Mị Công Tử

Chương 26

var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);Edit: Quảng Hằng

Beta: Khánh Linh

Song Hỷ rời khỏi Mai vương phủ đã một tháng, Tứ Nương không chỉ tới tìm nàng một lần. Nếu như không phải nói chuyện có liên quan đến Mai Đan Thanh, Song Hỷ sẽ rất vui vẻ cùng bà hàn huyên một chút. Nhưng nếu Tứ Nương vừa mở miệng nhắc tới hắn, Song Hỷ ngược lại sẽ lấy cớ có chuyện bận rộn, mềm mại mời Tứ Nương đi.

Song Hỷ cho là ban đầu Mai Đan Thanh đuổi nàng đi nhất định là vì hắn đối với nàng hoàn toàn không có tình cảm. Thật ra thì nàng sai lầm rồi.

Khi Tứ Nương mới một bước vào đại môn đã nghe sau lưng truyền tới một thanh âm trầm thấp, "Nàng sống như thế nào?"

Tứ Nương giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Mai Đan Thanh đứng ở dưới tán Mai ở đại môn, không biết hắn đã đứng bao lâu?

"Vương gia, ngài đang hỏi ai?"

"Tứ nương đừng trêu cợt ta, sáng sớm ta đã nhìn thấy Tứ nương mang theo một đống lớn vật dụng lỉnh kỉnh đi ra ngoài, giống như muốn trở về nhà thăm mẹ. Nhưng ta biết Tứ nương đã không còn người thân, Tứ nương đi gặp Song Hỷ."

"Ta đi gặp Song Hỷ tại sao phải cầm một đống đồ lớn đi ra ngoài chứ?" Tứ Nương bất kể như thế nào cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì thừa nhận mình sẽ bị bắt tẩy là đang cầm tiền của Mai Đan Thanh đi làm người tốt.

Hắn nhẹ thở ra một hơi, "Ta không ngại Tứ nương cầm đồ đi cho Song Hỷ, ta chỉ muốn biết nàng sống có tốt hay không?"

Nếu như có thể, hắn ngay cả mình cũng muốn đưa đến cho nàng.

Nhìn thấy chủ tử không có vẻ tức giận, Tứ Nương cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn lại có quầng đen đáng sợ, thật là làm cho người ta lo lắng.

"Vương gia lại không ngủ?"

"Ta không ngủ được."

Tứ Nương nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Muốn gặp nàng tại sao không đi gặp nàng một chút?"

"Ai nói ta muốn gặp nàng?" Hắn quay đầu đi chỗ khác, lên tiếng phủ nhận, nhưng một chút lực thuyết phục cũng không có.

"Vậy tại sao phải hỏi nàng sống có tốt không?"

"Ta không muốn người ta nói là nàng bị ta ăn hiếp đến không chịu nổi mới về nhà."

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Ta nào có ăn hiếp nàng?" Phản ứng mãnh liệt của hắn lại tiết lộ tim của hắn.

"Đúng rồi, đây là nàng nhờ ta đưa cho ngài. Mặc dù nàng vẫn còn rất giận ngài, nhưng cũng lo lắng ngài lại biếng ăn, cho nên nàng tự mình làm những thứ điểm tâm nhỏ này, hi vọng ngài có thể ăn."

Nhìn món điểm tâm nhỏ Tứ Nương nhét vào trong tay hắn, đó là bánh bích quy tình yêu mà hắn thích ăn. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nói qua với Song Hỷ rằng mình thích ăn thứ này nha! Nàng làm sao lại biết?

"Song Hỷ là một cô gái rất tốt, đáng giá để nam nhân hết mực thương yêu, không phải Vương gia không biết điểm này chứ?"

Mai Đan Thanh không nói gì, chẳng qua là cảm giác được độ ấm nóng từ túi giấy truyền đến lòng bàn tay của mình, ấm áp tim của hắn.

"Thật ra thì Vương gia rất thích Song Hỷ phải không?"

Trầm mặc không nói là câu trả lời của hắn.

"Nếu thích, tại sao còn muốn đuổi nàng ấy đi?"

"Ta không xứng với nàng."

"Ai nói?"

"Tứ Nương, bà biết rõ ta......" Hắn lại trầm mặc.

Nhớ tới phản ứng sợ hãi cùng bất an của Song Hỷ lúc nhìn thấy hình xăm đáng sợ sau lưng hắn, hắn liền không thể đối mặt một lần nữa.

"Ngài không cách nào quyết định cha mẹ của ngài là ai, nhưng như thế không có nghĩa là con người của ngài liền thật sự là tà ác không tốt. Ngài chính là một người tốt, chẳng qua chỉ là bị tổn thương quá sâu khi còn nhỏ, nhưng tình yêu của lão Vương gia đối với ngài cũng đủ để đền bù những gì ngài đã đánh mất. Ngài cũng nên suy nghĩ thoáng hơn, ngài là Mai Đan Thanh, là Mai Đan Thanh cao cao tại thượng, là nghĩa tử mà lão Vương gia thương yêu nhất."

"Nhưng là...... Vạn nhất nàng chán ghét ta......"

"Song Hỷ sẽ không, nàng ấy không phải là loại cô nương đó."

Hắn suy nghĩ, muốn nói rất nhiều với Tứ nương, muốn kể khi Song Hỷ thấy hình xăm sau lưng của hắn thì vẻ mặt hoảng hốt lúc ấy của nàng làm cho người ta thương tâm đến mực nào, nhưng hắn làm sao có thể thốt ra khỏi miệng? Đây là chuyện mà hắn đã dự đoán trước rồi, không phải sao?

"Có lẽ ta cứ làm một người như thế này thì tốt hơn, không nên tiếp tục liên lụy đến người khác."

"Ngài......"

Tứ Nương còn muốn nói thêm nữa, nhưng hắn đã quay đầu rời đi, cũng không quay đầu lại.

Ai! Hai kẻ cố chấp. Lúc bà đến gặp Song Hỷ, cũng nhìn thấy một thân thể lơ đễnh hồn lìa khỏi xác, không ngờ người nào đó trong nhà này còn càng nghiêm trọng hơn.

Rõ ràng hai người đã yêu thương lẫn nhau rồi nhưng lại cao ngạo như vậy.

Không được! Tiếp tục như vậy tuyệt đối không phải là biện pháp.

Tứ Nương quyết định phải phá vỡ cục diện bế tắc này, bằng không y theo tính khí của Vương gia, sợ rằng thật sự cả đời cũng sẽ cưỡng bách mình không đi tìm Song Hỷ.

Giận dỗi sẽ làm hạnh phúc chạy đi.

Được! Cứ làm như thế.

Ngày hôm sau, Mai Đan Thanh nhận được một phong thơ, bên trong viết: Muốn gặp ngươi, Song Hỷ.

Mà ở bên kia, Song Hỷ cũng nhận được một phong thơ, bên trong viết: Muốn cùng nàng nói chuyện lần nữa, Mai Đan Thanh.

Hai người ước hẹn gặp nhau ở đình Dạ Thất Tịch ngoài ngoại ô.

Song Hỷ cầm bức thư trong tay, nhìn tới rồi lại nhìn lui, sau đó lại cố gắng nhìn lại rất nhiều lần, sợ mình nhìn lầm, cho đến khi xác định là thật.

Hắn muốn hẹn nàng gặp mặt!