"Ha ha, vừa nhìn thấy nàng liền không nhịn được." Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ, cố đè xuống ham muốn lăn lộn trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời màu xanh đen, vô số vì sao sáng chói mắt, không khỏi khẽ thở dài: "Mạn Mạn, ta không nhớ rõ mình đã bao lâu không có ngắm sao rồi, hôm nay cùng nàng buông lỏng tâm tình một chút cũng không tệ."
"Hì hì, hiện tại hai chúng ta chia lìa, nếu có thể sống chung một chỗ, mỗi ngày chúng ta đều có thể cùng nhau nhìn. Ta cũng thật lâu không có ngắm sao rồi." Lăng Tuyết Mạn cười vui sướng, mắt lại bỗng dưng chua xót, khẽ cắn môi, nhớ khi còn bé, ba mẹ luôn mang nàng lên trên sân thượng ngắm sao…… Mẹ …… Nàng xuyên qua hai năm rồi, mẹ ở hiện đại cũng không biết ra sao?
"Mạn Mạn? Sao? Mất hứng sao?" Mạc Kỳ Hàn cảm thấy người trong ngực khác thường, dịu dàng hỏi.
Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, lắc đầu, cứng rắn nặn ra một nụ cười, "Không có sao, tình nhân ta đột nhiên không muốn ngắm sao sao nữa, chúng ta trở về thôi."
"Được." Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra một chút, nhưng cũng không có hỏi nhiều, ôm Lăng Tuyết Mạn xuống nóc nhà trở về phòng ngủ trong Cúc Thủy Viên.
Hai người cởi áo nới dây lưng, bò lên giường, nằm xuống sát nhau, Lăng Tuyết Mạn tựa vào trên ngực Mạc Kỳ Hàn, lắng nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, nhấp nhẹ môi đỏ mọng, không nhịn được lại hỏi:"Tình nhân, lần sau chàng tới đây là lúc nào? Ngày mai sẽ đến sao?"
"Mạn Mạn, có thể ba bốn ngày này ta không tới được, ta đang lên kế hoạch đưa nàng đến bên cạnh, như vậy chúng ta gần nhau một chút, chỉ là có lẽ sẽ uất ức nàng, nàng suy tính một chút, tiếp tục sống ở Tứ Vương phủ chờ ta, hay là ở gần ta?" Mạc Kỳ Hàn suy tư hỏi.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn chợt mở to mắt, "Tình nhân, chàng nói cái gì? Đón ta đến bên cạnh chàng? Đón thế nào? Chịu ủy khuất gì?"
Mạc Kỳ Hàn chần chờ nói: "Mạn Mạn, nàng đừng kích động, đón thế nào là chuyện ta suy tính, nhưng mà để cho nàng chịu uất ức ta lại không nỡ, cho nên hai ngày này ta cứ do dự……"
"Tình nhân, ta không sợ uất ức, ta muốn ở chung với chàng, cuộc sống chờ đợi như vậy ta chịu đủ rồi, ta muốn gần chàng." Lăng Tuyết Mạn vội vàng cắt đứt, kiên định nói.
"Thật sao? Nhưng, Mạn Mạn, nếu để cho nàng thoát khỏi thân phận Vương phi thì sao? Nàng không phải là chủ tử nữa, nàng có thể chịu được không?" Mạc Kỳ Hàn lo lắng lại mâu thuẫn nhìn Lăng Tuyết Mạn, thở dài một hơi, "Thôi, nàng cứ ở Tứ Vương phủ tiếp tục làm Vương phi chờ ta thôi."
"Không, tình nhân, ta không muốn đợi! Chàng nói vậy là có ý gì? Để cho ta không làm Tứ Vương phi sao? Điều này sao có thể làm được?" Lăng Tuyết Mạn mang nghi vấn đầy bụng, ngơ ngác hỏi.
"Chỉ cần ta muốn là làm được, nếu nàng đồng ý, nàng sẽ không còn Tứ Vương phi, không có nha hoàn hầu hạ, Mạn Mạn, cuộc sống như thế nàng sẽ không chịu nổi, cho nên, vẫn là vậy đi." Mạc Kỳ Hàn quả quyết hủy bỏ ý nghĩ của hắn, nàng xuất thân là thiên kim tiểu thư, giờ làm cung nữ nô tỳ, như vậy sao được?
