Nỗi lòng Nghệ Phong tựa hồ về tới đại học, để truy cầu nữ nhân nhã nhặn lịch sự kia, cùng nàng đàn tấu từ khúc này.
Tay Nghệ Phong nhẹ nhàng vũ động, thanh âm trong trẻo làm Ngu Phi chấn động, quay đầu chăm chú nhìn Nghệ Phong, phát hiện trong ánh mắt Nghệ Phong đã không có trêu chọc và bất cần đời như mới vừa rồi. Ngu Phi biết, đây là Nghệ Phong chăm chú đàn tấu.
Tiếng huyền cầm vừa vang lên, làm cho người ta có cảm giác thong thả, hình như là tuần hoàn đi vào nội tâm. Điều này làm cho mọi người đang liếc mắt nhìn nhau, đều tự dừng lại động tác, lẳng lặng nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong lúc này, để toàn bộ hồn lực bao trùm trên Mặc Tình. Tuy rằng Mặc Tình nhận thức Điệp Vận Du là chủ, thế nhưng trải qua lần trước hồn lực của Điệp Vận Du và Nghệ Phong giao triền, Mặc Tình không chống cự hồn lực của Nghệ Phong. Cho dù phát huy không được mười phần của Mặc Tình, thế nhưng tám chín thành là có thể!
Nghệ Phong đối với Lương Chúc quen thuộc dị thường, đặc biệt là người Hoa Hạ, nghe qua cố sự Lương Chúc, lý giải đối với làn điệu này càng thêm thấu triệt. Toàn bộ tâm thần Nghệ Phong dưa vào Mặc Tình, ngón tay không ngừng kích thích.
Lúc này Nghệ Phong ngưng tụ tâm thần, khống chế hồn lực rất lợi hại. Nếu như trình độ của Nghệ Phong hiện tại trở về thế giới cũ mà nói, cũng coi như cấp bậc đại sư. Nghệ Phong tin tưởng, nếu như loại trạng thái hiện tại này cầu hôn hoa hậu giảng đường, không để nàng câm tâm tình nguyện theo hắn mới là lạ.
Mọi người nghe tiếng đàn không nhanh không chậm của Nghệ Phong, bọn họ cảm giác toàn thân cũng bị kích thích lên. Bọn họ phảng phất gặp được một hình ảnh, thấy hai tiểu hài còn trẻ vui đùa, tất cả kia đều là bản chất sơ khai. Chỉ có tình cảm chân thành tinh khiết! Hai tiểu hài tử kia cùng đám hồ điệp bay khắp trời vui đùa, vô ưu vô lo, chơi rất vui vẻ.
Làn điệu như trước nhẹ nhàng đi tới, phảng phất là hai tiểu hài tử đang chậm rãi lớn lên. Rốt cục tới thời điểm tình yêu chớm nở, trong tiếng đàn phảng phất kể ra tình ý vô hạn trong lòng.
Cố sự Lương Chúc trong tiếng đàn hiển lộ ra đến, trải qua hai trẻ vô tư, một phương thầm mến...
Rốt cục, tiếng đàn Nghệ Phong mạnh mẽ cao lên, rốt cục đi tới đoạn bức bách Lương Chúc xa nhau kia. Trong tiếng đàn biểu lộ bị buộc bất đắc dĩ trong đó, tình ý chia lìa. Tiếng khóc phảng phất ở giờ khắc này mạnh mẽ vang lên, hai người phảng phất là bị vô số người lôi kéo, một người hướng về một mặt rời đi. Làm cho cảm giác bi thương và khổ sở không gì sánh được!
Có mấy thiếu nữ chung quy nhịn không được trên mặt có nước mắt trong suốt, các nàng phảng phất nhìn thấy một màn chia lìa kia, rất có cảm động lây, phảng phất các nàng chính là một người trong đó.
