Mị Ảnh

Chương 867: Liều mạng

 
Nam tử đầu lĩnh thấy lão giả đã hóa thành một điểm đen, lúc này hắn mới chuyển ánh mắt tới giữa sân, ngươi hơi có chút dại ra. Chỉ thấy giữa sân đã thành một mảnh nhốn nháo, đệ tử trong cốc đị thể đều mất đi sức chiến đấu, không phải bị đối phương đánh chết, thì nhìn những vết thương do lợi kiếm lưu lại cũng phải giật mình. Hơn nữa, còn có những tên võ giả bị trúng độc, vẫn còn lăn lộn trên mặt đất chưa thôi, từng khối thịt thối rữa nhìn vào muốn buồn nôn.
Nam tử đầu lĩnh thấy đệ tử trong cốc kẻ chết người bị thương, trong mắt tràn ngập lửa giận, còn có một chút kinh hãi.
Lấy thực lực hắn làm ra được điểm này cũng không khó, thế nhưng đối phương chỉ là một cường giả ngũ giai a. Tại sao dưới vây công của bao nhiêu người, cư nhiên có thể tới trước bọn họ, giết nhiều người như vậy rồi mạnh mẽ chạy ra khỏi cung điện bị phong tỏa.
Thực lực như vậy, thực sự chỉ là cường giả ngũ giai như trưởng lão Văn Xán nói sao? Nam tử đầu lĩnh không khỏi hoài nghi.
Sau khi nam tử đầu lĩnh xuất hiện được một lát, cường giả ngũ giai phong tỏa tại các nơi khác cũng nhanh chóng qua đây. Nhìn một màn giữa sân, cả đám không nhịn được phải hít sâu một ngụm lương khí, bọn họ tự mình mình không thể làm được như vậy.
- Đại trưởng lão, tiểu tử kia đâu?
Một cường giả ngũ giai trong đó, thấy nhiều người bị đối phương đánh thương như vậy, nhưng lại không thấy tiểu tử kia đâu, không nhịn được, rốt cuộc lên tiếng hỏi.
- Chạy thoát!
Nam tử đầu lĩnh hừ một tiếng, nói.
- Chạy thoát?
Mọi người đều kinh hô.
- Điều này sao có thể, dưới nhiều người vây công như vậy, hơn nữa mỗi khu vực đều có một cường giả Vương cấp ngũ giai tọa trấn, hắn vì sao có thể chạy thoát được trước khi ngươi tới?
- Ngươi đi mà hỏi hắn.
Nam tử đầu lĩnh đồng dạng cũng đầy bụng tức giận, ánh mắt chuyển hướng cường giả ngũ giai vừa mới tranh đấu với Nghệ Phong.
Cường giả ngũ giai này thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, cười khổ một tiếng nói:
- Tiểu tử kia mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng.
- Hừ!
Nam tử đầu lĩnh nghe được hắn đẩy trách nhiệm, chỉ hừ lên một tiếng.
- Các đệ tử còn lại tìm kiếm bảo vật trong cung điện. Cường giả trên Vương cấp ngũ giai đi theo ta truy đuổi tiểu tử kia.
Nam tử đầu lĩnh hạ mệnh lệnh, tuy rằng biết rõ lão giả truy đuổi theo liền không có chuyện vạn nhất được, thế nhưng bảo vật trong chủ diện của di chỉ viễn cổ đối với bọn họ mà nói có sức dụ hoặc rất lớn. Xuất động nhiều người trong cốc như vậy, tuyệt đối không được để mất.
Đương nhiên, nam tử đầu lĩnh đối với thực lực lão giả hoàn toàn tin tưởng, Vương cấp chính là Vương cấp, không thể có khả năng đối kháng với Tôn cấp. Thế nhưng, hắn sợ là trong di chỉ còn có Tôn cấp khác, nếu như đối phương cũng muốn phân một chén canh, vậy khó rồi. Tuy khả năng này là không lớn, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận, đề phòng vẫn hơn.
- Tiểu tử, một Tôn cấp, đông đảo cường giả Vương cấp trên ngũ giai truy sát ngươi. Mặc dù ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ, thế nhưng như vậy cũng đủ cho ngươi tự ngạo rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nam tử đầu lĩnh cảm thán một câu tự đáy lòng. Dẫn theo đám người, hóa thành một cái bóng, bay nhanh về phía xa.
