Mị Ảnh

Chương 868: Phệ Châu

 
- Muốn tiễn ta đi, vậy phải xem ngươi có bổn sự này không!
Nghệ phong cười lạnh một tiếng, đấu khí trong cơ thể dựa theo một quỹ tích đặc biệt điên cuồng vận chuyển, từng đạo đấu khí trong mỗi kinh mạch của Nghệ Phong giống như một dòng nước, cuồn cuộn ngưng tụ.
Đấu khí cuồng bạo, tại trong kinh mạch điên cuồng dâng lên khiến kinh mạch Nghệ Phong hơi có chút đau đớn. May là, kinh mạch của Nghệ Phong đã được trọng tố, lại thêm Lăng Thần Quyết rèn luyện, sớm đã thành kiên cố vô cùng. Nếu như là Vương cấp bình thường ở tình huống này, kinh mạch đã sớm không chịu đựng nổi rồi.
Phệ Châu trong khí hải cũng chia ra một cỗ năng lượng màu lam hướng về phía đấu khí đang hội tụ về trong kinh mạch. Dưới sự tham gia của năng lượng Phệ Châu, nguyên bản năng lượng đang cuồng bạo vận chuyển cũng dần thêm ngưng tụ.
Nghệ Phong làm hết tất cả cũng không có ngừng tay, Tà Đề lực không còn lại nhiều lắm trong cơ thể cũng hội tụ lại trong kinh mạch. Kỹ năng Tà Đế, chỉ khi thi triển với Tà Đế lực mới có thể phát huy uy lực cực mạnh. Ở điểm này, dù năng lượng Phệ Châu cao hơn Tà Đế lực một bậc cũng không bằng được.
Toàn bộ Tà Đế lực có khả năng điều động đều được Nghệ Phong dung hợp vào trong đấu khí. Làm xong tất cả, khóe miệng Nghệ Phong hiện lên một vẻ điên cuồng.
Ngày hôm nay Nghệ Phong đã liên tục thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ hai lần, hơn nữa đều là toàn lực thi triển. Thế nhưng khi đó chỉ là vận dụng đấu khí trong cơ thể, bất kể năng lượng Phệ Châu hay phù hợp với kỹ năng Tà Đế nhất chính là Tà Đế lực, kể cả năng lượng thuộc tính hắn đều không vận dụng.
Thế nhưng, lúc này đối mặt với đại địch, Nghệ Phong không dám có một chút bảo lưu. Lực lượng toàn thân có khả năng điều động đều được sử dụng. Nghệ Phong chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân hắn giống như bị cuốn đi, toàn bộ ngưng tụ lại trên cánh tay, chịu tải cỗ năng lượng cuồng bạo này khiến kinh mạch trên cánh tay phải trương lên, đau nhức vô cùng. Chỉ bất quá, kinh mạch của Nghệ Phong đã được trọng tố, tuy đau nhức nhưng vẫn có thể chịu đựng được, tự nhiên hắn sẽ không quan tâm đến một điểm đau nhức này.
Có Tà Đế lực tham dự, Nghệ Phong phát hiện độ quen thuộc với Tinh Bạo Thiên Hạ cư nhiên tăng thêm một tầng. Loại cảm giác như phá không tất cả, bá đạo như trước nay chưa từng có.
Nghệ Phong tự nhiên biết, hắn đã lý giải Tinh Bạo Thiên Hạ sâu thêm một tầng, lúc này bỗng nhiên bội phục Triệu lão, khó trách hắn nói nhất định phải toàn lực khi thi triển kỹ năng Tà Đế.
Quả nhiên, lúc này Nghệ Phong cảm giác đã mơ hồ đạt tới chín thành tinh túy của Tinh Bạo Thiên Hạ rồi.
