var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);Lại trải qua mấy ngày cãi nhau, nhưng những ngày trôi qua cũng bình thản, bọn hạ nhân trong Mai vương phủ càng thêm vui vẻ cùng tự tại hơn nhiều so với lúc trước, bởi vì chủ tử khó phục vụ nhất đã có người có thể ứng phó, mọi người chỉ cần ngoan ngoãn vui vẻ làm việc là được.
Lúc này, nơi nghiêm ngặt nhất của Mai vương phủ, cũng là nơi mà không ai muốn đi tới nhất—— Thư phòng, bên trong truyền đến thanh âm ngập ngừng của nữ nhân.
Thật ra thì trong thư phòng cũng không chỉ có một mình cô nương ấy.
Song Hỷ từ lần trước phát hiện chủ tử có quyền thế nhất đang cùng nàng giành chăn trên giường, thiếu chút nữa hù chết nàng.
Bất quá từ khi đó hắn cũng bắt đầu thay đổi, hắn cư nhiên rất thích đeo bám bên người nàng. Mặc dù vẫn với vẻ phách lối bá đạo, lại làm cho nàng cảm giác không được tự do, giống như trên người của nàng đột ngột tăng thêm một khối kẹo da trâu vậy.
"Ngươi như vậy sẽ thoải mái à?" Mặt nàng không hề có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm phía trước hỏi.
"Ừ!" Mai Đan Thanh khẽ lên tiếng.
"Nhưng..... Ta không thoải mái!"
"À!"
À cái gì? Cũng đã ép nàng đem lời nói cho rõ ràng như vậy rồi mà hắn còn không biết phải nhanh nhanh thay đổi tác phong, làm cho nàng thật không thoải mái. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai toàn thân nàng nhất định sẽ đau nhức vô cùng.
"Nàng không thích?"
"Dĩ nhiên không thích." Nàng rốt cục không chịu được nhìn chằm chằm vào nam nhân đang nằm ở trên lưng nàng, hắn còn nghiêng đầu tựa vào vai phải của nàng, giống như hắn là một chú mèo ngoan, xem nàng như cái ổ nằm thoải mái nhất.
"Nhưng ta lại rất thích như thế này."
Vai phải của nàng đã tê rần, nhưng hắn không hề muốn động đậy, còn hết sức phối hợp trượt theo bả vai của nàng, nương theo cử động của nàng, sau đó phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Thiệt là, bỏ mặc hắn cũng không được.
"Ta có thể nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Không thể." Mai Đan Thanh ác liệt nói, còn dụi đầu vào vai nàng, khẽ khàng cọ cọ, chuẩn bị tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hai tay còn bá đạo treo ở bên cổ của nàng, tuyệt không thèm để ý là có thể ảnh hưởng đến động tác của nàng hay không.
"Nhưng mà như vậy......"
"Thế nào? Nàng mệt sao?"
"Ừ!"
Nam nhân này có ý xấu, tự nhiên lại đem một đống lớn những tờ phổ nhạc ngổn ngang lộn xộn ném cho nàng, muốn nàng chỉnh sửa lại cho hoàn hảo.
Mặc dù bề ngoài hắn xinh đẹp, nhưng chữ viết của hắn lại ‘rồng bay phượng múa’ giống như văn tự cổ, không có ai nhìn mà hiểu được hắn viết gì.
Thật ra thì Mai Đan Thanh căn bản cũng không quan tâm, những thứ kia nếu người mua xem không hiểu, cũng phải tự nghĩ biện pháp để đoán. Chẳng qua vì để cho Song Hỷ mến yêu có thể danh chánh ngôn thuận cầm ít tiền về nhà, nên hắn tăng thêm một khoản phí sao chép đối với những người mua mà thôi.
Dĩ nhiên số tiền này liền rơi vào trong túi Song Hỷ.
Có thể dùng chút tiền để lấy được bài hát đã được chép đơn giản rõ ràng dễ đọc, người mua cảm thấy tốn thêm ít bạc cũng là đáng giá.
"Thật ra thì nàng không cần khổ cực như vậy đâu! Để cho ta nuôi nàng không phải tốt hơn sao?"
"Ta tình nguyện dùng sức của mình kiếm tiền thật tốt, nếu ngươi như quả thật muốn giúp ta, thì hãy sáng tác thêm thật nhiều bài hát. Còn nữa, đây rốt cuộc là chữ gì?"