Cấp bậc tông sư như Ngu Phi và Điệp Vận Du cũng đã an tĩnh tại chỗ, Điệp Vận Du nhìn ra, Nghệ Phong khống chế đối với cầm lại cao lên một tầng thứ, có thể biểu đạt ra ý tứ hắn nghĩ. Nếu như lấy lần trước là tiêu chuẩn nhất lưu, kia hiện tại chính là siêu việt nhất lưu. Điệp Vận Du tự nhiên biết, đây là thực lực Nghệ Phong đề thăng mới đồng dạng đề thăng cầm kỹ.
Chỉ là Điệp Vận Du không thể lý giải chính là, vì sao có thể đề cao nhiều như vậy. Điệp Vận Du cũng không biết Tà Đế truyền thừa là như thế nào, nếu như nàng biết lúc Nghệ Phong truyền thừa Tà Đế, lực nhận biết rất kinh khủng, vậy một chút cũng sẽ không kinh ngạc.
Liễu Mộng Nhiên đã hoàn toàn si mê nhìn Nghệ Phong, nàng chưa từng có nghĩ tới thiếu gia ở phương diện cầm kỹ lại mạnh như vậy. Liễu Mộng Nhiên tự nhận so ra kém Nghệ Phong, nàng cảm giác Nghệ Phong lúc này đã tiếp cận bạch mã vương tử trong lòng nàng.
Ngu Phi đặt tay lên đàn, nguyên bản bị Nghệ Phong khơi dậy tâm hiếu thắng, muốn cùng Nghệ Phong tỷ thí một phen. Thế nhưng lại không muốn đánh vỡ ca khúc mê đắm này của Nghệ Phong, nàng dĩ nhiên cũng lẳng lặng nhìn Nghệ Phong, phảng phất cũng tiến nhập tràng cảnh trong tiếng đàn.
Tiếng đàn như trước lại liên tục biến ảo, đến cuối cùng mọi người tưởng tượng thấy chỉ có hai hồ điệp bay lượn, tiếng đàn kia mới ngừng lại.
Chỉ bất quá, tiếng đàn dừng lại này, cũng không có để một người tỉnh táo lại, cả đám đều còn đang chìm đắm trong tràng cảnh kia. Từ hai tiểu hài tử vô tư đến song song hóa điệp, này phảng phất như trải qua một thế kỷ, bọn họ có hỷ có bi, tâm tình bị chìm đắm trong tiếng đàn.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên, thấy Liễu Mộng Nhiên đang chăm chú nhìn hắn, Nghệ Phong kìm lòng không được cúi đầu hôn nhẹ lên môi Liễu Mộng Nhiên một chút. Liễu Mộng Nhiên nhất thời dường như chấn kinh, nhanh chóng nhìn bốn phía, thấy mọi người còn đang trầm mê trong tiếng đàn, không có chú ý tới một màn này, lúc này mới thở dài một hơi, chỉ là trên mặt tràn đầy thần thái e thẹn, cực kỳ dụ người.
- Thiếu gia, người xấu lắm!
Liễu Mộng Nhiên nhẹ giọng trách cứ nói, thế nhưng trong ngữ khí không có trách cứ chút nào. Điều này làm cho khóe miệng Nghệ Phong mỉm cười, nữ nhân này vĩnh viễn đều trìu mến như vậy.
Ba ba...
Hoàng đế Trạm Lam là người thứ nhất vỗ tay, hắn la lớn:
- Hay! Hay! Nghĩ không ra đế quân còn có tài năng như vậy, khúc vừa rồi là thiên hạ vô song.
Thanh âm của Hoàng đế Trạm Lam, rốt cục để mọi người tỉnh táo lại, cả đám nhìn Nghệ Phong, rất khó ngẫm lại Nghệ Phong ở phương diện cầm kỹ cao như vậy. Tuy rằng không biết so với Ngu Phi như thế nào. Nhưng mà bọn hắn vừa mới cảm thụ nói cho bọn họ biết, cầm kỹ của Nghệ Phong cực cao.