Tất cả những thứ rườm rà này, thế nhưng đều được hoàn tất trong nháy mắt, lão giả Tôn cấp đang tập trung tới Nghệ Phong, chỉ cảm thấy đối phương tựa như đổi thành một nguời mới, cỗ khí thế bá đạo không sợ bất kể gì, khiến hắn phải hơi nhíu mày, cỗ khí này đồng dạng cũng đủ khiến hắn phải nghiêm túc.
Trong mắt lão giả hiện lên một tia kinh ngạc, một Vương cấp nho nhỏ, có thể khiến hắn sản sinh cảm giác nghiêm túc. Đây tuyệt đối là chuyện không nhỏ. Cho dù là Vương cấp đỉnh phong đứng trước mặt hắn, rất ít người có thể cho hắn loại cảm giác này.
Hơn nữa, càng khiến lão giả kinh ngạc chính là, cánh tay đối phương mơ hồ đang tỏa ra năng lượng. Hắn cư nhiên phát hiện có nhiều loại năng lượng đang tập hợp lại, năng lượng tỏa sáng mầu vào kia, hắn liếc mắt liền nhận ra đó là năng lượng thuộc tính.
Thế nhưng, năng lượng màu lam lão lại nhìn không ra, có điều nó khiến lão có một loại cảm giác hồi hộp, thứ cảm giác mười phần căm tức, một Vương cấp nho nhỏ cư nhiên khiến hắn sản sinh cảm giác như vậy, đây tuyệt đối là một loại sỉ nhục. Mặc dù đó chỉ là một tia, thế nhưng tôn nghiêm của một vương giả, khiến sát ý trong mắt lão nhìn Nghệ Phong cũng càng thêm đậm.
- Tự tìm đường chết!
Lão giả hừ một tiếng, đấu khí trong cơ thể hóa thành một đạo năng lượng, quấn trên cánh tay hắn, năng lượng mày xám khi quấn hết toàn bộ cánh tay liền lan tới đầu quyền, cuối cùng tại đầu quyền hóa thành một con rắn độc.
Trong đầu rắn, năng lượng cấu thành răng nanh sắc bén, trong lúc cánh tay lão giả đong đưa, vang lên từng tiếng "Ầm ầm" giữa hư không.
Tôn cấp, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền dẫn phát hư không chấn động.
- Tiểu tử, có thể chết dưới tay Tôn cấp, chính là phúc phận của ngươi!
Lão giả hừ một tiếng, hét lớn nói:
- Đi…
Lão giả hét lớn một tiếng, cánh tay mạnh mẽ huy động, đầu rắn hung tàn biến ảo trên đầu quyền, năng lượng trụ quấn trên cánh tay thoát ra ngoài, hóa thành một đạo quang cầu, hưng hăng công về phía đối phương.
Năng lượng trụ đi qua, không gian như vỡ vụn, những tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, không khí bốn phía xung quanh trong nháy mắt bị xua tan, năng lượng giống như một con rắn lớn xuyên qua không gian, bắn thẳng hướng Nghệ Phong.
- Một con rắn chết biến ảo cũng muốn đánh ta?
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, cánh tay vẫy động, đánh ra toàn bộ năng lượng hội tụ trên đầu quyền.
- Phá…
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lực lượng nắm tay không chút thua kém so với cự xà, đồng dạng cũng phá vỡ hư không, khiến không khí bị xua đi sạch sẽ, không gian cũng bị xuyên qua, một quyền hung hăng đánh tới đầu cự xà.
Uy thế của Nghệ Phong cư nhiên còn kinh khủng hơn cả cự xà, khi lão giả nhận thấy được, không nhịn được phải sửng sốt. Một tên Vương cấp nho nhỏ, sao có thể phát huy khí thế kinh khủng đến vậy?
Lão giả cũng không phải tầm thường, thu lại cánh tay, cự xà một lần nữa oanh kích về phía Ngự Phong.
