Cung Phượng Thần.
Nắng ấm chiếu vào cung điện, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Mạc Kỳ Hàn bị ánh mặt trời phản chiếu, thật là sáng ngời chói mắt.
"Hàn nhi!"
"Tứ ca!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi quay lại, trên môi nở nụ cười, chắp tay nói:"Nhi thần tham kiến mẫu hậu!"
"Thỉnh an Tứ ca!" Nhã Phi đỡ Hoàng Hậu, vui sướng nháy nháy mắt, cười nói.
"Ha ha, Nhã Phi muội còn biết Tứ ca a? Tứ ca còn nghĩ rằng bây giờ muội chỉ thấy được tiểu tử Mộng Thanh kia thôi!" Mạc Kỳ Hàn đỡ một tay của Hoàng Hậu, nhịn không được chế nhạo.
"Ây da, Tứ ca giễu cợt muội!" Nhã Phi khuôn mặt đỏ lên, sẳng giọng: "Mẫu hậu, ngài nói với Tứ ca đi, nhi thần nào có chỉ thấy Mộng Thanh!"
"Ha ha ha!" Mạc Kỳ Hàn cười to, vừa cười vừa nói: "Mẫu hậu, ngài nhìn đi, thật sự là gấp gáp! Hiện tại cũng không xưng hô Lâm công tử!"
"Tứ ca!"
"Ha ha, Nhã nhi sắp gả, tuổi Mộng Thanh cũng không nhỏ, gấp một chút cũng là bình thường." Hoàng Hậu mím môi khẽ cười, các cung nữ chuẩn bị tốt nệm êm, hầu hạ Hoàng Hậu ngồi xuống, trong đầu Hoàng Hậu chợt lóe, nhớ lại cái gì, cười cười nói: "Sao hôm nay Mộng thanh còn chưa tới thỉnh an?"
"Mẫu hậu!" Nhã Phi ngượng ngùng đỏ ửng khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ngài cũng cười nhi thần!"
"Nga! Con đã biết, Mộng Thanh là mượn cơ hội mỗi ngày vội tới thỉnh an mẫu hậu để cùng Nhã Phi gặp gỡ, phải không?" Mạc Kỳ Hàn ngậm cười ý, ý vị thâm trường nói, "Trách không được suốt ngày hắn liền ghi nhớ, không bỏ lỡ thời cơ thỉnh an mẫu hậu, thì ra là như vậy a!"
"Tứ ca, ca còn nói sao!" Nhã Phi trên mặt hồng luôn luôn lan tràn đến bên tai, vừa xấu hổ vuốt Mạc Kỳ Hàn, không cam lòng nói: "Ca không phải cũng vậy sao? Muội cũng không tin ca không nhớ Mạn Mạn!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
"Nhớ a, ta dĩ nhiên nhớ!" Mạc Kỳ Hàn hào phóng thừa nhận, ý cười trên mặt không giảm, nói xong, ngồi xuống ở bên cạnh Hoàng Hậu, nói: "Mẫu hậu, Mạn Mạn đã đồng ý, nhi thần cũng quyết định đem nàng vào cung, nhi thần không thể công khai chăm sóc, nhưng có Nhã Phi, có Hiên nhi, còn có mấy người bọn Tiểu Thất ở đây, so với việc vì ổn định Hạ Chi Tín cùng Bạch Tĩnh An, mà thôi Mạn Mạn đưa nàng về Lăng gia, còn không bằng mang đến bên cạnh, như vậy an toàn hơn, ngài nói đi?"
"Biện pháp này rất tốt, bỏ Mạn Mạn trở về Lăng gia, Tam Vương gia sẽ thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị mà mang nó đi, dù sao cách hoàng cung, lại không có quan hệ với hoàng gia, sẽ khó mà chăm sóc nó a!" Hoàng Hậu gật đầu, vừa chuyển mắt, trịnh trọng phân phó: "Nhã nhi, nhiệm vụ của con chính là giúp Tứ ca con chăm sóc tốt Tứ tẩu, đừng để cho các nô tài khi dễ Tứ tẩu của con, nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ, mẫu hậu, Tứ ca, các ngài cứ yên tâm đi, Ngũ Ca, Lục ca, Thất ca bọn họ còn bận chính sự, con là người vô sự, con liền chăm chú theo dõi Hoán Y Cục, sẽ không để cho Tứ tẩu chịu ủy khuất." Nhã Phi nháy nháy mắt, vỗ bộ ngực cam đoan.
"Ha ha, vậy là tốt rồi." Mạc Kỳ Hàn vừa lòng gật đầu, đụng chạm đến trong tay áo tranh cuốn, chần chờ một chút, nhẹ nhàng rút ra, vừa triển khai vừa nói: "Mẫu hậu, ngài xem bức họa này, ngài có biết nữ tử trong bức tranh này không?"
"Bức họa?"
Hoàng Hậu cùng Nhã Phi nghi hoặc giương mắt nhìn lại, khi ánh mắt dừng ở trên mặt người trong tanh, Hoàng Hậu kinh hãi, thân mình đột nhiên chấn động, "Hàn nhi, sao con có thể có… có bức họa của nàng?"