Nhưng đệ tử còn lại, mắt thấy các trưởng lão đều đuổi theo một thiếu niên, lại nhìn một mảnh hỗn đỗn trên mặt đất. Cả đám cũng cảm giác có chút hoảng hốt, đến lúc này vẫn không kịp phản ứng lại. Đối phương vì sao có thể đột phá vòng phoang tỏa còn bọn họ, hơn nữa còn dùng phương thức trực tiếp nhất, mạnh mẽ xông ra.
Mọi người nhìn lại lẫn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương vẻ khổ sáp, lần này Văn Linh cốc mất mặt quá lớn rồi.

Lúc này, lão giả Tôn cấp nhìn điểm đen phía trước, trong mắt tràn đầy ý kinh ngạc, thật không ngờ đối phương bị truy sát tiêu hao lâu như vậy, tốc độ cư nhiên còn đạt được đến trình trạng này, quả thực là không tưởng nổi rồi.
Thậm chí lão giả hoài nghi, Văn Xán có phải đã lầm, một võ giả có thể từ trong cung điện xông ra khỏi vòng phong tỏa kiên cố như vậy, đồng thời tốc độ vẫn giữa ở trạng thái cao, sao có thể thỉ là một cường giả vừa bước vào ngũ giai.

Tốc độ này, coi như vị đại trưởng lão đầu lĩnh cũng không sánh ngang được.
Lão giả nghĩ hơi có chút may mắn, may là lần này hắn truy đuổi đến đây. Nếu như đổi lại là đại trưởng lão đầu lĩnh truy đuổi, thật rất có khả năng khiến hắn một lần nữa chạy thoát.
Thế nhưng Vương cấp dù sao cũng là Vương cấp, mặc dù tốc độ hắn đích xác cực nhanh, nhưng trước thực lực tuyệt đối, loại chênh lệch này hoàn toàn không thể bù đắp.
Thân ảnh lão giả mạnh mẽ chớp động, tốc độ cư nhiên nhanh hơn mấy phần, tại trong hư không lưu lại thành vô số đạo tàn ảnh.
Lão giả nhìn Nghệ Phong vẫn không ngừng bay nhanh, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc, khi không thể định vị chính xác vị trí đối phương, chạy còn có thể tạo được hiệu quả, thế nhưng khi ta đã thấy được ngươi, có chạy nữa cũng vô dụng! Đây là chênh lệch thuộc về đẳng cấp, cách biệt một trời.

Nghệ Phong ở phía trước, thân pháp Mị Ảnh đã phát huy tới cực hạn, thậm chí nhiếp hồn thuật cũng tham dự vào, khiến tốc độ hắn được đẩy nhanh hơn rất nhiều.
Thế nhưng mặc dù vậy, Nghệ Phong vẫn cảm giác được có một cỗ khí thế như có như không tập trung tới hắn, Nghệ Phong căn bản không dám ngoái đầu nhìn lại, hắn cũng không dám nghĩ nhiều, khẳng định là có cường giả đang truy đuổi theo mình.
Hơn nữa, từ khoảng cách xa như vậy có thể dùng khí thế tập trung vào hắn, Nghệ Phong không cần đoán cũng biết đối phương là Tôn cấp. Chỉ có Tôn cấp mới có thực lực khủng bố như vậy, coi như là Vương cấp đỉnh phong, cũng tuyệt đối không có khả năng tập trung vào hắn từ khoảng cách xa thế này.
Trong lòng Nghệ Phong phát lạnh. Đối phương dĩ nhiên là Tôn cấp, là tồn tại cách biệt một trời so với Vương cấp đỉnh phong. Càng đừng nói tới hắn chưa được Vương cấp ngũ giai, cho dù có đạt được, sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Hắn năm đó tại Tĩnh Vân Tông, mặc dù lòng tin tăng vọt khiêu chiến sư tôn Thủy Nhược Vân, thế nhưng khiêu chiến nàng, Nghệ Phong rất rõ ràng, đối phương không có khả năng làm khó hắn, lúc này mới khiến Nghệ Phong có can đảm. Nếu như Tôn cấp bình thường, tuy rằng Nghệ Phong không đến mức nhìn thấy liền bỏ chạy rất xa, thế nhưng ít nhất cũng không dám trêu chọc.