Binh…
Nắm tay Nghệ Phong va chạm một chỗ với đạo cự xà thứ nhất, đầu cự xà trong nháy mắt bị đánh thành vô số năng lượng, hóa thành từng đạo kình khí kinh khủng, tan ra bốn phía hư không, kình khí biến thành những cơn lốc lớn, tiếng gió rít vang lên bên tai không ngừng.
Kình khí thổi qua mặt đất, thổi bùng lên vô số cát sỏi, khiến toàn bộ hư không tràn ngập một mảnh cát bụi.
Thế nhưng, khi Nghệ Phong đánh tan được cự xà, nét mặt không hề lộ ra chút vui vẻ nào, một cỗ năng lượng càng thêm kinh khủng hơn một lần nữa đánh tới bên cạnh hắn. Nghệ Phong hét lớn một tiếng, kéo theo tàn thế của Tinh Bạo Thiên Hạ, đánh về phía đạo năng lượng thứ hai đang công nhanh tới.
Oanh…
Tiếng va chạm mãnh liệt khiến cả không gian hơi chấn động.
Lão giả cảm giác được màng nhĩ rung lên dữ dội, hắn cũng hơi dại ra một chút, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Chỉ thấy trên đầu đạo cự xà thứu hai của hắn cũng xuất hiện vô số vết nứt, rồi lập tức vỡ vụn.
- Điều này sao có thể?
Trong lòng lão giả tràn đầy kinh hãi, một quyền cư nhiên liên tục cản phá hai đạo công kích của lão. Thế nhưng đây là công kích của cường giả Tôn cấp a, có Vương cấp nào đủ sức cản phá nổi? Lão giả tự hỏi thế giới này có hay không dã thay đổi? Từ khi nào, một tên Vương cấp ngũ giai, cũng có thể khiêu chiến Tôn cấp?

Phốc…
Tuy rằng Nghệ Phong đánh tan được công kích của đối phương, thế nhưng hắn vẫn còn xem thường sự kinh khủng của Tôn cấp, hai đạo năng lượng cư nhiên khiến hắn tiêu hao toàn bộ năng lượng của Tinh Bạo Thiên Hạ. Khi cự xà bị bạo tạc, lực phản chấc cực mạnh khiến thân ảnh Nghệ Phong bay ngược về phía sau, trong miệng phun ra ngụm máu.
- Cảm tạ ngươi rồi!
Ngay khi lão giả định ra tay một lần nữa, bên tai đột vang lên câu nói như vậy, sau đó nhìn thấy trên tay trái Nghệ Phong xuất hiện một khỏa đan dược phát sáng, ngay sau đó hắn không chút do dự nuốt vào.
Đồng thời tay phải Nghệ Phong vung mạnh lên, vô số kim châm đen kịt bay nhanh về phía lão giả.
Thân hình Nghệ Phong bật ngược lại, hung hăng nện vào bức tường phía sau. Khiến lão giả kinh hãi chính là, thân hình Nghệ Phong khi nện vào tường, toàn thân hắn cư nhiên biến mất trước mắt lão giả, khí tức nguyên bản vẫn tập trung trên người đối phương cũng biến mất không còn một mảnh.
Lão giả tiện tay ngăn trở kim châm do Nghệ Phong phóng nhanh tới, nhìn vào bức tường nơi Nghệ Phong biến mất, hắn kinh hô thành tiếng:
- Ảo cảnh? Đây cũng là chủ điện?
Lão giả ngẩn người, nhìn bức tường trước mắt, cho dù hắn có thực lực Tôn cấp, cư nhiên cũng không phát hiện phía sau đó là ảo cảnh.
- Rốt cuộc tiểu tử này làm sao phát hiện được? Khó trách hắn có thể sớm tìm được chủ điện trước bao nhiêu người trong cốc.
Hư không vẫn bị kình khí càn quét, hắn hiện tại cũng chưa phản ứng qua, nguyên vốn tưởng rằng chỉ cần một kích liền giải quyết xong, cư nhiên bị đối phương đánh tan, hơn nữa một kích tiếp theo càng mạnh hơn, cũng bị đối phương đỡ được. Đây căn bản không phải chuyện tình ở đẳng cấp đối phương có thể làm được.
