Mị Công Tử

Chương 27

var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);Trời ạ! Song Hỷ không khỏi nhắm hai mắt lại, bóng dáng xinh đẹp của hắn hành hạ nàng mấy ngày nay giống như ngay lập tức liền hiện ra, nàng muốn bình ổn nhịp tim dồn dập, nhưng lòng của nàng lại không nghe lời như vậy.

Kể từ khi rời khỏi hắn, Song Hỷ mới hiểu được mình thích hắn nhiều đến bao nhiêu, loại tỉnh ngộ này làm nàng cảm giác vừa đau lại vừa ngọt, cái mất mát không thể nhìn thấy hắn lại là khổ như vậy.

Hơn nữa nàng rất hối hận biểu hiện ban đầu của mình. Nhưng lúc ấy nàng thật sự rất tức giận, đơn giản là hận chết hắn, làm sao có thể thốt ra lời nói ngọt ngào cho được?

Thật ra thì hình xăm của hắn cũng không đại biểu cho cái gì hết! Huyết thống trong cơ thể hắn cũng thế.

Mặc dù mọi người đều nói máu mủ sẽ di truyền, nếu quả thật là như thế thì nàng càng không sợ, bởi vì hắn mặc dù có điểm phách lối, nhưng cũng là người tốt.

Nàng không sợ thân thế hoặc là huyết thống của hắn, nàng chân chính sợ hãi là hắn chẳng qua là nhất thời cao hứng, chỉ là muốn chinh phục nàng, cũng không phải thật lòng yêu nàng.

Nếu nàng dâng tim của mình ra, đến lúc đó bị cô phụ thì làm sao bây giờ? Nàng nhất định sẽ sống không nổi. Khi đó, chính vì nàng nghĩ như thế mới có thể không ngừng kháng cự tình cảm chân thật trong lòng.

Bất quá mấy ngày nay, nổi khổ tương tư đã làm cho nàng sợ hãi, thì ra muốn yêu lại không thể yêu là chuyện thống khổ như vậy.

Nghe Tứ Nương nói hắn từ hôm đó đến nay cũng đều không ăn không ngủ, dáng vẻ cũng luôn luôn buồn bã u sầu, như thế có phải tượng trưng rằng hắn cũng có cảm nhận như nàng, cũng bị nỗi khổ tương tư giày xéo?

Chẳng lẽ nàng có thể vô tình nói không thèm nhớ hắn thì sẽ không suy nghĩ đến hắn nữa? Nói không yêu hắn thì có thể không yêu hắn sao......

Yêu?!

Cái chữ này đột nhiên nhảy vào trong lòng của nàng, làm nàng vừa bất an, rồi lại cảm giác chuyện như thế là đương nhiên.

Có lẽ từ ánh nhìn đầu tiên mình đã yêu thương hắn!

"Con à."

Thanh âm của phụ thân ôn nhu vang lên ở phía sau, Song Hỷ vội vàng lau khô nước mắt trong hốc mắt đang sắp rơi xuống.

"Cha, tại sao cha trở lại? Không phải đang ở kinh thành sao?"

"Ta biết con đã về nhà, cho nên đặc biệt trở lại. Con đang khóc sao?" Thiên Hạo Vân là một thư sinh ôn văn nho nhã, mặc dù đã đi vào tuổi trung niên, nhưng vẫn là một mỹ nam tử xuất sắc.

"Không có."

"Con à, cha đã biết chuyện của con cùng Mai vương gia." Thật ra cho dù Song Hỷ không nói thì trong thành đã ồn ào huyên náo về chuyện này từ lâu.

"Cha, còn cùng hắn không có gì."

"Phải không? Nhưng cha nghe được không phải như vậy."

"Cha nghe được cái gì?"

"Nếu như không có gì, tại sao lại có một nam nhân viết một lá thư mang tin tức chấn động nói với ta, hắn thích con như thế nào, hi vọng ta có thể yên tâm để cho hắn chiếu cố cho con. Mặc dù chữ của hắn hơn phân nửa ta xem không hiểu, nhưng mang mười phần thành ý." Thiên Hạo Vân gật đầu một cái, bày tỏ ý tán thưởng.

Là hắn!

Tại sao phải viết thơ?

"Lần này cũng là do hắn viết thơ nói cho ta biết con đã về nhà, ta mới chạy về."

"Ác!" Song Hỷ cúi đầu thật thấp.

Thiên Hạo Vân đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, "Cha đều hiểu, cha cũng từng có tuổi trẻ mà! Chỉ cần con cảm thấy hắn tốt, là một người đáng để cho con phó thác cuộc đời, vậy con còn do dự cái gì?"