Có điều, vị Tôn cấp phía sau kia, hắn đã triệt để đắc tội rồi, thực sự đang muốn lấy luôn cái mạng hắn.
Tuy rằng Nghệ Phong kiêu ngạo từ xương tủy, cũng không phải hắn quá sợ hãi đối phương, thế nhưng một cỗ cảm giác nguy cơ không thể kiềm chế cứ lan ra khắp toàn bộ cơ thể.
Hít sâu một hơi, chậm rãi dẹp loạn mối sợ hãi trong lòng, Nghệ Phong lấy ra từ trong nhẫn một bình ngọc, từ bình ngọc đổ ra một viên đan dược, đưa vào trong miệng, đặt xuống dưới đầu lưỡi.
Đan dược cũng không hoàn toàn hòa tan, mà từng đạo dược lực dần lưu chuyển ra, tiến nhập trong người Nghệ phong. Có tia dược lực này bổ sung, mệt mỏi khi Nghệ Phong thi triển thân pháp Mị Ảnh cũng biến mất đi phân nửa, đấu khí trong cơ thể bị tiêu hao cũng khôi phục lại một ít.
Tình huống như vậy, khiến đấu khí của Nghệ Phong một lần nữa dũng mãnh tiến ra, thi triển thân pháp Mị Ảnh tới mức tận cùng, tốc độ cư nhiên được tăng thêm. Đương nhiên, việc này cũng khiến hắn tiêu hao cực lớn, còn may là có đan dược ngậm trong miệng chống đỡ, miễn cưỡng có thể duy trì.
- Di!
Lão giả vẫn đang truy đuổi phía sau Nghệ Phong, thấy điểm đen phía trước cư nhiên lại nhỏ đi, hắn nhịn không được phải kêu lên một tiếng.
- Tiểu tử này quả nhiên có chút môn đạo, thảo nào nhiều người như vậy cũng không đỡ được hắn.
Tuy rằng lão giả kinh ngạc, thế nhưng trên mặt không hề có một tia vội vàng, hắn cũng đồng dạng đề khí, tốc tộ tăng thêm, lăng không đuổi theo phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong chạy trốn trên mặt đất, còn hắn lại cao cao trên không trung bao quát nhìn toàn thân Nghệ Phong hóa thành điểm đen, chỉ cần điểm này liền thấy được chênh lệch giữa hai người.
Nghệ Phong đề khí, phát hiện đạo khí thế tập trung lên mình dần dần càng rõ ràng, hắn biết rõ đây là vì sao, chính là khoảng cách giữa mình và đối phương đang dần được thu hẹp.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong tăng cường nhiếp hồn thuật, bao phủ lại toàn thân mình, khi lam quang bao trùm cơ thể, linh khí tại bốn phía xung quanh liền ồ ạt kéo về, sau đó bị lam quang thôn phệ không còn một mảnh.
Lam quang dưới chân Nghệ Phong hóa thành một đóa hoa, cánh hoa bao trùm hai chân Nghệ Phong rồi chậm rãi lan tràn, rất nhanh đã phủ kín hai chân Nghệ Phong rồi tới phía sau lưng. Cánh hoa màu lam mạnh mẽ xoay tròn.
Khi cánh hoa xoay tròn, linh khí trong toàn bộ hư không cũng như được khuấy lên, xoay theo chiều cánh hoa, một cỗ năng lượng xoáy hình thành, phảng phất như có một bàn tay từ mặt đất, mạnh mẽ đẩy về phía Nghệ Phong.
Dưới sự hỗ trợ của nhiếp hồn thuật, tốc độ Nghệ Phong một lần nữa đề thăng mạnh mẽ, ở trên hư không xẹt thành từng đạo tàn ảnh, tốc độ cư nhiên tới mức không còn thấy được bóng người.
Dưới tốc độ như vậy, Nghệ Phong mới phát hiện cỗ khí tức tập trung kia nhạt đi một chút. Lúc này hắn mới thở nhẹ hơn.
Lão giả ở phía sau, nhìn điểm đen trước mắt một lần nữa nhỉ đi, vẻ kinh ngạc trong mắt càng nồng đậm. Nguyên bản hắn còn đang so sánh đối phương với đại trưởng lão Vương cấp đỉnh phong, thế nhưng lúc này hắn tin tưởng, nếu như đại trưởng lão đầu lĩnh tới đây truy đuổi, tuyệt đối sẽ để tiểu tử này chạy mất. Tốc độ kia, đại trưởng lão chắc chắn không thể theo kịp.