Trong lòng lão giả cũng hơi có chút lửa giận, nếu như truyền ra ngoài, một Tôn cấp cư nhiên không làm gì được một Vương cấp, hơn nữa còn để đối phương một lần nữa trốn thoát, sợ rằng sau này không còn mặt mũi nào nhìn chúng cường giả đồng cấp nữa.
Việc này, hắn chịu không nổi!
Cho dù là ai cũng thật không ngờ, tiểu tử này lại có thực lực chống lại cường giả Tôn cấp.
- Hừ! Ngươi cho là vào trong ảo cảnh liền vô sự? Tự ngươi tìm tử lộ cho mình!
Khóe miệng lão giả hiện lên một tia cười nhạt, ảo cảnh thời kỳ viễn cổ, đều là một không gian, nói cách khác, Nghệ Phong đã triệt để bị cầm cố trong ảo cảnh, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Một cái ảo cảnh mà thôi, đối phương có thể đi vào, lão tự nhiên cũng có thể. Chỉ bất quá lãng phí thêm chút thời gian, diễn tiếp trò mèo vờn chuột như trước.
Lão giả nhìn bức tường trước mặt, cho dù là ai cũng nghĩ không ra, trong di chỉ viễn cổ không lớn này, cư nhiên có đến hai cái ảo cảnh. Chế tạo một ảo cảnh, dù là tại viễn cổ, cũng là một công trình tiêu hao cực lớn. Nếu không phải hạng cường giả đã đạt được Quân giai thì đừng mơ nghĩ tới. Cho dù đã đạt được Quân giai, muốn có tạo nghệ để hoàn thành ảo cảnh, cũng phải tiêu hao vô số tinh lực mới có thể được.
Thế nên, vật như vậy, coi như là thời viễn cổ, cũng không có mấy cường giả đi chế tạo.
Nhưng hiện tại, trong di chỉ này cư nhiên xuấy hiện hai cái ảo cảnh, lẽ nào cũng có tới hai cái chủ điện?
Nghĩ vậy, lão giả không khỏi hưng phấn, bỗng nghĩ muốn cảm tạ Nghệ Phong, nếu không có đối phương dẫn đường, lão sao có thể tìm ra được.
- Tiểu tử, chờ một chút nữa ta sẽ cho ngươi vui vẻ chết đi!
Lão giả âm trầm, tự lẩm bẩm.
Đấu khí hắn tuôn ra, bao vây lấy toàn thân, chuẩn bị xông vào trong bức tường.

Lúc này Nghệ Phong đang trong ảo cảnh, hắn động dạng cũng mừng rỡ không ngớt, bởi vì hắn phát hiện Phệ Châu đang rung động càng thêm cường liệt, mơ hồ có xu thế vượt qua khống chế của hắn.
Ngay từ đầu chạy trốn tới lúc dừng lại, Nghệ Phong đều do Phệ Châu dẫn đường. Thế nên, dù bị Phệ Châu dẫn tới trước một bức tường chặn hết lối đi, hắn cũng không chút lo lắng. Nghệ Phong cảm giác được Phệ Châu trong cơ thể đang rung động, nói cho hắn biết, trước mặt rất có khả năng là một ảo cảnh.
Nguyên bản Nghệ Phong nghĩ lão giả còn chưa kịp đuổi theo, khi đó sẽ đi vào ảo cảnh nhằm tránh né đối phương truy sát, thế nhưng khiến Nghệ Phong bất đắc dĩ chính là, đối phương truy đuổi quá nhanh, cho dù không đi vào cũng chẳng thể thắng nổi.