"Con sợ con chưa đủ tốt......" Nước mắt của nàng thật sự đã lăn xuống, sau đó muốn ngừng cũng ngừng không được.

"Có được hay không thì phải hỏi con chứ! Muốn biết ở trong lòng đối phương nghĩ như thế nào về con, thì trực tiếp chạy đi hỏi đối phương, nghe câu trả lời chân thật nhất của hắn không phải là tốt nhất sao? Thay vì ở chỗ này suy nghĩ lung tung làm cho mình càng thêm lâm vào trong tình cảm hỗn loạn, cũng không phải là người thông minh."

"Nhưng mà vạn nhất đáp án không phải như con muốn thì làm sao bây giờ?"

"Nếu quả thật là như thế, con hãy cùng cha rời khỏi nơi này, bắt đầu lại lần nữa. Có lẽ đây là quyết định thống khổ, nhưng ít nhất sẽ không có tiếc nuối, huống chi, nếu như đáp án giống như con muốn thì sao? Không đi hỏi để hiểu cho rõ không phải càng tiếc nuối hơn sao?"

"Cha, cha......"

"Như thế nào? Rất thông minh phải không? Thật ra thì ta vốn chính là một người rất thông minh."

Song Hỷ thiếu chút nữa bật cười, trong đầu cũng rất cảm tạ lúc này có người chỉ điểm mình nên làm như thế nào.

Nàng không khỏi dùng sức nắm chặt lá thư trong tay, sau đó quyết định gật đầu một cái, "Được, con phải đi để hỏi cho hiểu, không muốn lưu lại tiếc nuối."

Hơn nữa nàng cũng phải đem nội tâm của nàng nói tất cả với hắn. Nói cho hắn biết, nàng sẽ không bởi vì thân thế hoặc là huyết thống nửa người nửa quỷ gì đó của hắn mà không thương hắn, ngược lại, một khi nàng yêu, nàng không có ý định muốn buông tay.

Chỉ cần hắn nói còn muốn nàng, cả đời này nàng liền theo hắn.

Thiên Hạo Vân gật đầu một cái, "Đây mới là đứa bé ngoan. Đúng rồi, lúc trở lại nhớ giúp ta mua vịt nướng Vương Ký ở phố Đông, thật lâu chưa ăn nên cực kỳ nhớ nha."

Song Hỷ gật đầu một cái, "Được."

Phụ thân thật là lạc quan, có lẽ một lát nữa nàng sẽ vừa khóc vừa quay trở lại đây!

Bất quá lo lắng của Song Hỷ là dư thừa, bởi vì nàng căn bản không có cơ hội để hỏi cho rõ, liền bị người nào đó trùm túi vải trói đi.

Bởi vì trong thơ không có viết rõ thời gian, cho nên Mai Đan Thanh sáng sớm đã ra khỏi cửa, chạy đến đình Dạ Thất Tịch.

Nhưng chờ thật lâu, cũng sắp đến hoàng hôn nhưng vẫn không thấy Song Hỷ đến, hắn có chút vẻ không nhịn được.

Nữ nhân đáng chết, hẹn gặp mặt người ta còn trễ lâu như vậy, có phải cố ý hay không? Muốn chỉnh hắn sao?

"Người đâu!"

"Dạ"

"Đến nhà Song Hỷ hỏi thử xem có ai nhìn thấy nàng ra khỏi cửa không?"

"Vâng." Gia đinh lập tức rời đi.

Mai Đan Thanh lại trở về trên ghế ngồi xuống, nhìn trên bàn đầy những món điểm tâm mà nàng thích nhất, ngay cả món Thạch Ngọc băng mà nàng thích ăn hắn cũng mang đến, chẳng qua đã sớm tan chảy rồi.

Nữ nhân này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Chờ một chút nữa khi gặp lại nàng, không mắng nàng một bữa tuyệt đối không cam lòng, sau đó sẽ...... hò hét nàng thật to.

Ngay lúc đó, gia đinh mới vừa rời đi vội vã chạy về tới.

"Không xong, không xong."

"Chuyện gì?"

"Vương gia, Song Hỷ cô nương bị người trong cung mang đi." Hắn vừa rồi mới vừa đến cửa nhà Song Hỷ, liền thấy một đống thái giám động thủ động cước với nàng.

"Cái gì?!" Mai Đan Thanh lập tức đứng lên, cáu kỉnh hỏi: "Ai dám to gan động vào nàng như vậy?"

"Là Hoàng Thượng."