- Tiểu tử này hẳn là thi triển kỹ năng cao giai nào đó. Như vậy cũng tốt, bắt được ngươi, cái gì cũng thuộc về ta. Kỹ năng cao giai có thể đề thăng tốc độ như vậy, nếu không phải công pháp Địa giai thì chính là công pháp Thiên giai.
Trên mặt lão giả cũng lộ ra vẻ tươi cười, công pháp như vậy nếu ở trong tay hắn, nhất định có thể tăng mạnh thực lực. Nghĩ vậy, trong lòng lão giả có thêm một tia lửa nóng. Hắn cũng không cố kỵ thân phận cường giả Tôn cấp của mình, từ hư không hạ xuống bên dưới, tốc độ một lần nữa tăng vọt, tựa như một trận gió, truy đuổi theo hướng Nghệ Phong.
- Đáng chết…
Lão giả bắt đầu nghiêm túc, Nghệ Phong cảm giác cỗ khí tức tập trung lên mình một lần nữa rõ ràng hơn, điều này khiến Nghệ Phong mắng to một tiếng, tâm thần cũng đề cao hẳn lên. Đấu khí trong cơ thể và nhiếp hồn thuật được hắn sử dụng tới mức tận cùng, nhưng dù Nghệ Phong nỗ lực đề cao tốc độ, thế nhưng cũng không nhanh hơn được là bao.
Lúc này, Nghệ Phong mới hiểu được cường giả Tôn cấp rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng. Tuy rằng hắn mới chỉ luyện được thân pháp Mị Ảnh tầng thứ nhất, thế nhưng dù sao cũng là công pháp Thiên giai a. Hơn nữa, có sự phối hợp của nhiếp hồn thuật, nếu là tốc độ của Vương cấp đã sớm theo không kịp, thế nhưng tại trước mặt Tôn cấp, đối phương cư nhiên còn thu hẹp lại khoảng cách.
Chênh lệch đẳng cấp, quả thực quá lớn.
Nghệ Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía trước, nơi đó cũng có một tòa cung điện được kiến tạo giống với tòa cung điện Nghệ Phong vừa trốn ta, kích thước cũng tương tự.
Cảm thụ được cỗ khí tức tập trung lên mình càng lúc càng mạnh, Nghệ Phong cũng tự đề thăng đấu khí, bay nhanh về phía cung điện. Có kiến trúc ngăn trở, nhiều ít cũng giúp hắn kiếm lại chút ưu thế, mặc dù điểm ưu thế đó ở trước mặt Tôn cấp sẽ không được mấy tác dụng. Thế nhưng chung quy vẫn còn tốt hơn lúc này. Nghệ Phong lấy ra một bình ngọc, bên trong bình ngọc là độc dược hiếm có, một trong số ít loại độc dược có tác dụng với cường giả Tôn cấp.
Lúc này Nghệ Phong rất nhớ tới độc châm do ngũ trưởng lão cho hắn, chỉ là hắn đã dùng mất một cây, hai cây còn lại đều cho Điệp Vân Du hết cả, thứ độc châm này đúng là có thể uy hiếp được tới Tôn cấp.
- Xem ra, nếu như còn mệnh trở về, cần phải nhờ ngũ trưởng lão hỗ trợ luyện chế một ít.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, thân ảnh rất nhanh tiến vào trong cung điện.
- Hừ! Lại muốn chơi trò mèo vờn chuột sao? Đáng tiếc, hiện tại ngươi không chơi được nữa rồi.
Lão giả thấy Nghệ Phong cư nhiên lại tiến vào cung điện, hắn cười nhạt một tiếng. Tại cung điện trước đó, mất nhiều thời gian như vậy vẫn không bắt được đối phương, là do không thể xác định chính xác vị trí của hắn, thế nhưng lúc này đã tập trung được đối phương, những chướng ngại của cung điện này căn bản không tạo ra tác dụng quá lớn.