Thế nên Nghệ Phong liền đánh với hắn một hồi, mặc dù nhận kết quả thua, nhưng lấy thực lực Vương cấp tam giai của mình, đánh một trận với Tôn cấp chỉ phải nhổ một ngụm máu, điều này đã đủ tự ngạo.
Trước khi vào trong tường, Nghệ Phong thôn phệ viên đan dược lục giai kia, giúp đấu khí trong cơ thể khôi phục lại phân nửa. Nghệ Phong thở ra một hơi, may rằng trên người có nhiều dan dược, bằng không đúng là phiền phức lớn.
Vừa mới phát huy ra chín thành lực lượng Tinh Bạo Thiên Hạ, tuy rằng mạnh hơn mấy lần so với lần trước thi triển, thế nhưng lại khiến lực lượng trong cơ thể hắn tiêu hao không còn một mảnh.
Phệ Châu trong cơ thể đang rung động không ngừng, Nghệ Phong đồng dạng cũng cảm giác được lực lượng trong cơ thể bị hút dần ra ngoài, nhưng tình huống này còn không khiến hắn phải khổ sở, ngược lại còn khiến Nghệ Phong thêm mừng rỡ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nghệ Phong nhìn về phía trước, phát hiện không gian này lớn hơn so với không gian giấu Tru Tiên Kiếm, liếc mắt xem qua, Nghệ Phong cũng có thể thấy phía trước có quang mang, còn lại không nhìn thấy gì.
Đi về phía trước vài bước, Nghệ Phong phát hiện năng lượng trong cơ thể hắn bị lấy đi càng nhanh. Tình huống như vậy, khiến Nghệ Phong một lần nữa bước nhanh hơn.
- Phệ Châu! Tuyệt đối là Phệ Châu! Chỉ có Phệ Châu mới có thể khiến Phệ Châu trong cơ thể mình rung động mạnh như vậy, cũng chỉ có Phệ Châu mới có thể từ khoảng cách thật xa, bắt đầu thôn phệ năng lượng.
Nghệ Phong thiếu chút nữa không nhịn được, ngửa mặt lên trời cười to, nguyên bản đã bị Tôn cấp đối phương đuổi tới cùng đường, thế nhưng lại thật không ngờ xuất hiện một cơ hội chuyển mình. Là Phệ Châu a, coi như những lão đầu tử đối mặt, cũng phải cẩn trọng ứng phó.
Tuy rằng trong cơ thể Nghệ Phong cũng có một viên Phệ Châu, thế nhưng viên Phệ Châu này đã bị hắn dung hợp, hắn chỉ có thể lợi dụng một phần nhỏ mà thôi. Thế nhưng Phệ Châu trước mặt, là một viên Phệ Châu không bị dung hợp, nói cách khác, nó có thể phát huy ra lực lượng cực mạnh của mình. Một gã Tôn cấp mà thôi, trước mặt Phệ Châu, so với muốn chết không khác biệt.
Nghĩ tới đây, Nghệ Phong triệt để hưng phấn. Mặc dù, đối mặt Phệ Châu, với hắn cũng là cửu tử nhất sinh, đặc biệt là trong tình huống mới tiêu hao quá nhiều sức lực vừa rồi. Thế nhưng, chung quy vẫn còn tốt hơn với việc bị một cường giả Tôn cấp truy sát không bỏ.
Hơn nữa, trước mặt Phệ Châu, ưu thế chống lại nguy cơ của Nghệ Phong mạnh hơn rất nhiều đối phương. Không phải gì khác, đơn giản vì hắn là một nhiếp hồn sư.

- Liều mạng!
Nghệ Phong cắn chặt hàm răng, chỉ còn cách mượn sự kinh khủng của Phệ Châu đối phó với đối phương, khi đó mới có được một cơ hội sống sót.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong chậm rãi vận chuyển đấu khí bảo vệ toàn thân, tiến dần về phía Phệ Châu, lúc này Nghệ Phong không dám tới quá nhanh, dù sao lực thôn phệ của Phệ Châu quá mức kinh khủng. Ngày trước khi hắn thu phục Phệ Châu đã phải dùng đến vài viên đan dược cực kỳ trân quý, lúc đó mới có thể lại gần Phệ Châu mấy thước.