"Không quan trọng, ta có thể chịu được, ta thực ra cũng không phải là……" Lăng Tuyết Mạn chợt dừng lại, nàng thực ra cũng không phải là tiểu thư Vương phi, nàng vừa đi học vừa làm việc vặt kiếm tiền đóng học phí sinh hoạt phí, cái khổ gì chưa từng nếm? Nhưng, những thứ này cũng không thể nói ra, cho nên, tròng mắt chuyển một cái, nói tiếp: "Tình nhân, chỉ vì chàng, ta có thể không làm Vương phi, ta đã sớm nói qua, ta không quan tâm vinh hoa phú quý, ta muốn chỉ có chàng! Chỉ là, thứ duy nhất để cho ta không yên tâm là Ly Hiên, ta đã từng đáp ứng qua vĩnh viễn sống chung với nó, nếu nuốt lời……"
"Cái này không có vấn đề, Ly Hiên có thể ở bên cạnh nàng, Mạn Mạn, ta thẳng thắn nói cho nàng, ta là người trong cung, đón nàng đến bên cạnh, chính là đón nàng vào cung, cho nên Ly Hiên có thể ở chung với nàng." Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói xong, không hề chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhờ ánh trăng quan sát phản ứng trên nét mặt của nàng.
Quả nhiên, Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, "Chàng… chàng nói cái gì? Chàng là người trong cung? Làm sao chàng sẽ ở hoàng cung? Chàng là…… Chàng rốt cuộc là ai?"
"Mạn Mạn, có lẽ rất nhanh nàng sẽ biết ta là người như thế nào, ta ở trong cung, ta có một kẻ địch có thế lực rất cường hãn, kẻ địch này cũng chính là người đã từng ba lần bốn lượt hãm hại nàng, thám tử của hắn theo dõi nàng và ta vô cùng chặt, cho nên, hiện tại ta tới gặp nàng một lần rất không dễ dàng, ta lại sợ để cho nàng chờ đợi thời gian dài sẽ tuyệt vọng, cho nên mới muốn đón nàng vào cung." Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, chậm rãi nói ra.
"Kẻ địch? Tình nhân, vậy không phải chàng gặp nguy hiểm sao? Làm sao bây giờ?" Lăng Tuyết Mạn vừa nghe liền luống cuống.
"Không sao, hắn không làm gì được ta, là ta đang tìm cơ hội diệt trừ hắn." Mạc Kỳ Hàn ôm chặt bả vai Lăng Tuyết Mạn, êm ái cười một tiếng, "Mạn Mạn, đừng lo lắng cho ta, chăm sóc tốt chính nàng, liền theo kế hoạch an bài của ta đi, bốn ngày sau đón nàng vào cung, nàng không thể tiết lộ với ai, còn nữa, mặc dù nàng không phải là Vương phi, nhưng nàng là bảo bối của ta, nếu ai khi dễ nàng, buổi tối liền nói cho ta biết, biết không?"
"Ừ, ta nhớ, ta không sợ, ta còn có Hiên nhi, con ta rất lợi hại, mặc dù nó còn nhỏ tuổi, nhưng thủ đoạn đặc biệt cao, ha ha, nó nhất định sẽ không để cho người khác khi dễ ta." Lăng Tuyết Mạn đắc ý nhướng lông mày, nói.
"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn bật cười, vừa buồn bực, "Phu quân của nàng lợi hại hơn! Ly Hiên mà nhỏ? Cũng mười một tuổi rồi, chưa đầy hai ba năm là có thể nạp trắc phi rồi!"
"Thôi đi, nó chỉ là trẻ con, mới mười một tuổi, rất nhỏ a!" Lăng Tuyết Mạn không phục, tuổi này, ở hiện đại mới học hết cấp 1 thôi!
Mạc Kỳ Hàn trừng một cái, cúi đầu gõ nhẹ xuống đôi môi đỏ mọng của Lăng Tuyết Mạn, "Mạn Mạn, mấy ngày nay nàng an tâm ở Tứ Vương phủ, ăn nhiều cơm, thoải mái mấy ngày, biết không?"
"Ừ, ta biết rồi." Lăng Tuyết tươi cười gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, cau mày nói: "Tình nhân, chàng là người trong cung, như vậy chàng là thị vệ đại nội? Hay là ngự lâm quân? Hoặc là…… Thái giám?"
"Khụ khụ!" Mạc Kỳ Hàn đen mặt, "Ta có phải là thái giám không, không phải nàng rõ ràng nhất sao? Có muốn hiện tại cho nàng nghiệm thân hay không?"
"Ách, không phải, ta là nói, chàng có phải thái giám giả hay không?" Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Nói càn!" Mạc Kỳ Hàn trừng một cái, gian tà dần dần dâng trào trong mắt, liền đưa tay bắt đầu cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn, cười, "Mạn Mạn, ngủ khỏa thân có lợi cho sức khỏe."
"À? Cái người này, sắc lang!"
Lăng Tuyết Mạn liền ra sức vỗ ma trảo kia, "Chàng còn chưa nói chàng là ngự lâm quân hay thị vệ đại nội! Chúng ta vụng trộm trong hoàng cung không phải nguy hiểm hơn sao?"
"Càng nguy hiểm, liền càng an toàn!"
Mạc Kỳ Hàn không đáp câu hỏi chính, hài hước nói một câu, nở nụ cười sâu nùng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn cứ lãng phí thời gian líu ríu nói chuyện không ngừng…… Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đang nồng……