Nhận thấy khí tức tập trung trên người mình không hề biến mất, Nghệ Phong thở dài, lòng thầm nhủ:
- Quả nhiên không trốn được đối phương. Xem ra, chỉ có thể liều mạng đánh cược một phen. Hừ, dù ngươi có là Tôn cấp thì sao, cho dù bản thiếu chết, cũng muốn ăn ngươi miếng thịt.
Trong lòng Nghệ Phong giận dữ, thế nhưng bước tiến không chút chậm, không ngừng chớp động trong cung điện. Bình ngọc trong tay cũng được Nghệ Phong mở ra, nuốt vào một viên giải dược, lúc này liền vẽ loạn dịch thể độc dược kia lên chính người mình.
Nghệ Phong làm rất cả những điều này, nghĩ còn chưa đủ, một lần nữa lấy ra ít độc dược, mặc kệ là thuốc bột hay cái gì, đều bôi hết lên người mình. Sau đó một xấp dày độc châm xuất hiện trong tay, được hắn thu vào trong tay áo.
Tất cả những việc này đều được Nghệ Phong làm trong lúc chạy trốn, hiện hắn có chút hối hận đã không học tập độc dược cẩn thận, tuy rằng khả năng luyện chế độc dược của hắn rất mạnh, nhưng kỹ thuật thi triển lại chỉ đạt được tiêu chuẩn của Tướng giai, bằng không cũng không đến mức phải bôi độc dược lên chính cơ thể mình.
Nếu đổi lại là ngũ trưởng lão, chỉ một nhấc tay liền khiến khắp bầu trời đều là độc vật.
Khí tức tập trung trên người càng ngày càng mạnh, Nghệ Phong biết đối phương đã càng lúc càng gần. Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị thu lại lực lượng, chuẩn bị liều mạng đánh cược với đối phương, hắn kinh ngạc phát hiện, Phệ Châu nguyên bản vẫn an tĩnh trong cơ thể hắn, cư nhiên rung động lên.
Nguyên bản Nghệ Phong tưởng mình lầm, thế nhưng hắn rất nhanh phát hiện, loại cảm giác rung động này càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí là chủ nhân của Phệ Châu cũng không áp chế được.
Tình huống như vậy, khiến Nghệ Phong hơi chút nghi hoặc, đồng thời trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên đoạn bút ký miêu tả Phệ Châu của chủ nhân động phủ kia. Khi đó Nghệ Phong không mấy để ý, thế nhưng lúc này lại nhớ đến rõ ràng.
- Lẽ nào trong cung điện này cũng có thứ kia?
Nghệ Phong kinh hô thành tiếng, thân ảnh nguyên bản đang chuẩn bị dừng lại, một lần nữa nhanh chóng chạy như bay, nhắm về phía Phệ Châu rung động.
Lão giả hừ một tiếng, thấy đối phương cư nhiên còn làm chuyện vô dụng, tốc độ hắn được đẩy lên mạnh mẽ, tiếp tục đuổi theo.
Rất nhanh, dưới toàn lực truy kích, tại một căn phòng, rốt cuộc hắn đã thấy được thân ảnh rõ ràng của Nghệ Phong, còn phía trước mặt Nghệ Phong, đang bị một bức tường ngăn trở.
Lão giả nhìn Nghệ Phong đứng trước tường, khóe miệng hiện lên một tia cười:
- Không còn đường nữa sao? Có điều, khiến ta phải đuổi lâu như vậy, đủ khiến ngươi tự hào rồi.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng:
- Một Tôn cấp nho nhỏ như ngươi, cư nhiên dám lớn giọng như vậy!
Kính nể đối với Tôn cấp, Nghệ Phong xa xa không bằng người khác. Số Tôn cấp hắn được gặp mặt, dùng hai tay không đếm hết được.
- Ha ha, ta có lớn giọng hay không tự ta biết, thế nhưng ta biết chắc rằng hôm nay ngươi tuyệt đối không thoát được, lưu lại thứ đó, tự phế đấu khí, ta cho ngươi còn sống rời khỏi đây.
Lão giả cười nói với Nghệ Phong, toàn bộ khí thế đều tập trung lên người Nghệ Phong.
- Vậy nếu như ta muốn liều mạng với ngươi một trận thì sao đây?
Nghệ Phong nhìn lão giả, nhàn nhạt nói.
Ánh mắt lão giả ngưng lại, lập tức hung lệ nhìn Nghệ Phong, nói:
- Ta đây sẽ tiễn ngươi đi!