Thế nhưng, Nghệ Phong cẩn thận như vậy, cũng không có nghĩa rằng những sinh vật khác cũng phải cẩn thận.
Chỉ thấy Yêu Ngọc vẫn ngủ say trong lòng Nghệ Phong đột nhiên bay ra khỏi người hắn, hóa thành một cái bóng, bay nhanh về phía quang mang.
Nhìn thấy một màn này, Nghệ Phong không khỏi nở nụ cười khổ, nhớ tới tình huống ngày trước Yêu Ngọc trợ giúp hắn dung hợp Phệ Châu, khóe miệng thoáng hiện lên tia khổ sáp. Người so với người… Ách… Người so với thú, tức chết người a.

Lão giả xuyên qua tường tiến vào không gian, nhìn bóng người không xa phía trước, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, lần này tiểu tử kia đừng mong trốn thoát!
Thế nhưng, lão giả còn chưa hết vui vẻ đã phải nhíu mày, bởi vì lão cảm giác năng lượng trong cơ thể mình bắt đầu xói mòn. Tuy rằng loại xói mòn này đối với hắn không quá lớn, thế nhưng tại tình huống hắn không biết, năng lượng bỗng nhiên bị xói mòn, điều này khiến lão cảm giác quỷ dị mười phần.
Lão giả đánh giá phiến không gian không lớn này, ngoại trừ quang mang rực tỡ tại phía trước, cũng không có phát hiện gì khác.
Nhìn đạo quang mang rực rỡ phía trước kia, tuy rằng lão giả nghĩ phiến không gian này có điểm quỷ dị, thế nhưng trong mắt vẫn hiện lên chút mừng rỡ. Hắn đoán kia chính là nơi cất giấu bảo vật.
- Tiểu tử! Chờ tha thu thập ngươi rồi, lấy luôn bảo vật!
Lão giả âm trầm nhìn Nghệ Phong, thân ảnh chớp động về phía trước. Thế nhưng, lão kinh hãi phát hiện, mỗi lần di động về phía trước, tốc độ xói mòn năng lượng theo đó cũng tăng lên.
Trong lòng lão giả tràn đầy kinh hãi, hắn thế nhưng là Tôn cấp a! Thực lực như vậy vẫn bị xói mòn năng lượng một cách không rõ? Kia…
Cho dù là lão giả, đồng dạng cũng tràn ngập kinh hãi. Phiến không gian quỷ dị này, hắn không muốn tốn nhiều thời gian, tốc chiến tốc thắng thu thập đối phương, thu lấy báu vật rồi lập tức rời khỏi.
Nghệ Phong ở phía trước, tự nhiên nhận thấy bản thân bị tập trung. Miệng hắn hiện ra một tia cười nhạt, tay phải nắm một xấp dầy đan dược, hầu như mỗi vài bước đi, liền đưa một khỏa đan dược vào trong miệng.
Thực lực Nghệ Phong có thể thua kém lão giả, thế nhưng hắn có rất nhiều đan dược, đủ giúp hắn chống đỡ được tình huống tiêu hao lớn như vậy. Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong bị xói mòn, cũng không tiêu hao quá mức kinh khủng, ngược lại bởi vì có đan dược, thoáng cái liền có thể hồi phục.
Khiến Nghệ Phong mừng rỡ chính là, cùng lúc với Phệ Châu bên ngoài xói mòn đấu khí trong cơ thể, Phệ Châu trong người Nghệ Phong cư nhiên làm ra ngăn trở, làm giảm đi phân nửa tác dụng xói mòn, đồng thời còn thôn phệ năng lượng từ bên ngoài, bổ sung tiêu hao trong cơ thể.