Nhãn thần mọi người nhìn Nghệ Phong cũng có chút cổ quái, trước đây nghe nói Nghệ Phong thi từ ca phú cực kỳ mạnh, bọn họ đều cho là khen tặng Nghệ Phong mà nói, lúc này nghe được một khúc này của Nghệ Phong, cả đám đều tin. Thầm nghĩ Nghệ Phong sẽ không thực sự là một đại tài tử chứ? Mọi người quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên bên người Nghệ Phong, một ý niệm quái dị trong đầu hiện lên, tài tử và tài nữ không phải rất xứng sao?
Ngu Phi thấy Nghệ Phong thu cầm, Mặc Tình cũng bị hắn đưa đến bên người Điệp Vận Du. Trong lòng nàng cũng có chút kinh ngạc. So với người khác, lý giải của Ngu Phi đối với Nghệ Phong càng nhiều. Nhớ tới các thân phận của Nghệ Phong, hơn nữa cầm kỹ này của Nghệ Phong. Đáy lòng Ngu Phi hoài nghi, trên đời thật có thiên tài như vậy sao? Một thanh niên như vậy, lại có tất cả thân phận mà người khác dùng cả đời cũng không có.
Tuy rằng cầm kỹ của Nghệ Phong so ra kém nàng, thế nhưng cũng chỉ dưới nàng và Điệp Vận Du một bậc. Nhưng nếu phối hợp một khúc này, nàng không cách nào siêu việt. Chỉ bất quá, Ngu Phi mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc, lần trước Điệp phi đàn khúc Tương Phi Oán và một khúc ngày hôm nay, cư nhiên có điểm giống nhau.
Lý giải của Ngu Phi đối với cầm kỹ rất kinh khủng, chỉ cần có một chút tương tự cũng điều tra đi ra. Huống chi vốn là một người, điều này càng để Ngu Phi cổ quái nhìn Nghệ Phong.
Ngu Phi càng nghĩ càng có loại khả năng này, nhớ tới khúc Phượng Cầu Hoàng kia, hiển nhiên không nên xuất phát từ trong tay Điệp Vận Du, nghĩ vậy, nhãn thần Ngu Phi hồ nghi nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi như vậy, đáy lòng nhất thời mọc lên một ý niệm không tốt. Đáy lòng hắn cũng có chút phát lạnh, nếu như để Ngu Phi biết Nghệ Phong đã từng ở trên giường của Điệp Vận Du. Vậy hoàng đế Trạm Lam còn không...
Nghệ Phong không thể nghĩ tiếp, hắn nhanh chóng hướng Ngu Phi nói:
- Ta có chuyện tình vẫn muốn hỏi nàng?
Ngu Phi nghi hoặc nhìn Nghệ Phong gật đầu, ý bảo Nghệ Phong hỏi.
- Chính là chuyện kia nàng có chịu trách nhiệm hay không?
Một câu nói, nhất thời để cho nét mặt của Ngu Phi đỏ ửng, thân thể nàng cũng nhịn không được có chút rung động. Hầu như là nghĩ cũng không có nghĩ, Ngu Phi thu cầm, thân ảnh chớp động, giống như cửu thiên tiên nữ, nhẹ nhàng một chút, mấy đạo thân ảnh hạ xuống, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn mọi người.
Mọi người nhìn thấy một màn này, cả đám quái dị nhìn Nghệ Phong. Không rõ lời này là có ý tứ gì, cư nhiên có thể doạ Ngu Phi chạy đi?
- Chẳng lẽ là Ngu Phi tự nhận cầm kỹ kém Nghệ Phong mà chạy trốn?
Mọi người nghĩ tới khả năng này, cả đám trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, bọn họ tuyệt đối không thể tin được chuyện này là thực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Chỉ bất quá Nghệ Phong và Điệp Vận Du thấy Ngu Phi rời đi, lúc này mới thở dài một hơi. Đều từ trong mắt thấy có may mắn! Chỉ là Điệp Vận Du cũng suy đoán ý tứ trong lời nói của Nghệ Phong, là chuyện tình gì có thể để Ngu Phi rời đi.