Mị Công Tử

Chương 19

var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);Tối hôm nay hắn nhất định phải đợi nàng trở lại, muốn tận mặt hỏi nàng thử xem nàng rốt cuộc đang bận rộn chuyện gì?

Mặc dù rất ghét khi thấy mình giống như một bé trai chờ đợi thân nhân về nhà, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, hắn không cách nào khống chế mình được, tất cả những chuyện này đều bởi vì Song Hỷ.

Lần đầu tiên, hắn thừa nhận mình đích xác là thích nữ nhân kia, nhưng hắn không biết thế nào là yêu một người.

Mặc dù, tổn thương mà hắn phải chịu không nhiều như những huynh đệ khác, coi như là hắn may mắn bởi đã gặp được nghĩa phụ có lòng tốt, hơn nữa người lại toàn tâm toàn ý đào tạo hắn, mến yêu hắn.

Nhưng hắn cũng đã từng trải qua sợ hãi lẫn bị thương tổn, cho nên đối với tình yêu thương mà nghĩa phụ mang đến, hắn luôn bị động tiếp nhận, nhưng không biết phải biểu hiện ra như thế nào. Mãi cho đến khi nghĩa phụ tử vong ngoài ý muốn, hắn vẫn chưa thể tự thổ lộ với nghĩa phụ tấm lòng yêu mến cảm kích từ nội tâm của hắn.

Điểm này hắn giấu sâu tận đáy lòng, là điều mà hắn càng thêm tiếc nuối hơn so với huyết thống không sạch sẽ trong thân thể hắn.

Hắn rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cho đến khi Song Hỷ xuất hiện, hắn mới phát hiện trong nội tâm mình vẫn còn tràn đầy khát vọng. Khi thấy nụ cười của nàng, nghe được thanh âm của nàng, sẽ làm cho những bất an, lo lắng bên ngoài của hắn bình tĩnh lại.

Dĩ nhiên còn có đôi môi khả ái khéo léo kia của nàng, cùng với nụ cười cong cong duyên dáng, đo đỏ mềm mềm làm người ta muốn tận tình thưởng thức, nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi hắn hôn nàng, lập tức giống như có một luồng điện đang lẻn vào khắp thân thể của hắn.

Dục vọng mãnh liệt của hắn đối với nàng luôn làm cho hắn ứng phó không kịp.

Hắn vốn cho là đây chẳng qua là dục vọng đơn thuần, tìm một nữ nhân tới phát tiết một cái là được rồi, nhưng hắn lại phát hiện mình chỉ muốn có mình nàng.

Chỉ là mấy lần trộm hương nay đã không thể thỏa mãn được hắn, hắn không khỏi nghĩ đến bờ ngực sữa non mịn bị thức tỉnh trong lòng bàn tay của hắn, điểm nhỏ màu hồng căng lên đứng thẳng, chờ đợi hắn thương yêu....

Nữ nhân đáng chết, tại sao vẫn chưa trở lại, rốt cuộc đã đi nơi nào?

Tối hôm nay hắn nhất định phải hấp dẫn nàng, để cho nàng nằm ở trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm của mình, phụng bồi mình tới trời sáng.

Nếu như nàng mở miệng nói muốn hắn chịu trách nhiệm, hắn có lẽ sẽ suy tính.

Vừa lúc đó, người mà hắn chờ đợi rốt cục đã trở lại.

Hắn không che giấu được nội tâm mừng rỡ chuẩn bị nghênh đón, lại phát hiện người trở về không phải chỉ có một mình Song Hỷ mà bên cạnh còn đi theo một người, lập tức hắn cảm giác như mình đang từ Trời cao bị hung hăng ném vào trong Địa ngục.

Hắn nhanh chóng ẩn mình vào trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người lưu luyến không rời ở trước cửa.

Một cảm giác bị phản bội tràn đầy trong lòng của hắn, làm cho hắn muốn giết người.

"Ông chủ, cám ơn ông, đã trễ thế này còn đưa ta trở về."

"Không nên khách khí, mới vừa rồi đã làm cho cô nương sợ hãi. Nghịch tử của ta cũng thật là, hắn đi ra ngoài thì xem như mất, hắn quay về lại xem như là mừng rỡ nhặt được. Ta cũng đã mấy năm nay không gặp nó. Nó bảo là muốn đi ra ngoài học kỹ thuật cái gì đó, không muốn kinh doanh cùng ta trong quán rượu nhỏ như thế, không ngờ khi vừa mới trở về hắn đã không lễ phép với cô nương rồi. Thật là mất thể diện."

"Ông chủ, ông không nên nói như vậy, có lẽ huynh ấy ở bên ngoài đã gặp phải chuyện không vui gì đó mới có thể uống quá nhiều rượu như thế. Ta sẽ không để ý, hơn nữa ta cũng không có sao! Ông chủ, không phải ông cũng lo cho ta mà bị thương sao?”

Ông chủ quán rượu nhìn tay phải bị thương của mình, bất đắc dĩ cười cười, "Không có chuyện gì. Đúng rồi, hôm nay là ngày lãnh lương, bị thằng nghịch tử đó nháo loạn cả buổi, quên đưa cho cô nương.”

"Ác!" Oa! Tới kỳ lãnh lương rồi, nhưng, một tháng mới đây đã qua? Thời gian qua thật mau.

Ông chủ quán rượu lấy ra một tiểu hồng bao, sau đó đưa cho nàng, "Ta dùng bao tiền lì xì đưa cô nương để trông vui mắt. Nếu như cô nương biểu hiện thật tốt, ta sẽ giúp cô nương tăng lương."

"Cám ơn ông chủ."

"Mau vào đi thôi! Ta nghe nói là cô nương lén đi ra ngoài để làm thêm việc. Chủ nhân của Mai vương phủ cũng rất giàu có nha! Tại sao nàng còn thiếu tiền?"

"Bởi vì ta nợ hắn......" Song Hỷ đem tất cả mọi chuyện nói với ông ấy, nếu không thì ủy khuất này không có ai có thể lắng nghe, thật sự rất thống khổ.

Bất quá nàng chưa nói với ông chủ quán rượu nàng là con gái của Huyện thái gia, nếu không sẽ hại phụ thân mất thể diện.

"Thì ra là như vậy. Đúng rồi, nếu như cô nương muốn giải quyết vấn đề này, có thể đến chỗ này tìm người này." Ông chủ quán rượu lấy từ trong ngực ra một thẻ bài nho nhỏ, phía trên viết "Túy ông lâu", còn có địa chỉ cùng thời gian kinh doanh.

"Oa! Rất cám ơn ông! Nơi này là chỗ yên hoa phải không?"

"Không phải, đây là nơi đặc biệt kinh doanh rượu, bên trong có ba vị tửu quốc danh hoa. Chẳng qua, gần dây Nhị cô nương vừa mới mất tích, hiện tại do đại cô nương trở lại chủ trì. Cô nương có thể đến đó, xin nàng ấy giúp một tay, nhưng nàng ấy sẽ ra điều kiện với cô nương, cô nương muốn đồng ý hay không cũng được, không miễn cưỡng."

"Vâng, ta biết."

"Vậy ta đi về trước, cô nương cũng vào nhà nhanh đi!"

"Ừ!"

Song Hỷ vui vẻ phất tay tạm biệt ông chủ quán rượu, sau đó nhìn tấm thẻ bài trong tay, đem cất giữ cẩn thận, chuẩn bị tìm thời gian đi bái phỏng vị đại cô nương kia.