Phát hiện điểm này, Nghệ Phong bắt đầu điên cuồng điều động năng lượng Phệ Châu trong cơ thể trải rộng tới toàn thân, hình thành lên một tầng hơi mỏng bao trùm lên người Nghệ Phong.
Có thêm tầng hơi mỏng này, đấu khí nguyên bản đang xói mòn, cũng bắt đầu sinh sôi trở lại. Nghệ Phong cảm giác được một cỗ lực thôn phệ, cỗ lực thôn phệ này giao tranh với Phệ Châu trong cơ thể Nghệ Phong, cũng không chiếm được chút tiện nghi, không công trở về.
Tình huống như vậy, khiến tốc độ tiến lên của Nghệ Phong được tăng nhanh hơn hẳn.
Nhìn Nghệ Phong bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, lão giả hơi nhíu mày. Đấu khí trong người lão đang xói mòn tới mức tương đối, là một cường giả Tôn cấp còn như vậy, tiểu tử kia chỉ là Vương cấp, tốc độ xói mòn hẳn càng thêm kinh khủng hơn mới phải?
Tình huống này, hắn sao có thể tăng nhanh tốc độ, đây không phải muốn chết sao?
Lão giả không hiểu, chỉ nhìn thấy phía trước tản ra quang mang gì đó, lão bắt đầu suy đoán đó là thứ gì. Chỉ có thứ đó, mới có thể không chút động tĩnh xói mòn năng lượng trong cơ thể lão.
Nghệ Phong tăng tốc, khiến lão giả cũng không còn cố kỵ nhiều, mạnh mẽ tăng tốc lên, tuy rằng cảm giác lực thôn phệ càng lúc càng mạnh, thế nhưng cũng chỉ biết liều mạng ngăn trở.
- Tiểu tử! Cư nhiên vọng tưởng tiếp cận thứ đó. Hừ! Muốn chết cũng không nên chọn cách này!
Không bao lâu sau, Nghệ Phong đi tới vị trí cách trung tâm không đến một trăm thước.
Tới chỗ này rồi, cho dù Nghệ Phong có năng lượng Phệ Châu tạo thành màng bảo hộ, cũng có chút không chống đỡ được cỗ lực thôn phệ kia. Hiện tại cỗ lực thôn phệ đã mạnh hơn gấp trăm lần, đấu khí trong cơ thể một lần nữa xuất hiện dấu hiệu xói mòn.
Nghệ Phong điên cuồng vận chuyển Phệ Châu trong cơ thể, Phệ Châu ngưng tụ trong khí hải cũng đồng dạng xoay tròn điên cuồng. Tựa hồ ngạo khí của nó đã bị đối phương kích phát, lực thôn phệ ngủ say từ lâu cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Đấu khí trong khí hải bị viên Phệ Châu xoay tròn tập trung lại, cho dù lực thôn phệ ở bên ngoài có lớn hơn nữa cũng không thể thôn phệ được năng lượng trong vòng khí hải. Chỉ bất quá, năng lượng bên trong khí hải chỉ vừa ra ngoài, đi vào trong kinh mạch của Nghệ phong, sẽ bị lực thôn phệ kéo đi sạch sẽ.
Nhưng chỉ cần đấu khí trong khí hải không bị thôn phệ đủ khiến Nghệ Phong vui vẻ lắm rồi. Điều này giúp hắn có thể tiếp tục lại gần Phệ Châu hơn, càng tiếp cận Phệ Châu, hệ số an toàn của hắn lại càng cao.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong nuốt thêm một viên đan dược bổ sung đấu khí trong kinh mạch, lúc này đấu khí trong khí hải nếu có thể không dùng tới nên tận lực không dùng.
