồi ——"

Thanh âm kia chưa từ bỏ ý định tiếp tục kêu, rất nhanh đi tới trước mặt hắn, ra là Hàn Nguyệt.

"Hàn Nguyệt công tử, có chuyện gì không?"

Tiểu Bồi không mặn không nhạt hỏi, hắn hiện tại không có dư thừa tinh lực đi ứng phó bất luận kẻ nào.

"Ta —— ta ———" Hàn Nguyệt do dự, do dự ~ không biết nên thế nào mở miệng, "Đại hội hoa khôi cũng kết thúc, cho nên ta phải đi ——"


"Vậy sao? Vậy chúc Hàn Nguyệt công tử thuận buồm xuôi gió, thứ cho Tiểu Bồi có việc trong người, không thể tiễn xa."

Lành lạnh nói xong câu đó, Tiểu Bồi cũng không chờ đối phương phản ứng, rất nhanh đi ra ngoài, để lại Hàn Nguyệt sững sờ đứng tại chỗ.

Đột nhiên một đôi cánh tay ấm áp từ phía sau ôm lấy Hàn Nguyệt.

"Làm sao vậy? Trong lòng khổ sở?"

Thanh âm gợi cảm tà mị của Đào Vũ Hi vang lên bên tai.

"Không —— không có ——"

Hàn Nguyệt nỗ lực giãy dụa thân thể, nỗ lực ly khai gông cùm của người nọ, chính là toàn bộ nỗ lực cũng chỉ là phí công mà thôi, cái ôm kia trái lại còn chặt hơn.

"Nguyệt nhi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, như vậy ta đáp ứng chuyện của ngươi nhất định sẽ làm được!"

"Hi vọng như vậy ——"

Không biết bắt đầu từ lúc nào, quanh quẩn bên người hai bọn họ chỉ còn lại trầm mặc. Tất cả bắt đầu thay đổi.

"Này chỉ là giao dịch mà thôi!" Hàn Nguyệt dưới đáy lòng tự nói với bản thân, lần này, hắn phải cẩn thận, không cần lại một lần nữa giao tâm mình ra. Trên thế giới này, thứ vĩnh viễn không thay đổi chỉ có sự thay đổi!

...

"Vũ nhi, Vũ nhi ——"

Mộ Tịch Thịnh gào lớn, từ trên giường bật dậy, hành động này làm Thập Tứ nương ngồi bên giường giật mình tỉnh giấc.

"Chủ tử, ngài cuối cùng cũng tỉnh!"

"Đây là đâu?"


Nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, đáy lòng Mộ Tịch Thịnh tràn đầy nghi hoặc.

"Đây là Phượng các mà! Chủ tử, ngài không nhớ rõ sao?"

"Đúng rồi ——"

"Chủ tử, ngài mê man ba ngày, nhất định đói bụng rồi, ta lập tức gọi người đi làm thức ăn!"

"Không cần!" Mộ Tịch Thịnh gọi Thập Tứ nương đang chuẩn bị ra ngoài thu xếp bàn ăn lại, ánh mắt tối sầm, "Là ai đưa ta về?"

"Ai? Ta cũng không biết! Ba ngày trước ngài không hiểu sao lại xuất hiện ở cửa Thanh lâu, hôn mê bất tỉnh, bên cạnh không có ai!"

"Vậy sao? Còn Vũ nhi ——"

Lời nói tối nghĩa, vô thức mang theo hy vọng, nhưng bản thân cùng hiểu rõ là thất vọng nhiều hơn, Mộ Tịch Thịnh dù biết vẫn hỏi ra miệng.

"Tiểu chủ tử đến bây giờ, dù đã huy động toàn bộ lực lượng Bích Tỳ cung vẫn chưa tìm được!"

Biết là có giấu cũng không được, Thập Tứ nương tâm tình trầm trọng nói ra.

"Ta đã biết, ngươi ra ngoài trước đi!"

Thập Tứ nương yên lặng xoay người, nhẹ nhàng đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại. Lúc này Mộ Tịch Thịnh không cần bất luận an ủi gì, chỉ muốn được yên lặng một mình mà thôi.

...

Hàn Nguyệt cùng Đào Vũ Hi trong thời điểm nhạy cảm này so với mọi người lại ngoài ý muốn rất thoải mái. Khi Tiểu Bồi đem chuyện này báo cho Mộ Tịch Thịnh, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Hiện giờ thân thể hắn rất suy yếu, căn bản không dư thừa tinh lực đi để ý chuyện này, chỉ cấp bách muốn nhanh một chút điều dưỡng thân thể, đi tìm Mộ Ti Vũ.

"Ca, ngươi thực sự biết Mộ Ti Vũ ở đâu sao?"

Sau khi Hàn Nguyệt cùng Đào Vũ Hi ly khai Nguyệt thành, một đường vó ngựa không ngừng chạy về kinh thành, trên đường ngoại trừ tiếp tế cần thiết, căn bản không có dừng lại nghỉ ngơi.

"Đương nhiên, Nguyệt nhi không tin ta?"

"Không ——"

Hàn Nguyệt không được tự nhiên giật giật thân thể, bởi hai người cùng cưỡi một con ngựa cho nên thân thể dựa sát, cho dù ngay cả hô hấp rất nhẹ cũng có thể cảm nhận được.

"Nguyệt nhi chỉ cần tin tưởng ta là tốt rồi, bởi vì ca ca chưa từng lừa gạt ngươi!"

"Ngươi chưa từng lừa gạt ta sao?" Hàn Nguyệt cay đắng đem mỗi một câu nói của Đào Vũ Hi đều khắc vào đáy lòng, con mắt không tự chủ được liếc về dấu vết nhợt nhạt khó nhìn thấy nơi cổ tay.

Đối với động tác vô thức của hắn, Đào Vũ Hi tất cả đều xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng. Con người cao ngạo như vậy cũng không khỏi lộ ra nụ cười chua xót, quả nhiên bản thân đã tổn thương hắn quá sâu, nhưng y không hối hận.