Mai Đan Thanh nhìn ngón út nàng chỉ một chữ viết vặn vẹo, "Cái đó mà nàng không nhìn ra à?"
"Rất khó nhìn ra được!" Chữ nào cũng ngoằn ngoèo như giun bò.
"À hình như là tam...... Mà hình như lại là tám......"
Ánh mắt tràn đầy sát khí của Song Hỷ lập tức quét tới, "Trời ơi! Chính ngươi cũng không biết vậy mà còn mắng ta."
"Được rồi! Tùy tiện đi! Dù sao cũng không chênh lệch lắm."
"Chênh lệch nhiều quá có được hay không?"
"Không muốn bận rộn nữa! Song Hỷ, ta mang nàng ra ngoài mua quần áo mới, cùng châu báu trâm cài xinh đẹp có được không?"
"Ta có rất nhiều rồi!" Đều là do hắn đưa, xuất thủ thật đúng là hào phóng đây!
"Nào có ai lại ngại có nhiều đồ đẹp chứ? Đi thôi!"
"Nhưng công việc của ta......"
"Còn có thể đi ăn món thạch ngọc băng mà nàng thích ăn đó!"
Gã nam nhân này đáng sợ thật, cứ dùng một chiêu này để hấp dẫn nàng, đáng hận hơn chính là nàng cũng không chống cự được hấp dẫn, nên đặt cây viết trong tay xuống, bị hắn dắt đi ra ngoài.
Mình trở nên dễ bảo từ lúc nào vậy? Song Hỷ cảm thấy không thể tin nổi.
Cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé lọt thỏm trong bàn tay to lớn của hắn, nàng phát hiện...... cảm giác ngoan ngoãn nghe lời cũng không tồi.
"Song Hỷ, Song Hỷ."
Trong Mai vương phủ truyền đến tiếng tìm người, tất cả mọi người đều bởi vì tìm người nào đó mà cuống quýt khẩn trương.
Chủ tử muốn tìm người, mọi người liền vội vàng giúp một tay tìm Song Hỷ.
Tứ Nương nhanh nhanh chóng chóng chạy tới đon đả: "Vương gia có gì cần dặn dò sao?"
"Song Hỷ đâu?" Hắn nghe nói trong thành có một ca vũ đoàn vừa đến, muốn tìm nàng cùng đến đó xem.
"Nàng...... Đi ra ngoài."
Nghe đến đó, sắc mặt Mai Đan Thanh trầm xuống, thanh âm không vui nói: "Ta nhớ là nàng phải ở bên cạnh ta phục vụ mà, tại sao còn có thể có thời gian chạy loạn khắp nơi?"
"Nàng......"
"Có phải nhà nàng đã xảy ra chuyện gì không?" Mai Đan Thanh cau mày hỏi.
Nếu quả thật như vậy, sao nàng lại không nói cho hắn biết?
Hắn cũng muốn dùng hết sức để giúp nàng, dù sao quan hệ của hai người đã thân mật hơn lúc trước rất nhiều rồi.
"Là thiếu tiền sao?"
"Ách......" Tứ Nương không biết nên nói như thế nào, "Là có thiếu!"
"Lập tức đưa tiền đến đó." Mai Đan Thanh rất nhanh chóng ra lệnh.
"A? Đưa tiền?"
"Đúng vậy!"
"Nhưng nàng là thiếu tiền người khởi xướng chuyện này......" Không dám nói thẳng là Vương gia, Tứ Nương không thể làm gì khác hơn là lộ ra nụ cười khúc khích.
Mai Đan Thanh sao lại nghe không hiểu rằng Tứ Nương đang trách cứ hắn.
"Ta biết, nhưng ta nhất định phải để cho nàng thiếu tiền ta, nếu không......"
"Nếu không thì sao vậy?" Mặt Tứ Nương tò mò muốn nghe hắn nói ra lời thật lòng, chỉ tiếc rằng chỉ nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của hắn.
"Nhanh lên một chút tìm nàng trở về cho ta, cả ngày lẫn đêm chạy loạn khắp nơi, rốt cuộc có xem ta là chủ tử hay không?" Hắn tức giận lẩm bẩm, xoay người rời đi.
Tứ Nương nhìn bóng lưng hắn tức giận rời đi, cũng nhìn thấy trong mắt hắn một tia “thẹn quá hóa giận”.
Xem ra có người nào đó đã không thể không có Song Hỷ rồi, đây cũng là chuyện tốt.