Nghệ Phong cũng thật không ngờ, Phệ Châu trong cơ thể có thể mang tới cho hắn niềm vui như vậy. Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, đều là Phệ Châu, tự nhiên đều có lực thôn phệ kinh khủng, Phệ Châu bên ngoài kia có địa bàn của nó, Phệ Châu trong cơ thể Nghệ Phong cũng tự coi khí hải của Nghệ Phong làm địa bàn của mình. Nó có ngạo khí, không cho phép người khác tranh đoạt. Nếu không phải Nghệ Phong không sử dụng được nhiều năng lượng của Phệ Châu, bằng không ngay cả đấu khí trong kinh mạch, cũng không để cho Phệ Châu khác thôn phệ đi mất.
Hiệu quả của Phệ Châu thần kỳ như vậy, khóe miệng Nghệ Phong càng cười đậm. Tôn cấp thì có sao? Trước mặt Phệ Châu, khả năng đối kháng của hai người với lực thôn phệ lại cách biệt một trời một vực.
Nghệ Phong nghĩ vậy, đột nhiên quay đầu lại, kiêu ngạo hô lớn:
- Lão già kia, có bản lĩnh thì đuổi qua đây.
Hô lên một lời kiêu ngạo, Nghệ Phong lại lần nữa cho thêm một viên dan dược vào miệng, lao về phía vị trí trung tâm như chớp động.
- Muốn chết!
Thanh âm Nghệ Phong kiêu ngạo như vậy, khiến lão giả triệt để giận dữ, lão cũng mạnh mẽ đề thăng tốc độ, cho dù hiện tại lực thôn phệ đã khiến lão cảm giác lạnh tim.
Khi lão giả bay nhanh đến khoảng cách gần trăm thước, nhãn thần tập trung về phía quang mang, lập tức kinh hãi hô lớn lên:
- Phệ Châu? Cư nhiên thật là Phệ Châu! Bên trong di chỉ viễn cổ sao còn có loại chí bảo thiên địa này?
Lão giả mắng to, trong lòng hơi có chút sợ hãi, tuy rằng lão chưa từng thấy qua Phệ Châu, thế nhưng theo những miêu tả lại, nó có thể khiến vô số cường giả buốt lạnh trái tim.
Lão giả nhìn Nghệ Phong còn cách vị trí Phệ Châu không tới năm mươi thước, trong lòng vô cùng kinh hãi:
- Lấy thực lực Vương cấp của hắn, vì sao có thể ngăn trở lực thôn phệ của Phệ Châu, tới gần Phệ Châu như vậy?
Cho dù lão giả nghĩ nát óc, cũng không nghĩ tới được, trong cơ thể Nghệ Phong còn có một viên Phệ Châu làm tấm phù bảo mệnh. Trong lúc lão giả còn đang bận suy nghĩ, Nghệ Phong lại tới gần Phệ Châu thêm mười thước.
Lão giả hít sâu một hơi, thân ảnh cũng mạnh mẽ chớp động, truy đuổi theo hướng Nghệ Phong, thế nhưng khi khoảng cách tới Phệ Châu còn năm mươi thước, sắc mặt lão có chút trắng bệch, lực thôn phệ lúc này so với tưởng tượng của lão còn kinh khủng hơn nhiều.
Nhìn Nghệ Phong một lần nữa tiến thêm mười thước, lão cắn răng tiếp tục đuối tới. Thế nhưng khi lão đuổi thêm lên được hai mươi thước, sắc mặt nhất thời đại biến, lão phát hiện, đấu khí trong cơ thể lấy một loại tốc độ xói mòn cực kỳ kinh khủng. Với tốc độ này, cho dù là lão cũng không kiên trì được bao nhiêu thời gian.
- Lão già kia, có bản lĩnh đuổi tiếp qua đây! Ha ha…
Nghệ Phong ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tràn ngập ý kiêu ngạo, tiếng cười vang vọng cả toàn bộ không gian.
- Ngươi muốn chết!
Lão giả bị Nghệ Phong chọc tức, một lần nữa chớp động thân ảnh về phía trước.