"Mẫu hậu, ngài biết nữ tử này sao? Nàng là ai?" Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, lo lắng hỏi.
"Nàng là…" Sắc mặt Hoàng Hậu tái nhợt vài phần, mắt nhìn bức họa kia, đột nhiên đứng lên, níu chặt khăn trong tay, bỏ lại một câu, "Đến hỏi phụ hoàng của con ấy!" Sau đó liền bước chân đi.
"Mẫu hậu!"
Mạc Kỳ Hàn cùng Nhã Phi vội hô, vài cung nữ vội đi theo, trong nháy mắt, Hoàng Hậu đã đi vào nội điện.
"Đây là có chuyện gì?" Nhã Phi nghi hoặc khó hiểu, ánh mắt một lần nữa trở xuống đến trên bức họa, nói lầm bầm: "Bộ dáng mẫu hậu giống như thật kích động, nữ tử này rốt cuộc là ai a? Sao muội chưa thấy qua ở trong cung?"
Mạc Kỳ Hàn nhấp môi thành một đường cong, ánh mắt thu hồi tới trong bức họa trên tay, mắt dần dần trở nên thâm thúy.
"Nhã Phi, đi xem mẫu hậu, ta đi tìm phụ hoàng." Mạc Kỳ Hàn thu hồi tranh cuốn, nghiêm túc dặn dò: "Không thể nói ra chuyện bức họa, biết không?"
"Tứ ca ta biết." Nhã Phi gật đầu.
Thời điểm Mạc Kỳ Hàn tới cung Long Dương, Mạc Ngự Minh vừa rời giường, rửa mặt chải đầu xong, bọn thái giám bưng lên trà bánh cùng hoa quả, sau đó tất cả lui ra.
"Hàn nhi, chính sự hôm nay con đều xử lý xong sao?" Mạc Ngự Minh cầm một miếng cam để vào trong miệng, lại cầm lấy một miếng đưa cho Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn tiếp nhận, ăn xong sau mới cẩn thận nói: "Phụ hoàng, chính sự xử lý không coi như xong, nhi thần còn có một việc muốn thỉnh giáo phụ hoàng, lúc trước Mộng Thanh ở trong mật thất của Mạc Kỳ Minh thấy được một bức họa, sau khi trở về liền vẽ một bức cho nhi thần, nhi thần hoàn toàn không biết nữ tử trong bức tranh kia là ai, về sau gặp phụ hoàng, lại vì nhiều việc nhất thời quên hỏi phụ hoàng, ngày hôm trước Mạn Mạn lẻn vào Hương Đàn Cư, thấy được bức họa kia, nhi thần mới nhớ lại chuyện này."
"Bức họa? Ở đâu?" Mạc Ngự Minh một viên nho vê giữa ngón tay, nghi ngờ hỏi.
"Ở chỗ này."
Mạc Kỳ Hàn đặt cuốn tranh trên thượng, từ từ mở ra, Mạc Ngự Minh đứng dậy đến gần, khi tầm mắt ngừng lại trên mặt cô gái trong bức tranh, đôi mắt lập tức dại ra, khiếp sợ, cứng ngắc!
"Phụ hoàng?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ kêu một tiếng, nhìn biểu tình của Mạc Ngự Minh, mày nhíu thành một đường, ánh mắt lập tức trở về trên bức họa, "Phụ hoàng, ngài biết cô gái này sao? Nàng là ai?"
"Hàn nhi!" Mạc Ngự Minh tối tăm nghiêm mặt, quay lưng, không xem lại bức họa kia một cái, giọng điệu dồn dập: "Cuộn nó lại."
"Vâng, phụ hoàng!"
Mạc Kỳ Hàn mờ mịt không thôi, chỉ có thể nghe lời cuộn bức tranh lại, mà Mạc Ngự Minh đã đi trở về chỗ cũ ngồi xuống, cầm lên một trái nho, ngón tay run lên vài cái mới để vào trong miệng, ăn không thấy ngon, hỏi: "Con nói tranh này là thấy trong mật thất của Mạc Kỳ Minh?"
"Đúng vậy, phụ hoàng… Ngài biết nàng là ai, đúng không?" Mạc Kỳ Hàn hỏi thật dè dặt cẩn trọng, xem ra, đây cũng không phải một nữ tử bình thường, làm mẫu hậu thay đổi sắc mặt, lại làm phụ hoàng thất thố, sẽ là người thế nào?
"Hàn nhi, con nghe đây, tranh này con ngàn vạn lần đừng để cho mẫu hậu con thấy, nghe chưa?" Mạc Ngự Minh dặn dò hơi có vẻ sốt ruột.
"Ách…" Mạc Kỳ Hàn nuốt nước miếng, rất là quẫn ép nhỏ giọng nói: "Nhi thần đã đưa cho mẫu hậu nhìn rồi."
"Cái gì?" Mạc Ngự Minh cả kinh, đứng lên, sắc mặt lập tức trắng đi, "Mẫu hậu con nhìn xong có phản ứng gì? Bà ấy nói cái gì?"